Ở Đây Không Có Trai Ngoan Gái Hiền - Liễu Thuý Hổ

Chương 15: Giả tạo




Chuyến đi này tiêu tốn khá nhiều tiền, ban đầu Tôn Hàm Hàm cũng thấy áy náy, nhưng nghĩ đến câu “đàn ông càng đầu tư cho bạn nhiều, thì càng coi trọng bạn”, cô lại thấy an tâm. Đây là chiến thuật của cô, Chu Bân càng đầu tư cho cô nhiều, thì càng khó lòng dứt bỏ.

Cả tuần nay, Tôn Hàm Hàm không nói chuyện với Hà Tri Nam.

Hôm đó, nhìn thấy Tôn Hàm Hàm cau mày, buồn bã sau khi cúp điện thoại, chỉ ngồi thẫn thờ nhìn chằm chằm vào màn hình, Chu Bân đoán già đoán non một hồi, cuối cùng cũng mò ra được chút manh mối, bèn thăm dò: “Vấn đề công việc à?”

Tôn Hàm Hàm liếc xéo anh ta: “Công việc thì tốt lắm, chỉ là người ta không tốt thôi.”

Chu Bân lập tức hiểu ra.

Ở cái tuổi của Chu Bân, tâm tư phụ nữ không còn là điều bí ẩn đối với anh ta nữa. Cho dù là bí ẩn thì cũng có rất nhiều dấu vết để lần theo. Anh ta luôn cho rằng, chỉ có những chàng trai trẻ mới cố gắng moi móc câu trả lời từ miệng phụ nữ, còn anh ta thì coi lời nói, hành động của phụ nữ và ngọn ngành câu chuyện như những con chữ, quen với việc suy đoán đáp án từ những điều ẩn giấu bên trong.

Chỉ là lần này, đáp án vẫn chưa rõ ràng.

Chu Bân thở dài, vòng tay ôm lấy Tôn Hàm Hàm từ phía sau, dịu dàng nói: “Anh đảm bảo với em…”

Tôn Hàm Hàm lập tức xoay người lại, nhìn thẳng vào mắt Chu Bân, hỏi: “Khi nào?”

Chu Bân nói: “Sau khi từ Hy Lạp về thì…”

Tôn Hàm Hàm lập tức hất tay Chu Bân ra, giận dỗi kéo vali: “Vậy thì tối nay chúng ta về luôn đi.”

Chu Bân sững sờ trước phản ứng dữ dội của Tôn Hàm Hàm, lắp bắp: “Em không tin anh sao?”

Tôn Hàm Hàm hiếm khi tỏ ra yếu đuối như vậy, đôi mắt đỏ hoe, kéo vali, ngơ ngác nhìn Chu Bân - cũng là biểu cảm đã được tập luyện cả trăm lần, mang theo chút nghẹn ngào, chất vấn ngược lại: “Sao em dám tin? Em đã yêu anh rồi, giờ em chẳng còn gì cả! Anh có toàn quyền lựa chọn, còn em chỉ có thể chờ đợi lòng thương hại của anh.”

Nước mắt của cô gái xinh đẹp là vũ khí lợi hại nhất. Chu Bân lập tức đầu hàng, vội vàng an ủi: “Cô ngốc này, em nghĩ chỉ có mình em đau khổ sao? Anh mới là người đầu hàng trước đấy.” Anh ta nắm lấy tay Tôn Hàm Hàm, áp lên môi mình: “Hàm Hàm, em phải tin anh. Ngày nào ở nhà, anh cũng cảm thấy lạnh lẽo, em mới là tương lai của anh!”

“Vậy thì anh còn do dự gì nữa?”

Chu Bân thề: “Về nhà anh sẽ nói chuyện với vợ anh. Bây giờ là tháng Mười, đợi đến Tết dương lịch năm nay, anh đảm bảo mọi chuyện sẽ được giải quyết. Đêm giao thừa, chúng ta sẽ dọn về ở chung!”

