Ô Danh

Chương 42




Tuế Yến lăn lộn trong chăn hết mấy vòng suýt rơi xuống đất. Tối qua hắn giãy giụa mệt mỏi, bây giờ làm tổ trong chăn một chốc thì ngủ thiếp đi.

Đoan Minh Sùng kéo chăn giúp hắn rồi ngồi yên bên giường ngắm nhìn dung nhan ngủ say ấy hồi lâu, sau đó y đứng dậy tự mình đến nhà bếp nhỏ trông thuốc.

Từ sau cái lần rơi xuống nước năm ngoái, Tuế Yến chưa từng dừng thuốc, hắn lại ghét thuốc thang vô cùng, lần nào cũng vùng vẫy, phải vừa dỗ vừa khuyên hắn mới chịu uống nửa bát. Đoan Minh Sùng nghe người trong phủ Tuế An hầu kể chỉ để tránh chuyện uống thuốc mà hắn làm đủ trò chơi xấu khóc lóc nên phải phá lệ phí tâm hơn. Trời còn chưa sáng y đã cho người đến Tướng Quốc tự lấy nước suối về sắc thuốc còn dặn cung nhân cho ít cam thảo tránh cho Tuế Yến tránh né vô tội vạ.

Sau khi Đoan Minh Sùng dặn dò hết một lượt, y đến thư phòng gọi người đến giao việc khác.

Vừa qua giờ thìn, Đoan Minh Sùng định quay lại thiên điện gọi Tuế Yến dậy thì thấy cung nhân đưa một người đàn ông bận trang phục gia tướng vào.

Hai người đến gần thì vội vàng hành lễ.

Cung nhân nói: "Điện hạ, là người ở phủ Tuế An hầu, hôm qua thu dọn đồ vội quá nên để sót nhiều món vụn vặt, hôm nay người này đến để đưa bổ sung cho tiểu hầu gia."

Đoan Minh Sùng liếc nhìn người đó, y cảm thấy gã có hơi kỳ quái nhưng đang vội đi tìm Tuế Yến nên không nghĩ nữa mà gật đầu rồi rời đi.

Thiên điện.

Đoan Minh Sùng vừa bước vào thì trông thấy Tuế Yến ngồi trên giường đang cúi đầu mặc y phục.

Khi Tuế Yến vừa thức dậy, đầu óc sẽ luôn mê mang trong chốc lát. Lúc này hắn đang chậm chạp thắt đai lưng, hai chân trên thành giường thay nhau đá tới lui, mái tóc dài tán loạn còn chưa buộc phát quan - chắc lúc mặc quần áo chê vướng víu nên hắn dùng cổ tay kéo bừa mấy vòng, xoắn thành chùm rồi ngậm chặt đuôi tóc bằng răng.

Đoan Minh Sùng không nhịn được cười ra tiếng.

Động tác buộc thắt lưng của Tuế Yến dừng lại, hắn mịt mờ ngẩng đầu nhìn sang.

Hắn ngủ đến ngơ người, tưởng mình còn đang ở hầu phủ nên khi đối diện với vẻ buồn cười trên khuôn mặt Đoan Minh Sùng thì sững sờ.

Tuế Yến cực khổ nhớ ra mình đang ở chỗ nào, đợi đến khi ánh mắt rõ ràng lại, cả người hắn cứng đờ, hàm răng đang ngậm đuôi tóc cũng nhả ra, mái tóc rơi tán loạn trên bờ vai có thêu hoa hải đường bằng chỉ vàng.

Đoan Minh Sùng nhịn cười, y dịu dàng nói: "Đã dậy rồi thì đến đây ăn chút gì đi, người trong phủ ngươi có đến đưa mấy món, lát ngươi đi xem xem còn thiếu gì không."

Không hiểu sao từ khi gặp Đoan Minh Sùng, số lần mất mặt của Tuế Yền cứ tăng theo thời gian. Làm nũng với huynh trưởng bị y thấy thì thôi đi, bây giờ cả bộ dạng thê thảm khi lên cơn nghiện của mình cũng bị y nhìn hết từ ngoài vào trong.



Hai ngày nay Tuế Yến ra sức an ủi bản thân. Đoan Minh Sùng biết mình nhiễm bệnh là vì cứu y, chắc chắn y sẽ không chê bai mình, mình vẫn cứ là vị tiểu hầu gia phóng túng tùy ý, chẳng hề tổn hại tới hình tượng ung dung ưu nhã của mình trong lòng Đoan Minh Sùng.

