Cha cha! Đúng là về đến nhà mình thật thích nha!
Ben vừa bước vào nhà đã không ngại mà cảm thán một câu. Sau đó, thì anh chủ động ngồi phịch xuống Sofa để tận hưởng cái không gian khoan khoái ở hiện tại - mặc cho thần chết đứng bên cạnh nhìn trừng trừng mình. Hai chữ " Nhà Mình " này, tại sao lại có người thốt ra không biết ngại miệng nhỉ? Đây là Tuyên Gia, chứ đâu phải là Đường Gia. Nếu như không phải chỗ quen biết lâu năm, thì đừng mong anh cho Đường Hiếu Kiệt bước vào nhà.
Rồi nghiêng đầu nhìn vào nét mặt khó coi của Dịch Hy. Ben cười nhếch một cái, sau đó thì nhanh chóng đứng dậy bước đến trước mặt người đối diện, đặt nhẹ bàn tay lên vai áo Aki:
- Mày đó! Lại là dùng nét mặt không hoan nghênh này để nhìn tao. Nói xem, không thích tao về đến vậy sao?
Khó hiểu, Ben hỏi. Aki lúc này không nói gì, chỉ ghé mắt nhìn sang bàn tay đang đặt trên vai áo mình cười nhếch, rồi sẵn tiện gạt nhanh ra. Sau đó, bước đến gần hơn với Ben một bước, hai tay di chuyển đặt nhẹ vào túi quần:
- Mày biết rõ vậy tại sao còn hỏi? Đừng làm tốn thời gian của nhau. Nếu muốn ở lại đây, thì tao khuyên mày nên biết an phận làm Đường đại thiếu gia của mày một chút. Tuyên Thy con bé là của tao. Mày đừng hòng có cơ hội chạm đến nó. Bằng không, mày đừng trách tao độc ác!
- Mày..
- Tuyên Tổng, Đường thiếu gia, cuối cùng hai người cũng đã về!
Cuộc đối thoại của cả hai nhanh chóng bị cắt ngang bởi lời nói vừa thốt lên của quản gia. Bà chậm rãi bước đến cả hai, sau đó cúi gập người với điệu bộ cung kính.
- Từ bây giờ Ben sẽ ở đây. Cho nên, dì mau chuẩn bị phòng cho nó đi! Sẵn tiện, giúp nó đem hành lý lên phòng.
Quay lại bà, Aki lên tiếng căn dặn. Thật ra, anh chẳng thể bình tĩnh khi hạ quyết tâm để mang giặc vào nhà đâu. Chỉ có điều nếu tỏ rả yếu thế trước mặt Ben, thì anh sẽ đánh mất đi lòng kiêu hãnh của mình. Cho nên cách tốt nhất bây giờ, chính là phải tỏ ra thật bình tĩnh.
Rồi ngẩng mặt lên nhìn vào Aki, người đàn bà trước mặt anh gật đầu, sau đó thì đưa tay giữ lấy hành lý của Ben.
- Dạ, Tuyên Tổng! Nếu không còn việc gì khác, thì tôi xin phép mang hành lý của Đường thiếu gia lên trước. Nếu có gì cần, cậu cứ việc gọi cho tôi.
Nói rồi, bà nhanh chóng quay người bỏ đi. Aki lúc bấy giờ nhìn xung quanh, sau đó mới ngộ ra sự thiếu vắng gì đó. Đáng lý ra giờ này, thì nó nên ở đây đợi anh không phải sao? Hôm nay là chủ nhật, anh biết nó không có tiết học thêm nào. Điện thoại thì không liên lạc được kể cả Won và Nae. Chả nhẽ, nó vẫn còn ngủ hay sao? Không đúng! Trong chuyện này có gì đó không phải lắm!
- Khoan đã!-Aki không kiên nhẫn lâu hơn liền lớn tiếng gọi. Người đàn bà trước mặt anh lúc này đứng lại, sau đó xoay bộ mặt khó coi về phía anh. Không hỏi cũng biết, Aki muốn chất vấn bà chuyện gì- Tại sao tôi không nhìn thấy Tuyên Thy? Hay là, con bé vẫn còn đang ngủ?-Nghiêm giọng, anh hỏi. Dì quản gia lúc này đưa mắt nhìn sang Ben, rồi nhìn lại Aki cúi gập đầu:
- Tiểu thư cô ấy, cô ấy..
- Nói! Rốt cuộc con bé làm sao?
- Dạ.. Vẫn còn ở trong phòng sách chịu phạt. Vì cậu Won, cậu ấy..
Khốn kiếp! Lại là hình phạt chết tiệt đó nữa sao? Aki dù không nghe được toàn bộ nội dung câu chuyện, nhưng cũng đã biết được một vài phần. Anh xiết chặt hai nắm tay, sau đó thì nhanh chóng chạy vụt lên phòng sách.
“ Tuyên Thy, em phải chờ anh! ”
Ben lúc này nhìn theo sau, rồi vô thức đưa tay gãi gãi đầu. Cái gì mà bị phạt trong phòng sác ở đây chứ? Không lẽ năm năm qua, người con gái anh theo đuổi lại bướng bỉnh đến vậy sao?
- Nè Aki, chờ tao cái đã!
Mẹ nó, giờ này còn chờ được hay sao? Khi anh quyết định gọi với theo, thì bóng dáng Aki cũng đã một mất hút. Rồi di chuyển hai cánh tay đặt lên hong, Ben hết cách lắc đầu:
- Đường thiếu gia, cậu mới về chắc vẫn còn mệt. Vậy đi! Để tôi đưa cậu lên phòng!
- Được rồi!
Ben gật nhẹ đầu, rồi nhanh chóng bước theo dì quản gia.
PHÒNG SÁCH
*Cạch*
Đồng hồ lúc này điểm đúng con số mười hai giờ. Nghĩa là sau thời điểm nó quyết định không nhận sự thương hại từ Won, thì đã trôi qua bốn tiếng. Nae cũng vì là lo lắng nó không ăn mà xảy ra chuyện, cho nên anh đã bỏ mặc việc đối đầu với Won để lâu khuyên nó. Nhưng khi cánh cửa phòng vừa mở ra, thì anh cũng đúng lúc chứng kiến một cảnh tượng đau lòng.
Người con gái mà hằng ngày đối đầu, thậm chí là chọc phá anh đã hoàn toàn nằm dưới sàn nhà trong trạng thái bất động. Có lẽ, là vì hôm qua đến giờ nó vẫn chưa ăn gì. Khuôn mặt hồng hào của hôm qua, cũng đã biến đổi thành nhợt nhạt. Không khỏi bàng hoàng, Nae như một con thiêu thân lao nhanh về phía nó. Anh khụy gối xuống kéo nó vào người mình, rồi dùng tất cả sự thành tâm lẫn tiếc nuối xiết chặt:
- Thiệt tình! Sao em lại ngốc như vậy?
*GIẢI THÍCH: Trong chap 1, người quản gia là một người đàn ông. Nhưng mà đến giờ phút này, lại xuất hiện thêm một người phụ nữ là quản gia. Đây không phải là tớ viết nhầm đâu nhé. Mà thực tế cái gia đình này có đến tận hai quản gia nha:D
P/s: Cảm ơn các cậu đã ủng hộ!