Nghe vậy, Tôn Hàm Hàm rưng rưng nước mắt, lao vào lòng Chu Bân. Khóe môi khẽ nở nụ cười, cô nũng nịu: “Không được gạt em đấy nhé.”

Chu Bân ôm chặt Tôn Hàm Hàm, thầm nghĩ cuối cùng cũng vượt qua một kiếp nạn. Hai người ôm nhau rất lâu, Chu Bân liếc nhìn chiếc vali mà Tôn Hàm Hàm vừa kéo lúc cãi nhau, cảnh cáo: “Sau này không được tự tiện kéo vali, làm như muốn bỏ đi như vậy nữa.”

Tôn Hàm Hàm im lặng.

Chu Bân muốn nhân cơ hội này dỗ dành cô thêm một chút, bèn hỏi: “Ở cái thị trấn nhỏ này lâu như vậy, có thấy chán không? Mai anh đưa em vào thành phố mua sắm nhé?”

Xin quà từ đàn ông, thời điểm rất quan trọng. Nhưng có hai thời điểm chắc chắn sẽ không bao giờ sai, một là khi anh ta cảm thấy có lỗi với bạn nhất, hai là khi anh ta yêu bạn nhất.

Lúc này, Chu Bân có lẽ đang hội tụ đủ cả hai yếu tố đó. Thế là Tôn Hàm Hàm ngọt ngào đồng ý. Sau đó, cô nghiêng đầu, vòng tay ôm cổ Chu Bân, nói: “Vậy em cũng phải mua quà cho Chu Chu của em chứ!”

Chu Chu.

Cách gọi nũng nịu như trẻ con, lại được dùng cho một luật sư thâm niên, thành đạt như Chu Bân.

Chu Bân sững người. Từ trước đến nay, người ta gọi anh ta là luật sư Chu, anh Chu, ông chủ Chu, anh Bân, Bân… Nhưng đây là lần đầu tiên, anh ta được một cô gái trẻ hơn mình rất nhiều tuổi gọi một cách âu yếm như vậy. Ban đầu, anh ta cảm thấy hơi sến súa, nhưng ngay sau đó, anh ta lại phấn chấn hẳn lên, thầm cảm thán: “Hóa ra đây là lý do vì sao đàn ông trung niên đều thích yêu đương với các cô gái trẻ.”

Được yêu một cách nồng nhiệt và chân thành như vậy, đến cả cây già cũng có thể nở hoa.

Ngày hôm sau, Tôn Hàm Hàm đặc biệt ăn diện một chút. Lúc chuẩn bị ra ngoài, Chu Bân đã thay đồ xong xuôi, nhìn thấy cô đứng trước gương thử hết bộ này đến bộ khác, anh ta chỉ thấy buồn cười, bèn dựa vào cửa nhắc nhở: “Anh nhớ là chúng ta ra ngoài mua sắm, chứ không phải đi dự tiệc.”

Tôn Hàm Hàm quay lại, nói: “Cái này anh không biết rồi!” Vừa ướm thử bộ đồ trên người, vừa soi gương, cô vừa líu lo bày tỏ quan điểm: “Con gái con đứa đi mua sắm nhất định phải mặc bộ đồ đẹp nhất của mình, như vậy thì vào trung tâm thương mại mới không bị những bộ đồ khác làm mờ mắt. Nếu ăn mặc bình thường, vào đến nơi, thấy bộ nào cũng đẹp hơn bộ mình đang mặc, thế thì mua sắm không ngừng tay mất.”

Chu Bân nhướng mày: “Em còn định tiết kiệm cho anh à? Không được đâu!” Anh ta sải bước đến, kéo tay Tôn Hàm Hàm đi ra ngoài, ra lệnh: “Cứ mặc bộ này, đủ đẹp rồi. Hôm nay anh sẽ cho em mua sắm thỏa thích.”

Tôn Hàm Hàm kêu lên: “Oa, luật sư Chu còn ép người ta tiêu tiền nữa hả?” Sau đó, cô cười nói: “Không được, không được, vậy em cũng phải bắt anh tiêu tiền không ngừng tay mới được.”

