Ô Danh

Chương 105




Ta cứ ra vẻ thế đấy.

Mặt mày Đoan Chấp Túc trắng như tờ giấy, tay áo rộng rủ xuống che kín bàn tay siết chặt y giấu bên trong. Đoan Chấp Túc gượng ép nhả ra một câu từ kẽ răng: "Chuyện của ta với ngươi thì liên quan gì tới hắn?"

Tuế Yến hờ hững nói: "Hỗn xược."

Hắn buông tay Đoan Minh Sùng ra, thong thả bước lên trước mấy bước nhìn chằm chằm vào đôi mắt ngập tơ máu của Đoan Chấp Túc rồi cười khẽ.

"Dù thái tử điện hạ là người trạch tâm nhân hậu cũng không dung được ngươi khinh miệt như vậy." Tuế Tuế đi tới cạnh Đoan Chấp Túc, hắn đè giọng nói nhỏ, "Hay là điện hạ nằm mơ lâu quá, nhất thời không phân được cảnh mơ và đời thật nữa rồi?"

Đoan Chấp Túc hốt hoảng nhìn hắn: "Ngươi…"

Đoan Chấp Túc vươn tay muốn nắm Tuế Yến lại nhưng hắn đã lùi về sau một bước rồi hất tay áo, nụ cười trong trẻo toàn vẻ mỉa mai.

"Ngươi muốn nói với ta chuyện này sao?"

Hai bên lối đi dài trong cung đều lát đá trứng ngỗng xanh sẫm, vừa vặn chắn ngang giữa hai ngươi. Rõ ràng là con đường chỉ một bước là có thể vượt qua mà trong mắt Đoan Chấp Túc lại như sông đào sâu không thấy đáy.

Đoan Chấp Túc khàn giọng: "Vong Quy, hóa ra ngươi vẫn nhớ, tại sao không thể nói rõ với ta?"

"Nói cái gì?" Tuế Yến hỏi, "Điều ta muốn nói đã để Tống Tiển nói với ngươi rồi, còn lại ta không có gì để nói cả."

Đoan Chấp Túc bỗng gằn giọng như con thú bị vây hãm: "Ngươi nói dối!"

Đoan Minh Sùng vẫn đứng một bên hờ hững nhìn sang, bấy giờ nghe Đoan Chấp Túc bỗng gào lên, y định bước tới trước nhưng Tuế Yến đã phất tay ngăn lại.

Con ngươi của Đoan Chấp Túc lay động, cả người y đều phát run, y khó khăn nói: "Ngươi nói dối, ngươi vẫn luôn nói, nói dối."

Có lẽ đôi mắt Tuế Yến quá lạnh lùng, trước mắt Đoan Chấp Túc bỗng trắng xóa, y hốt hoảng nhìn Tuế Yến rồi vô thức nhìn sang Đoan Minh Sùng.

"Ta chưa bao giờ nghĩ phải hại chết Đoan Minh Sùng, càng chưa hề nghĩ sẽ hại ngươi." Đoan Chấp Túc loạng choạng bước tới nắm lấy tay Tuế Yến thầm thì, "Ta đã nói bao nhiêu lần rồi, sao ngươi không tin ta?"

"Vì ta đã chết."

Con ngươi Đoan Minh Sùng co lại.

Tuế Yến nhìn thẳng vào mắt Đoan Chấp Túc, hắn nói khẽ: "Nếu có một ngày, ngươi buộc phải lấy mạng ta đổi lấy thứ cực kỳ quan trọng, ngươi có đổi không?"

Đoan Chấp Túc sửng sốt rồi bỗng phản ứng lại, đó là câu bốn năm trước Tuế Yến từng hỏi y, một chữ cũng không sai.

"Khi đó ngươi nói không đổi, giờ nhớ lại rồi, vậy để ta hỏi lần nữa."

"Đoan Chấp Túc, ngươi có đổi không?"

Đoan Chấp Túc ngây ra hồi lâu mới gần như tuyệt vọng mà nhìn Tuế Yến, ánh sáng trong mắt như bị bóng tối cắn nuốt, tối dần tối mòn.

Bờ môi y run run: "Ta…"

"Thật ra ly rượu hoàng đế đưa tới không có độc, ta không chết vì ly ô danh đó."

Cả người Đoan Chấp Túc mềm nhũn, y buông thõng hai tay, suýt ngã quỵ.