Giờ thì…

Tuế Yến không muốn nói gì hết, hắn cũng không muốn nghĩ gì thêm chỉ một lòng một dạ tìm cái lỗ nẻ…

"A, nói sao nhỉ, thật ra là… muốn chết mất."

Tuế Yến run rẩy nghĩ.

Vì chuyện này, mãi đến khi dùng xong tảo thiện*, Tuế Yến hiếm khi chẳng nói lấy một câu dù ngày thường hắn là kiểu mồm mép chẳng ngơi.

*Tảo thiện: Cơm sáng

Đoan Minh Sùng là người ôn hòa, biết hắn xấu hổ nên cũng hiểu người không mang chuyện này ra trêu. Thấy Tuế Yến ngoan ngoãn uống thuốc y mới nói: "Ta phải sang điện Thái Hòa, buổi trưa sẽ về dùng ngọ thiện* với ngươi. Nếu ngươi thấy nhàm chán thì có thể gọi người đi dạo ngự hoa viên cùng."

*Ngọ thiện: Cơm trưa

Tuế Yến như muốn vùi đầu xuống bát, hắn sốt sắng gật đầu rồi ủ ê nói: "Được, điện hạ đi thong thả."

Ủa không, không phải thong thả. Đi ngay cho nhanh!

Đoan Minh Sùng rời đi.

Sau khi y đi khỏi Tuế Yến thấy dễ chịu hơn hẳn, cái bản mặt tôn quý của hắn thật sự biết mắc cỡ đấy, hắn chẳng còn mặt mũi đâu mà nói chuyện với Đoan Minh Sùng nữa.

Tuế Yến buông bát, hắn sai người chuyển cái ghế bập bênh bện bằng dây mây đưa từ hầu phủ tới để trong sân rồi nằm đấy tắm nắng.

Cung nhân hầu hạ sợ hắn lạnh, chúng vội đưa hắn lò sưởi tay với áo choàng tới.

Không bao lâu sau, hạ nhân ở hầu phủ đến giao đồ được đưa tới gặp Tuế Yến.

Hạ nhân đó quỳ một chân xuống thưa: "Ra mắt tiểu hầu gia."

Tuế Yến ôm lò sưởi tay, chẳng buồn mở mắt đã ậm ừ: "Nguyệt Kiến, đẩy ghế bập bênh cho ta đi, không lắc nữa nè."

Quân Cảnh Hành: "..."

Tuế Yến không thích có người hầu hạ, người trong đông cung đều đứng xa xa không dám tới gần nên tiện cho bọn hắn nói chuyện.

Quân Cảnh Hành mắng thầm một câu rồi đè giọng hỏi: "Ta dịch dung thế này ngươi cũng nhận ra được à?"

Tuế Yến đá chân, hắn bất mãn nói: "Cả người ngươi toàn mùi thuốc, ung muỗi còn được nữa là, quỷ mới không nhận ra… Bớt nhảm, đẩy ghế cho ta."

Quân Cảnh Hành không muốn người khác phát hiện gì khác thường, y giữ nguyên tư thế quỳ một chân rồi vươn tay vịn ghế kéo mạnh.

Ghế bập bênh bện dây này là Tuế Yến cho thợ chế riêng, chỉ cần đẩy một cái là có thể lắc lư cả nén nhang. Thứ này vốn không cần dùng sức đẩy làm sao chịu nổi lực đẩy của Quân Cảnh Hành. Y đẩy có một cái ghế đã xốc nảy như điên.

Tuế Yến "a" lên, suýt văng xuống đất.

Quân Cảnh Hành: "Lực đẩy thế này đủ chưa ạ?"

Tuế Yến nắm tay vịn, hắn đè ngực giận dữ nhìn lại.

"Quân Nguyệt Kiến!"

Nếu là khuôn mặt dung nhan đẹp đẽ động lòng kia của Quân Cảnh Hành nói không chừng Tuế Yến còn bỏ qua này nọ, chết là bây giờ y dịch dung đổi thành một khuôn mặt bình thường đến không thể nào bình thường hơn, cười lên rất là gợi đòn. Y vô tội nói: "Là tiểu hầu gia sai ta đẩy mà."