Hà Tri Nam từng nói, Tôn Hàm Hàm sống trong vỏ bọc “phụ nữ độc lập” đến mức không thể tự thoát ra. Ví dụ như, việc tiêu tiền của đàn ông khiến cô cảm thấy vô cùng không thoải mái. Nếu nhận được quà của đối phương, nhất định cô sẽ nghĩ cách tặng lại một món quà khác. Còn Hà Tri Nam cho rằng, việc độc lập quá mức đến nỗi không dám dựa dẫm vào đàn ông, về bản chất là do “tư tưởng nô lệ” ăn sâu vào máu của phụ nữ truyền thống Trung Quốc. Thậm chí, chính vì “tư tưởng nô lệ” quá nặng nề, mới khiến cho những cô gái như Tôn Hàm Hàm quá coi trọng danh hiệu “phụ nữ độc lập”, và coi tiêu tiền của đàn ông là một việc gì đó ghê gớm lắm.

Còn Tôn Hàm Hàm thì không cho là vậy. Cô rất quen với việc trong mối quan hệ này, và bất kỳ mối quan hệ nào mà kinh tế của bản thân yếu thế hơn, cô đều không ngừng tuyên bố: “Em yêu con người anh! Không phải yêu tiền của anh! Chưa bao giờ như vậy.”

Dù thế nào thì đây cũng là cách làm rất khôn ngoan, đặc biệt là đối với những người quen dùng tiền để mua mọi thứ. Họ rất mong muốn trong tình yêu, bản thân không bị đối xử khác biệt vì tiền bạc - “Đúng vậy, tôi có tiền, nhưng tôi hy vọng cô để ý đến tôi không chỉ vì tiền.” Có tiền ở một mức độ nào đó là điều tốt, nhưng đối với những người khao khát tình yêu thuần khiết, thì đó lại là gánh nặng không thể rũ bỏ.

Vì vậy, Tôn Hàm Hàm thích lặp đi lặp lại với họ: “Em chỉ yêu anh, chỉ cần con người anh, không cần tiền của anh, một chút cũng không!”

Tất nhiên, cô biết, một khi người đã là của mình, thì tiền cũng chẳng chạy đi đâu được.

Bạn bè Tôn Hàm Hàm tấm tắc khen, “Cậu đúng là cao tay.”

Trong mắt Tôn Hàm Hàm, “cao tay” không phải là một từ ngữ tốt đẹp. Kiểu từ ngữ này chắc chắn được sinh ra từ sự so đo, tính toán trong cuộc sống thường nhật. Vì có quá ít, nên phải cố gắng vươn lên, tận dụng mọi nguồn lực, mới cần phải “cao tay” hơn người.

Nếu có đủ đầy, thì cả đời ngây thơ, trong sáng là được rồi.

Vì vậy, Tôn Hàm Hàm đính chính: “Tớ không cao tay, tớ chỉ là tỉnh táo thôi. Nói theo kiểu phàm phu tục tử thì… là gì nhỉ… À!”

Tôn Hàm Hàm nhấp một ngụm rượu: “Vừa kiếm sống, vừa kiếm tìm tình yêu.”

Cô đã về nước được ba ngày, hai người hẹn gặp nhau tại một quán bar nhỏ do một nhạc sĩ Indie mở. Lúc này, Tôn Hàm Hàm đã lột xác hoàn toàn. Mấy ngày cuối ở Hy Lạp, Chu Bân đưa cô đi mua sắm khắp các trung tâm thương mại, cửa hàng miễn thuế, mua sắm đến mức cuối cùng, anh ta trực tiếp mua tặng cô một bộ vali của LV để đựng túi xách và quần áo mới.

Chuyến đi này tiêu tốn khá nhiều tiền, ban đầu Tôn Hàm Hàm cũng thấy áy náy, nhưng nghĩ đến câu “đàn ông càng đầu tư cho bạn nhiều, thì càng coi trọng bạn”, cô lại thấy an tâm. Đây là chiến thuật của cô, Chu Bân càng đầu tư cho cô nhiều, thì càng khó lòng dứt bỏ.