"Ta chờ ngươi một canh giờ, ta cho ngươi đủ thời gian." Tuế Yến nói nhẹ tênh, "Nhưng ta mãi không đợi được ngươi. Đoan Chấp Túc, khi đó ngươi đang ở đâu?"

"Ta, ta…"

"Ta đoán, hẳn là sau khi hoàng đế sai Tống Tiển đưa rượu tới đã kêu ngươi đợi một canh giờ, chờ sau khi ô danh hoàn toàn bộc phát mới thả ngươi đi, lúc đó cũng sẽ truyền hoàng vị cho ngươi."

"Vong Quy…"

Tuế Yến nghiêm túc nhìn Đoan Chấp Túc, hắn đổi cách nói: "Tam điện hạ, ngài, có đổi không?"

Đoan Chấp Túc mấp máy môi, y đưa tay lên muốn chạm vào Tuế Yến. Hắn cũng chẳng động đậy, mặc y đưa tay về phía mình.

Chỉ là khi cách vai hắn một chút, Đoan Chấp Túc chẳng thể nào cử động được thêm, đôi mắt như giếng cạn khô của y bỗng chảy ra hai dòng lệ.

Y chẳng chạm tới được.

Tuế Yến trả lời thay y: "Ngài sẽ đổi, bởi vì ngài chưa bao giờ tin ta. Tam điện hạ, đã nói đến nước này rồi ngài còn chất vấn sao ta lại không tin ngài, chẳng lẽ ngài không thấy bản thân câu hỏi đó đã là một trò hề sao?"

Tuế Yến đã chán cảnh đánh đố qua lại này, lời nói ra đã chọc thủng giấy dán cửa sổ, hắn không chừa mặt mũi lại cho Đoan Chấp Túc và dĩ nhiên cũng không để lại đường lui cho chính mình.

Hắn nhìn khuôn mặt vàng như nghệ của Đoan Chấp Túc và đôi mắt chẳng chút ánh sáng kia của y thì hít sâu rồi nói: "Lời ta ngừng ở đây, tam điện hạ, ngài còn muốn nói nữa không?"

Đoan Chấp Túc chẳng nói nên lời.

Tuế Yến nhẫn nại đợi một chốc, không chờ được câu trả lời của Đoan Chấp Túc, hắn than hờ một hơi rồi xoay người nói với Đoan Minh Sùng: "Chúng ta đi thôi."

Đoan Minh Sùng vẫn luôn im lặng, nghe vậy, y khẽ gật đầu ôm bả vai Tuế Yến rời đi.

Chỉ là hai người mới đi mấy bước, Đoan Chấp Túc bỗng run giọng gọi: "Vong Quy…"

Tuế Yến dừng bước, hơi nghiêng người lại.

Đoan Chấp Túc mấp máy môi mấy lần nhưng chẳng có âm thanh nào phát ra, hắn loạng choạng bước tới trước, khó nhọc cất giọng run run: "Ngươi… hận ta không?"

Tuế Yến hơi ngoẹo đầu, đuôi mắt đầy ý cười: "Hận chứ."

Đoan Chấp Túc run người, mặt mày như tro tàn.

"Nếu ngươi là ta ngươi còn hận hơn ta đấy. Ngươi nên thấy may vì đời này ta có điều ngóng trông khác, bằng không ta với ngươi sẽ không chết không dừng từ lâu rồi."

Hắn nói xong thì bật cười: "Nhưng ta chỉ hận chơi chơi thôi, không tổn thương tinh thần càng không phí sức lực, ngươi không làm gì ta được đâu, chỉ có thể chịu thế thôi."

"Ta chẳng phải người tốt lành gì hết lại còn thích ra vẻ, bụng dạ thì hẹp hòi thành tính, ta cóc hiểu đạo lý gì mà khuyên người ta rộng lượng hết. Người khiến ta tổn thương sâu sắc sao ta phải tha thứ, lấy đức báo oán nhỉ?"

Lời lẽ sặc mùi con trẻ thế này, Tuế Yến nói ra mà không đỏ mặt không thở dốc: "Thấy người ức hiếp ta sống không tốt, tất nhiên ta rất vui."

Đoan Minh Sùng lạnh lùng nghe câu ấy cũng không nhịn được phải bật cười.

Tuế Yến nói xong cũng không nhìn mặt Đoan Chấp Túc nữa, hắn kéo Đoan Minh Sùng chạy về phía ngự hoa viên.

Đoan Minh Sùng đi theo, thấy hắn vui vẻ nhảy nhót thì bất đắc dĩ: "Vui thế cơ à?"