Tuế Yến bị y dọa gần chết lại tức gần chết, chỉ hận không thể đạp vào mặt y. Hắn thở hồng hộc mấy hơi rồi phiền chán nói: "Ngươi không ở yên trong hầu phủ đi, tới đây làm gì? Khiến chết à?"

Quân Cảnh Hành suýt trợn ngược mắt, y vươn tay: "Đưa tay cho ta. Nếu không phải lo cho ngươi thì đang yên đang lành ta chạy vào hoàng cung mạo hiểm làm gì?"

Tuế Yến trừng y mấy cái mới nằm dài ra ghế, không thèm chấp nữa.

"Coi bộ y thuật ngươi cũng chả giỏi giang gì, mấy ngày nay lúc lên cơn nghiện ta tìm người sắc thuốc, giờ đã không còn gì đáng ngại."

Quân Cảnh Hành: "Đừng nói nhảm, đưa tay cho ta."

Tuế Yến "chẹp" một tiếng, hắn đưa tay ra rồi híp mắt nằm đấy một chốc. Không biết hắn nghĩ tới cái gì, bỗng dưng hỏi: "Dạo này ngũ hoàng tử có tìm ngươi không?"

Quân Cảnh Hành bực bội đè cái ghế bập bênh đang lắc lư lại, y ấn mạch môn Tuế Yến: "Sau khi ta rời Vãn Phong lâu thì không tìm nữa. Có thể hắn nghĩ ta chẳng thể nào gây ra chút bọt sóng gì nên cũng bỏ qua."

Tuế Yến nhìn xung quanh rồi đột nhiên cúi người tới sát bên tai Quân Cảnh Hành, hắn nói khẽ: "Chờ đấy, ta báo thù giúp ngươi."

Quân Cảnh Hành nhướng mi: "Không phải đã nói với ngươi rồi à? Không cần nhúng tay vào chuyện của ta, ta tự xử lý được."

Tuế Yến vắt chéo đôi chân dài của mình còn ngâm nga một tiểu khúc không biết tên, hắn tiếp tục lắc ghế bập bênh, híp mắt nở nụ cười giảo hoạt.

Quân Cảnh Hành thấy hắn nở nụ cười kiểu đấy thì hơi e ngại, đến cả bắt mạch cũng mất tập trung.

Thăm khám một hồi cũng không bắt ra bệnh gì, việc nghiện thuốc gần như không còn gì đáng ngại, Quân Cảnh Hành thấy vậy mới thuận tiện dặn dò Tuế Yến mấy câu, hồi lâu sau y không nhịn được nữa bèn rút tay về rồi thở dài: "Rốt cuộc ngươi lại muốn làm gì?"

Tuế Yến gõ ngón tay thon dài của mình lên tay vịn, hắn nghiêng đầu nở nụ cười vô hại: "Ta vẫn luôn cho là lúc Đoan Chấp Túc và Đoan Như Vọng mưu hại thái tử, Đoan Hi Thần cũng có một tay. Sau này ta tra kỹ lại thì phát hiện hắn không thò chân vào chuyện ấy."

Quân Cảnh Hành: "Thì sao?"

Tuế Yến lại nói: "Ta sai người nói cái bàn tính be bé của Đoan Như Vọng cho Đoan Chấp Túc biết, dựa vào cái tính thà giết lầm còn hơn bỏ sót của y, chắc chắn y đã giết tên hầu hạ độc hôm đó để bịt miệng."

Quân Cảnh Hành sững sờ, chớp mắt y bày ra vẻ mặt một lời khó nói hết.

Tuế Yến dựa vào ghế, ghế mây lại đung đưa. Hắn giữ tư thế thích ý đó còn thở dài cứ như ngâm khúc rồi nói bâng quơ: "Chết là không còn ai làm chứng nữa nha."

Quân Cảnh Hành ôm lấy tia hi vọng cuối cùng: "Chắc ngươi… không sai người nói với thái tử kẻ hạ độc là người của Đoan Hi Thần đâu ha?"

Tuế Yến duỗi lưng biếng nhác, hắn ném ánh mắt khen ngợi cho Quân Cảnh Hành rồi đáp: "Coi ra ngươi hiểu ta phết."

Quân Cảnh Hành cóc muốn hiểu hắn chút nào hết, y đau đầu đỡ trán khó nhọc cất lời: "Rốt cuộc Đoan Hi Thần với ngươi có thù oán gì?"