Hai người cụng ly.

Trong quán bar rất náo nhiệt, hôm nay đặc biệt đông khách, bỗng nhiên có tiếng ồn ào vọng lại. Vị trí của Tôn Hàm Hàm và bạn cô ở gần sân khấu được dựng tạm bợ trong quán bar, trên đó có đầy đủ trống, mic… Vài người bước lên khu vực chờ. Rất nhiều cô gái trẻ ùa lên, giơ điện thoại chụp ảnh lia lịa.

“Ôi, hôm nay có nhân vật lớn nào đến đây vậy?”, Tôn Hàm Hàm hỏi.

Người bạn nhìn rõ người trên sân khấu, bật cười ha hả: “Cậu có xem chương trình ‘Rock The Summer’ không? Chương trình truyền hình nổi đình đám mùa hè năm nay đấy.”

Tôn Hàm Hàm lắc đầu, “Người nổi tiếng à?”

Người bạn hào hứng giải thích: “Để tớ phổ cập kiến thức cho cậu nhé. Chương trình này tập hợp những người trong giới Rock lại để thi đấu. Khán giả bây giờ ngày càng khó tính, xem mấy thứ mainstream chán rồi, nên nhà sản xuất bắt đầu khai thác những nhân tài underground này. Mùa hè năm nay có thể coi là Rock đã bước ra ánh sáng. Cậu không biết ca sĩ chính trên kia à? Ông chú đó, tên là Trương gì gì đó, là thí sinh của chương trình đấy! Nhưng mà tuần trước đã bị loại rồi.”

“Vậy mà vẫn còn nhiều fan thế?”

“Nổi tiếng được một thời gian ngắn thôi, hahaha. Nhưng mà nhanh chóng nguội ngay! Hình như dính phốt gì đó, không xuất hiện trên các sân khấu lớn được nữa, nên giờ chỉ có thể đi hát ở mấy quán bar nhỏ thôi.”

“Phốt gì vậy?”

“Ngủ với fan!”

“Chậc.” Tôn Hàm Hàm nói, “Nhìn không ra nhỉ.” Cô chăm chú quan sát nam ca sĩ trên sân khấu, gầy gò, già nua, không biết có phải do scandal vừa rồi ảnh hưởng quá lớn, trông anh ta như một quả cà tím đen sì, héo quắt.

“Kiểu như anh ta mà cũng có mấy em ngốc nghếch lao đầu vào. Con gái con đứa thì dâng hiến, tặng tiền, không cần danh phận, chỉ cần tài năng của anh ta.” Vừa nói, người bạn vừa lấy điện thoại ra: “Để tớ tìm cho cậu xem, nhóm Mặt Trăng trên Douban ấy - hè hè, năm nay tớ cũng gia nhập nhóm rồi. Hồi đó có một bài viết bóc phốt anh ta, bóc xong ai cũng choáng váng, còn kinh khủng hơn cả scandal ảnh nóng của Trần Quán Hy năm xưa.”

Lướt vài trang album ảnh, cô tìm thấy một bức ảnh dài, đưa điện thoại cho Tôn Hàm Hàm, “Bài viết đó sau này bị xóa rồi, nhưng mọi người đều đã lưu ảnh lại. Bây giờ thi thoảng lại lôi ra hâm nóng một lần. Mấy ông anh này đã trở thành trò cười của nhóm rồi. Cậu xem đi…”

Tôn Hàm Hàm vốn không hứng thú với mấy chuyện thị phi rẻ tiền, nhưng bị bạn ép xem, cô đành cầm lấy điện thoại, lướt qua loa.

Vừa xem, cô vừa thầm cảm thán, nam ca sĩ này chắc là cung Xử Nữ, fan tặng quà thì lập một album, ảnh nóng của fan cũng lập một album, tư thế chụp ảnh cũng na ná nhau, nhưng lại được cẩn thận ghi chú tên cẩn thận.