Tuế Yến ngoẹo đầu, trong mắt hắn toàn là niềm vui: "Đã nói với ngươi rồi, ta là kẻ thù vặt đó, sau này đừng có mà đắc tội ta, không là ngươi sẽ dễ chịu lắm đó."

Đoan Minh Sùng thấy hắn lấy kéo khỏi tay áo rồi nhảy chân sáo tới vườn mai không xa đấy, y đứng tại chỗ hồi lâu rồi cũng chạy theo.

"A Yến."

Tuế Yến sai cung nhân lấy thang tới, hắn vội vã trèo lên, chọn một chỗ tốt rồi tiện tay cắt nhánh hoa vứt xuống dưới cho Đoan Minh Sùng.

Đoan Minh Sùng chụp lấy, y yên lặng hồi lâu mới trầm giọng hỏi: "Ngươi không có gì muốn nói với ta sao?"

Tuế Yến ngồi trên cao nhìn xuống Đoan Minh Sùng đứng ở dưới, hắn vẹo đầu giả ngu: "Hả? À có chứ, ta nhớ ra ra rồi… Điện hạ, ta ái mộ ngài."

Đoan Minh Sùng: "..."

Đoan Minh Sùng không hề có chuẩn bị tâm lý, bị câu ái mộ ấy đánh cho không kịp trở tay, phải gồng lên mới không đỏ mặt.

"Ngươi biết ta không nói cái này."

"Ngay cả câu này ngươi cũng không muốn nghe ưi? Ài, được sồi, vậy sau này ta không nói nữa âu."

Đoan Minh Sùng vội kêu: "Không phải, ta thích lắm, ngươi cứ nói tiếp đi."

Tuế Yến nghe vậy thì cong mắt tiếp tục cắt hoa.

Đoan Minh Sùng nghĩ ngợi, y vẫn thấy phải hỏi cho rõ: "Ban nãy ngươi với tam hoàng huynh… nói cái gì vậy?"

Tuế Yến đã nói rõ ràng với Đoan Chấp Túc trước mặt Đoan Minh Sùng thì tất nhiên hắn không có ý giấu giếm y nữa. Tuế Yến cười với Đoan Minh Sùng một cái rồi đáp: "Hồi nãy ta làm màu lắm phải không?"

Đoan Minh Sùng dối lòng: "Không có, rất tùy ý thẳng thắng."

Tuế Yến không bị lời nói uyển chuyển này lừa phỉnh, hắn cười ha ha rồi nói: "Người đời chỉ nói lấy đức báo oán không nhớ chuyện xấu, nhưng theo ta thì toàn mấy lời bịp bợm vớ vẩn. Người sống ở đời chỉ có bản thân mình vui vẻ mới tốt, sao cứ phải để tâm người khác nghĩ gì."

Tuế Yến vò nhành hoa thành từng cánh rải xuống dưới, hai chân đong đưa qua lại, thích ý vô cùng.

"Vậy Đoan Chấp Túc…"

"Y nợ ta một mạng."

Đoan Minh Sùng cau mày: "Cái gì?"

"Điện hạ có tin chuyện kiếp trước kiếp này không?"

Đoan Minh Sùng sửng sốt một chốc thì mím môi: "Ngươi với Đoan Chấp Túc nói chuyện kiếp trước à?"

"Đúng vậy, kiếp trước ta thảm lắm, bị y lừa xoay mòng mòng, cuối cũng vẫn bị độc chết."

"Vậy sao y… nói hại chết ta?"

Tuế Yến ném cành hoa trong tay mình về phía Đoan Minh Sùng: "Còn không phải tại ngươi ngốc quá nên cũng bị người ta đầu độc chết à?"

Đoan Minh Sùng: "..."

"Hả?"

Tuế Yến bắt đầu phịa: "Lúc ấy đôi ta ái mộ lẫn nhau nhưng Đoan Chấp Túc với Đoan Như Vọng bọn họ ở giữa hại chết ngươi, ta sống bi thương một mình, chẳng sống nổi trong cô độc nữa nên cũng một ly rượu độc rồi theo ngươi, vui buồn lẫn lộn lẫn lộn vui buồn ó."

Đoan Minh Sùng: "..."

Đoan Minh Sùng bất đắc dĩ nhìn hắn, dù biết người ta đang lừa phỉnh nhưng cũng không lật tẩy.

"Hóa ra là vậy, vậy chúng ta đúng là tình nghĩa hai kiếp mới ở bên nhau."

