Lúc dùng vãn thiện, Tuế Yến lơ đễnh uống hết nửa bát cháo, cuối cùng hết nhịn nổi, hắn hỏi cung nhân đưa thức ăn lên: "Điện hạ đâu?"
Cung nhân giúp hắn gắp miếng thịt duy nhất trong dược thiện, gã cung kính thưa: "Điện hạ nói đã ăn ở chỗ ngũ điện hạ nên không đến ăn cùng tiểu hầu gia nữa."
Tuế Yến suýt bẻ gãy đôi đũa trong tay.
Hắn nghĩ thầm: Ha, đàn ông.
Tuế Yến ăn cả bữa chẳng thấy vị gì còn bị cung nhân dỗ uống hết nửa bát thuốc, hắn rầu rĩ đi về thiên điện.
Ngồi ngẩn trên giường cả buổi hắn mới buồn chán cởi áo, định lên giường ngủ. Lúc cởi y phục, túi hương bị hắn nhét vào vô ý rơi xuống, Tuế Yến sững sờ hồi lâu mới nhận ra vì sao Đoan Minh Sùng bỗng dưng ghẻ lạnh mình.
Nghĩ thông vấn đề, tâm tình nặng nề cả tối của hắn nháy mắt lại bay vọt lên.
Tẩm điện đông cung.
Đoan Minh Sùng thả tóc ngồi vào án thư rũ mắt nhìn quyển sách cầm mãi trong tay. Ánh nến to bằng hạt đậu phủ sáng người y, góc nghiêng tuấn mỹ hiện lên càng dịu dàng.
Tuế Yến cẩn thận đẩy cửa, trông thấy dáng vẻ ôn nhuận như ngọc của y thì hầu kết giật giật.
Hắn đứng ở cửa nhô đầu vào thăm dò hồi lâu mới sợ sệt kêu: "Điện hạ?"
Đoan Minh Sùng sửng sốt, y ngẩng đầu nhìn ta cửa, thoáng trông đã thấy Tuế Yến cảnh giác như động vật kinh hãi, đôi mắt y tối sầm.
"Ở ngoài đấy làm gì? Vào đi."
Tuế Yến nghe vậy mới run rẩy đi vào. Hắn ăn vận mỏng manh còn đi chân trần, bờ môi lạnh tím tái. Đoan Minh Sùng vừa thấy thì lập tức sa sầm nét mặt, y đặt quyển sách mà cả buổi trời mình chưa lật được trang nào lên bàn rồi đứng dậy bước vội ra.
"Sao ngươi không mặc ấm mà lại qua đây? Không lạnh à?" Đoan Minh Sùng đi ra kéo hắn vào phòng, y đen mặt đẩy hắn lên giường.
Đây là khổ nhục kế của Tuế Yến vì hắn chắc chắn Đoan Minh Sùng nhất định sẽ mềm lòng trước dáng vẻ này.
Hắn gập chân, giẫm giẫm đôi bị đông lạnh lên nhau, nói khẽ: "Ta bỗng nhớ ra có chuyện này chưa nói rõ với điện hạ nên chạy sang đây."
Đoan Minh Sùng cau mày: "Có chuyện gì quan trọng mà không đợi mai nói được sao?"
Tuế Yến lấy chiếc túi hương màu tím ra khỏi tay áo, hắn cẩn thận cầm hai sợi chỉ trong chùm tua rua bằng hai ngón tay giơ cho Đoan Minh Sùng rồi khẽ khàng nói: "Cái này."
Con ngươi y khẽ động: "Ngài định nói với ta về cô nương tặng túi hương cho ngài à?"
Tuế Yến nuốt ngụm nước bọt.
Đoan Minh Sùng cười cười: "Người ta tặng túi hương cho ngài thì tất nhiên là có ý với ngài. Chuyện chung thân đại sự của mình tự mình làm chủ tốt hơn, nói với ta làm gì?"
Y nói xong thì bàn tay dưới tay áo cũng siết chặt, áo gấm cũng bị siết nhăn, lòng y bỗng xuất hiện nỗi chua chát không tên.
"Hắn đã lớn như vậy cũng nên chuẩn bị kỹ càng cho chuyện đại sự." Y ảm đạm nghĩ, "Nếu phải nghị thân thì cũng không thể ở lại đông cung lâu quá."
Đoan Minh Sùng đang định mở lời chuyện về phủ đã thấy Tuế Yến cúi đầu mở túi hương làm lộ ra mấy hạt thông ăn còn thừa lại trong đấy
Đoan Minh Sùng: "..."