Dựa vào tính cách Tuế Yến, chắc không thể nào chỉ vì mỗi Quân Cảnh Hành mà hại Đoan Hi Thần đến vậy, Quân Cảnh Hành còn tự biết mình mấy phân.

Tuế Yến cười cười nhưng không đáp lời y.

Quân Cảnh Hành lại hỏi: "Vậy sao ngươi dám chắc thái tử sẽ vì chuyện này mà đối phó với Đoan Hi Thần và Đoan Như Vọng?"

Tuế Yến cười: "Nếu y biết chuyện này còn không ra tay thì cứ dâng ghế thái tử cho kẻ khác luôn đi, hơn nữa…"

Quân Cảnh Hành nhướng mày: "Sao?"

Tuế Yến hờ hững: "Người chịu thay y là ta."

Quân Cảnh Hành lập tức yên lặng.

Nếu Đoan Minh Sùng thật sự trúng độc ô danh, nếu y may mắn không chết thì dựa theo cái chuyện huynh hữu đệ cung y được dạy từ bé lại cả tình tình ôn hòa thiện lương thì dù chuyện này có đến chỗ hoàng đế, khả năng cũng chỉ cho qua nhẹ nhàng, chẳng gây ra chút bọt nước gì, còn Đoan Minh Sùng chỉ có thể tự mình chịu buồn bã thiệt thòi. Nhưng người trúng độc chịu dày vò lại là Tuế Yến - kẻ vô tội nhất. Y áy náy trong lòng thì chắc chắn sẽ không bỏ qua dễ dàng, huống chi…



Tuế Yến chớp mắt: "Huống chi thái tử điện hạ thích ta đến vậy."

Quân Cảnh Hành: "..."

Muốn đẩy ghế bập bênh nữa, muốn lắc hết chỗ nước bị Đoan Minh Sùng khuấy đục trong đầu hắn ra.

Quân Cảnh Hành bực bội đứng dậy định cáo từ nhưng Tuế Yến bỗng đè vai y xuống, hắn cười như không cười liếc nhìn: "Ngươi biết rõ thân phận của ta chứ?"

Quân Cảnh Hành bị hắn đè quỳ lại, y ngẩng đầu nhìn đôi mắt lưu ly ấy, cả người sững sờ.

Xưa nay Tuế Yến chẳng làm cao trước mặt y, có lúc còn không biết xấu hổ mà giở thói trẻ con ra khiến Quân Cảnh Hành suýt quên mất thân phận hai người khác biệt rất lớn.

Y là tội nhân lẩn trốn ở ngoài còn Tuế Yến là tiểu hầu gia cao quý không gì sánh bằng.

Tuế Yến đang nhắc cho y nhớ rõ lời ăn tiếng nói thân phận của mình, không được vô lễ hỗn xược với hắn sao?

Bỗng hiểu rõ chuyện này, trái tim Quân Cảnh Hành run lên, y cúi đầu nói khẽ: "Tiểu hầu gia, là ta…"

Quân Cảnh Hành còn chưa kịp nói "Là ta quá phận" đã thấy Tuế Yến đưa tay ra nhàng nâng cằm y, hắn nhìn xuống bằng đôi mắt xinh đẹp rồi dùng một vẻ mặt kiêu ngạo bướng bỉnh mà hững hờ nói: "Ta bây giờ đã khác xưa, bởi vì…"

Đồng tử y khẽ động.

Tuế Yến nói: "Ta là người được thái tử điện hạ che chở."

Quân Cảnh Hành: "..."

Quân Cảnh Hành vô tình hất tay hắn ra rồi đứng dậy quay người đi.

Tuế Yến vội níu tay y, hắn ra sức nói: "Đừng đừng đi, ngươi chưa hỏi sao thái tử lại che chở ta? Ngươi còn chưa hỏi kìa!"

Quân Cảnh Hành dừng lại, y nhìn xuống Tuế Yến. Hắn nhìn lên chớp mắt cười với y, trong đôi mắt là mấy chữ "ngươi hỏi nhanh đê".

Quân Cảnh Hành đứng cạnh ghế bập bênh, y bỗng nở một nụ cười dịu dàng với Tuế Yến rồi nắm tay vịn ghế kéo mạnh một phát.

Ghế bập bênh lắc muốn điên.

Tuế Yến lập tức hét thảm tới tận trời: "A a a!!!"