Tôn Hàm Hàm chợt nhớ đến Hà Tri Nam, bèn nói: “Có một cô bạn thân của tớ cũng là fan cuồng của anh ta, hình như chơi khá thân với mấy anh nhạc công.”

Nghe vậy, người bạn cười khẩy: “Vậy chẳng phải cũng là một em gái mưa sao? Còn chơi khá thân? Chắc là thân lắm đấy nhỉ?”

Tôn Hàm Hàm ngạc nhiên: “Nghe cậu nói cứ như giới Rock hỗn loạn lắm vậy?”

“Chứ không lẽ trong sạch lắm à? Hay là cậu nhìn kỹ album này xem, biết đâu có ảnh bạn cậu thì sao.” Người bạn bắt đầu bịa chuyện.

Tôn Hàm Hàm liếc xéo cô, nhưng vẫn tập trung vào phần ghi chú trong album. Hoan Hoan, An An, Duyệt Duyệt, Khả Khả, Nam Nam… Cô cau mày nói: “Cách gọi bằng biệt danh với toàn từ láy này khiến người ta liên tưởng đến mấy cô kỹ nữ trong lầu xanh.”

Người bạn phát hiện ra Tôn Hàm Hàm dừng lại ở bức ảnh có ghi chú “Nam Nam” khá lâu, còn phóng to lên xem.

Cô ta tò mò hỏi: “Sao thế?”

Tôn Hàm Hàm cười: “Không có gì, chỉ là tò mò không biết là kiểu con gái như thế nào mà lại đi theo một ông chú nhạc sĩ già nua như vậy.”

Người bạn nhún vai.

Tôn Hàm Hàm cầm điện thoại, ngẩng đầu nhìn bạn, ánh mắt long lanh: “Chuyện này hay ho thật đấy, cậu gửi ảnh cho tớ được không? Tớ về nhà xem kỹ lại.”

“Không phải cậu sắp xem xong rồi sao?”

Tôn Hàm Hàm nũng nịu: “Gửi cho tớ đi mà!”

“Hiếm khi thấy cậu hóng hớt chuyện người khác như vậy đấy. Tớ cứ tưởng cậu không thích chứ.” Người bạn mỉm cười, gửi ảnh cho cô.

Sau khi về nhà, Tôn Hàm Hàm nhận được tin nhắn Wechat của Hà Tri Nam, trong lòng bỗng chột dạ.

Hà Tri Nam gửi cho cô một bài đăng trên Weibo, là ảnh chụp lén một nữ minh tinh nào đó, chân ngắn, thô, thần sắc tiều tụy.

Tôn Hàm Hàm cảm thấy đây chính là tín hiệu làm hòa của Hà Tri Nam - bởi vì tình bạn giữa con gái thường được củng cố vững chắc nhất khi cùng nhau nói xấu người thứ ba.

Tôn Hàm Hàm trả lời: “Ôi trời ơi… Xin hãy tha cho khán giả chúng tôi đi.”

Hà Tri Nam lập tức nhắn lại: “Chuẩn luôn! Tớ thấy cô ta mà cũng làm minh tinh được, vậy hai chúng ta sửa soạn lại một chút là có thể đi thi Produce 101 rồi.”

Tôn Hàm Hàm cười phá lên: “Bà cô ơi, chúng ta phải tỉnh táo lên.” Sau đó, cô lên mạng tìm kiếm vài tin tức tiêu cực về nữ minh tinh đó, rồi gửi cho Hà Tri Nam.

Hà Tri Nam trợn mắt: “Kiểu người này sao không rút khỏi giới giải trí đi nhỉ?”

Sau một hồi trò chuyện qua lại, “chỉ số hảo cảm” mà hai người dành cho đối phương lại tăng vọt lên mức tối đa.

Cuối cùng, Hà Tri Nam cũng lên tiếng: “Cuối tuần này đi ăn với tớ không?”

“Được chứ, sao thế?”

“Dẫn cậu đi gặp một người.”

“Chẳng lẽ là… Cù Nhất Bồng?”

“Hì hì.”

Nguồn: Sưu tầm

Editor: Bỉ Ngạn Đỏ