Tuế Yến cười cười lấy lòng: "Hôm nay ban ngày ta gặp Giang Ân Hòa trong cung, hắn cứ một hai nhét cho ta, ta sợ điện hạ lo lắng mấy thứ lai lịch bất minh ấy không sạch sẽ nên không dám nói ngươi biết."
Đoan Minh Sùng chăm chú nhìn mấy mấy hạt thông trong túi hương, cả buổi cũng không biết nên nói cái gì. Trong mắt y là vẻ phức tạp khó nói hết.
Tuế Yến xách túi hương lên huơ huơ rồi ném xuống dưới giường như ném củ khoai nóng, hắn cười hì hì: "Ta ta ném rồi, ngươi xem ngươi xem, ném rồi, ném xa thật là xa luôn. Sau này ta không ăn nữa đâu, điện hạ khai khai ân, đừng trách ta nữa."
Đoan Minh Sùng hết cách với cái dáng vẻ đáng thương này của hắn, y xoa mi tâm: "Ta không trách ngươi, sau này nếu ngươi muốn ăn mấy món vầy ta sẽ bảo ngự trù làm cho, đồ ăn bên ngoài…"
Tuế Yến tiếp lời: "... Không sạch sẽ, ta biết rồi, sau này nhất định không ăn nữa."
Cuối cùng Tuế Yến cũng thấy được nụ cười ôn hòa như thuở đầu của Đoan Minh Sùng, hắn biết chuyện này đã nói rõ bèn cong môi cười.
Đoan Minh Sùng: "Nếu đã không còn chuyện gì nữa, ngươi về…"
Y còn chưa nói xong đã trông thấy Tuế Yến xốc chăn chui vào.
Đoan Minh Sùng: "..."
Đoan Minh Sùng khó xử: "A Yến, ngươi đang làm gì đấy?"
Chỉ mất thời gian một câu nói, Tuế Yến đã trườn vào chăn hệt như rắn, lúc này hắn chỉ lộ ra đôi mắt lưu ly với mấy sợi tóc tơ xù trên đỉnh đầu, hắn nắm chặt nép chăn rồi chớp mắt với y: "Ta lạnh."
Đoan Minh Sùng bất lực: "Vậy ta đưa ngươi về thiên điện ngủ."
Tuế Yến nở nụ cười cợt nhả: "Điện hạ, nể tình lần này ta chủ động nhận sai, ngài cho ta ngủ lại đây một đêm đi. Mình ta ngủ không quen lắm, suốt đêm qua còn mơ thấy ác mộng đấy."
Đoan Minh Sùng có hơi khó xử.
Tuế Yến hung tợn: "Ta mà không ngủ được là lại đi khắp nơi tìm hương."
Đoan Minh Sùng: "..."
Đoan Minh Sùng bị hắn đánh bại hoàn toàn, y bất đắc dĩ gật đầu: "Được, để ta cho người chuyển chậu than tới, ngủ đi."
Tuế Yến lập tức vui vẻ, hắn ủn chăn rúc người vào trong rồi vỗ lên chăn: "Điện hạ, mau tới đây!"
Đoan Minh Sùng cười: "Ta còn có việc, phải muộn chút nữa."
Giường cũng đã trèo lên nằm rồi, hắn cũng không sợ nửa đường Đoan Minh Sùng chạy mất nên ngoan ngoãn gật đầu.
Đoan Minh Sùng dém chăn cho hắn rồi mới xoay người rời đi.
Y vừa quay đi, nụ cười trên mặt bỗng biến lạnh căm, y cau mày đi mấy bước, nhặt túi hương dưới đất lên tùy tiện nhìn.
Tuế Yến ủn chăn, không biết hắn đang vui cái gì nữa.
Đoan Minh Sùng liếc nhìn chăn gấm bị đùn lên, con ngươi tối lại, y nhanh chóng vứt túi hương vào chậu than. Ngọn lửa liếm nuốt túi hương trong nháy mắt, không bao lâu sau đốt thành đống tro than.
Đoan Minh Sùng liếc nhìn túi hương bị thiêu trong ngọn lửa, đôi mắt màu hổ phách của y bị ánh lửa soi đến, tranh tối tranh sáng.
Y khẽ thì thầm: "Giang, Ân, Hòa."