Tuế Yến ngạc nhiên: "Ta nói ngươi ngốc ngươi đúng ngốc thật hả? Mấy lời đó mà ngươi cũng tin à?"

Đoan Minh Sùng mỉm cười: "Lời ngươi nói ta đều tin."

Tuế Yến ngây ngẩn, hắn mím môi có chút ngại ngùng.

"Vậy chuyện kiếp trước ngươi cũng tin hả? Ngươi không sợ ta là cô hồn dã quỷ ở đâu chui ra à?"

Đoan Minh Sùng nghiêm túc: "Nếu ngươi thật sự là cô hồn dã quỷ ta cũng không để ý mà biến đông cung thành nhà ma đâu."

Tuế Yến: "..."

Một phát trúng ngay suýt đánh văng tim hắn ra. Cảm nhận được con tim mình nện bình bịch, Tuế Yến cố gồng lại: "Thật ra…"

Hắn đang định nói tỉ mỉ cho Đoan Minh Sùng nghe thì y bỗng cất tiếng: "Không cần nói, ban nãy nghe hai người nói vậy, ta nghĩ đó hẳn cũng không phải hồi ức đẹp đẽ gì với ngươi cả, ngươi không cần nói lần nữa, tránh phải thêm khó chịu."

Thật ra chuyện đời trước Tuế Yến cũng chẳng mấy để ý, hắn nói thế với Đoan Chấp Túc cũng vì lòng có chút không yên mà thôi chứ nào yếu đuối như Đoan Minh Sùng nghĩ, nói có chút chuyện cũng khó chịu tổn thương.

Nhưng nghe thấy lời này của Đoan Minh Sùng, Tuế Yến bỗng thấy con tim mình rung lên, hắn gần như không dám nghĩ năm đó mình đã sống tiếp thế nào.

Không có Đoan Minh Sùng, rốt cuộc Tuế Yến có bao nhiêu bi thảm.

Tuế Yến khẽ thở than: "Nếu như thật sự được như ta nói tuẫn táng vì ngươi thì tốt rồi."

Như vậy tốt bao nhiêu, đâu giống như hiện thực, nói ra thôi đã thấy mình ngu độn không chịu được.

Hắn cũng không muốn nói ra làm Đoan Minh Sùng chê cười hay đau lòng cho, chỉ nhẹ nhàng lướt qua chuyện đó.

Có Đoan Minh Sùng ở đây, Tuế Yến cũng chẳng kiêng dè gì, hắn cắt trụi lủi một mảng làm cung nhân canh bên cạnh kêu khổ oai oái.

Tuế Yến khom người nhặt hoa dưới đất, Đoan Minh Sùng thấy hắn vất vả thế cũng theo giúp nhặt lên.

Hai ngươi đang nhặt hoa vui vẻ thì Đoan Ly Thúc dẫn theo mấy thị nữ bước ra từ rừng trúc tới đây ngắm hoa. Nhìn từ xa đã thấy nhành cây trụi lủi, nàng ta kêu lên: "Ai ở bên đó?"

Tuế Yến sửng sốt, hắn quay lại thì thấy khuôn mặt tức giận của tiểu công chúa bèn nhủ thầm không thể trêu không thể chọc. Tuế Yến nhanh chóng nhét đống hoa trong lòng mình vào lòng Đoan Minh Sùng, mặt mày vô tội đứng lên, đã vậy còn lùi sang bên một bước.

Hắn nghĩ nghĩ, lại rề rề lui bước nữa.

Chỉ cần cách đủ xa thì cái chuyện hái hoa này không dính gì tới mình hết.

Đoan Minh Sùng: "..."

Đoan Ly Thúc giận phừng phừng chạy tới, nàng nhìn kỹ thì thấy Đoan Minh Sùng ôm đầy hoa trong lòng, y còn mịt mờ nhìn mình nữa chứ.

Đoan Ly Thúc: "..."

Đoan Ly Thúc bước tới hung tợn giẫm chân Đoan Minh Sùng, nàng ta tức tối: "Huynh còn ngang nhiên cướp hoa của ta nữa hả?"

Cướp người còn chưa hết à?

Tuế Yến nhìn Đoan Minh Sùng với vẻ ghét bỏ còn vào hùa: "Điện hạ, thật sự quá là không nên nha."

Đoan Minh Sùng: "..."

Lời tác giả:

Đoan Minh Sùng: Ta là ai? Ta đang ở đâu? Đã xảy ra chuyện gì?