Tuế Yến dựa vào bộ da mặt dày của mình mà thành công chui vào tẩm điện của Đoan Minh Sùng - Dù thì mà là thái tử vẫn quân tử như trước, không hề chạm đến hắn, mỗi ngày chỉ hận không thể dịch người tới mép giường để ngủ.
Cứ thảnh thơi như vậy hết nửa tháng, cỏ mọc oanh lượn trăm hoa lung linh, Tuế Yến được Đoan Minh Sùng chăm kỹ, khuôn mặt cũng có chút da thịt, hồng hào hơn hẳn. Chỉ là hắn đang tuổi cao lớn, đêm nào gân cốt hai chân hắn cũng co rút phát điên, hắn đau đến nỗi kêu như quỷ khóc sói gào còn sẵn tiện lén lút giãy giụa vào lòng tiểu điện hạ, chiếm hết món hời.
Hôm nay Đoan Minh Sùng nghị sự ở nội các, Tuế Yến bèn nê đôi chân run rẩy vì đêm qua bị rút gân đi ngự hoa viên ngắm hoa. Cung nhân hầu hạ thấy hắn đã tập tễnh còn bước thấp bước cao lê tới ngự hoa viên thì đi theo sau nhỏ giọng khuyên nhủ.
Tuế Yến xua tay: "Không sao, không cần lo cho ta, ta đi loanh quanh là được."
Tiểu hầu gia thân tàn lòng không nản tập tễnh từng bước đến ngự hoa viên, hắn nhìn quanh quất rồi cho cung nhân đi theo lui xuống còn mình thì ngồi trong lương đình bên cạnh hồ.
Lát sau, có một bóng người chạy ra từ con đường vắng vẻ.
Tuế Yến vừa liếc thấy đã gọi: "Đây nè!"
Người đó nhanh chóng vọt tới. Lúc y chạy tới gần mới thấy một khuôn mặt bầm xanh sưng húp. Người ấy đúng là Giang Ân Hòa.
Tuế Yến vừa nhìn đã nhảy dựng: "Ủa gì, Giang đại nhân, sao hôm nay dung mạo tôn quý lại ra thế này?"
Giang Ân Hòa đạp lên mấy bậc thang, y tức giận phừng phừng: "Ta chọc gì ngươi hả?! Sao ngươi bẫy ta tới vậy hả? Hơn nữa ngươi cũng cầm đồ ta hối lộ rồi sao còn đi mách với thái tử hả?"
Tuế Yến: "..."
Hắn chớp mắt đầy vô tội: "Gì vậy?"
Giang Ân Hòa không nguôi giận: "Ngươi đừng có nói mình không biết gì hết nhé?! Ta đang yên đang lành ở hàn lâm viện thì mấy ngày trước không dưng điện hạ tới tìm, y kêu ta phụ trách một vụ án cũ! Ta nhổ! Cái vụ án không ai dám lãnh sao tự nhiên rớt vào đầu ta? Không lẽ không phải tại ngươi thổi gió bên gối nói ra nói vào với thái tử điện hạ ta mới xúi quẩy tới vậy?"
Tuế Yến bị chửi một chặp, mặt mày mù mờ, cơ mà nghe câu thổi gió bên gối dễ chịu ghê nên hiếm được một lần không thèm tính toán với Giang Ân Hòa, hắn kiên nhẫn hỏi: "Sao vậy? Không nhận vụ đó nên thái tử đánh ngươi đấy à?"
Giang Ân Hòa bỗng thẹn thùng, y mất tự nhiên sờ vào vết thương trên mặt, thấp giọng lầm bầm: "Ta đuổi theo một con nhãi trộm tiền trên phố. Con nhóc thối, đừng ta để ta tóm được nó, không là ta cho nó đẹp mặt!"
Lần đầu tiên Tuế Yến phát hiện ra Giang Ân Hòa cũng thú vị phết, hắn nhướng mày: "Ý là ngươi kêu ta ra đây để ta đẩy vụ án này đi thay người à?"
Giang Ân Hòa ấm ức gật đầu.
"Vậy trước tiên ngươi nói cho ta nghe đó là án gì mà ngươi như cầm phải củ khoai nóng muốn ném ra ngoài thế?"
Giang Ân Hòa suy nghĩ rồi tới gần nói vào tai hắn: "Là vụ án tham ô trước kia của Doãn Lệnh Phong, có vẻ thái tử muốn tra lại."
Con ngươi hắn run lên.
"Sao bỗng dưng y lại muốn tra án này?"
Giang Ân Hòa gần như hét toáng: "Ta cũng muốn biết lắm đóóóóóó!"
Tuế Yến liếc một cái, chỉ hận y không biết cầu tiến: "Bình tĩnh chút đi, chuyện có bao lớn. Thái tử điện hạ đã muốn ngươi tra thì ngươi tra thôi, lo gì mà lo."
Giang Ân Hòa dẫu môi: "Ngươi nói nghe dễ ghê. Năm đó trong triều có bao nhiêu đại thần cầu tình kêu oan vụ án Doãn Lệnh Phong nhưng hoàng thượng vẫn muốn bảo vệ ngũ điện hạ như cũ nên trực tiếp khép tội. Ta mà ôm vụ này thì có khác gì tự tìm đường chết không hả?"
Tuế Yến nghĩ tới tình hình hiện tại của Đoan Hi Thần, hắn nhếch môi cười: "Vậy cũng chưa chắc, không chừng bây giờ là thời cơ tốt để lật lại vụ án đấy."
Giang Ân Hoa bị dọa ngơ người, mạch não chẳng hoạt động, y mù mờ: "Gì chứ?"
Tuế Yến đang định nói thì đã nghe tiếng bước chân gần đấy, hai người Tuế Yến với Giang Ân Hòa đang đứng gần nhau vội tách ra ngó nghiêng xung quanh.
Đoan Hi Thần vận đồ đen, gã dẫn theo mấy thị tùng đi ra từ con đường nhỏ bên cạnh, có vẻ gã cũng tới đây ngắm hoa.
Tuế Yến vừa trông thấy mặt Đoan Hi Thần thì thân thể cứng đờ theo bản năng, sự sợ hãi sâu trong thâm tâm hắn tràn lên như nước nhưng chỉ chốc sau đã bị hắn gượng ép đè lại.
Có vẻ Đoan Hi Thần đã trông thấy Tuế Yến, gã sầm mặt đi về phía hắn.
Gã bệnh nặng một trận, thân hình gầy hẳn, cũng không biết có phải vì dược hương hay không, khí chất cả người gã thay đổi rất nhiều, u ám thâm trầm hơn, trong mắt toàn là vẻ hung ác nham hiểm.
Giang Ân Hòa với Tuế Yến đứng lên hành lễ với gã: "Ra mắt ngũ điện hạ."
Đoan Hi Thần nhanh chóng bước tới, gã lạnh lùng nhìn Tuế Yến đang run chân suýt đứng không vững, hồi lâu sau mới nói: "Đứng dậy đi."
Bấy giờ hai người mới đứng thẳng.
Đoan Hi Thần lạnh mắt quét nhìn Tuế Yến, gã cười mà như không cười: "Tiểu hầu gia, đã lâu không gặp, ngài vẫn xinh đẹp như xưa."
Giang Ân Hòa đứng đấy tối sầm mặt, có vẻ y không ngờ Đoan Hi Thần lại dám không tôn trọng Tuế Yến trước mặt nhiều người như vậy, giọng điệu đối đãi như thể Tuế Yến là người chốn phong trần vậy.
Tuế Yến không nao núng, hắn thản nhiên tiếp lời: "Cũng đã lâu không gặp ngũ điện hạ, ngài vẫn vô lý thô tục như kẻ đầu đường xó chợ như thế."
Đoan Hi Thần: "..."
Giang Ân Hòa: "..."
Dường như Đoan Hi Thần không ngờ Tuế Yến lại dám mỉa mai mình trước mặt bao nhiêu người như vậy, gã sững sờ trong chớp mắt.
Tuế Yến bỗng "a" lên, hắn nghiêng đầu, không chút thành ý nào mà xin tội: "Thật tình xin lỗi nha ngũ điện hạ, bệnh này của ta đã nhiều ngày rồi, bây giờ còn chưa khỏi hẳn, đầu óc cũng có chút không nghe lời. Thái tử điện hạ vẫn không cho ta chạy ra ngoài, sợ ta ăn nói bậy bạ đắc tội người khác. Vẫn mong ngài tha thứ cho cái miệng không biết lựa lời này của ta, đừng mách tội ta với thái tử nha."
Lời qinghe:
Khi Giang Ân Hòa biết Tuế Yến đã bán đứng mình: (╯‵□′)╯︵┻━┻
Khi Giang Ân Hòa nghe được tiếng lòng của thái tử: (╯‵□′)╯︵┻━┻