Ô Hắc - Ma Hoàng Chi Trói Buộc

Quyển 7 - Chương 1




Hôm nay Ngạo Triết Thiên vừa tan tầm trở về, Hủy Tạp như người vợ nhỏ ngoan ngoãn ở nhà làm bánh cho người yêu, chạy ra cửa đón tựa cún con, trên người mặc tạp dề màu hồng phấn khiến Ngạo Triết Thiên choáng váng một trận, vì thế càng cảm thấy mình kết giao lộn người.

Lam Lâm này lại tặng loại lễ vật kia…

” Thiên Thiên, hôm nay hai người họ đều ra ngoài, ngươi nếm chút bánh ngọt của ta, làm cực khổ lắm đó, tay còn bị thương nữa nè…”

Nói xong giơ ngón tay hoàn toàn không thương một điểm nhưng băng bó như đòn bánh cho Ngạo Triết Thiên nhìn, còn mang một vẻ mặt điềm đạm đáng yêu.

” Ơ… Tiểu sơn dương cũng biết làm bánh ngọt?”

Ngạo Triết Thiên liếc ngón tay không khác đòn bánh bao nhiêu của Hủy Tạp, trêu chọc cười nói.

Lại nói tiếp, tuy ba người thay phiên xuống bếp nấu cơm, cũng đều rất cố gắng, nhưng chỉ có trù nghệ của Hủy Tạp vẫn không tiến bộ, thậm chí đôi khi cũng làm bể không ít dụng cụ trong bếp.

“…… Ta không phải sơn dương…”

Ủy khuất hé miệng, cúi đầu một chút, Hủy Tạp đem bánh ngọt màu đen đưa tới trước mặt Ngạo Triết Thiên.

” Nếm chút nha…”

” Ân.”

Ngạo Triết Thiên gật đầu, sau khi đưa áo khoác cho Hủy Tạp liền tiếp nhận bánh ngọt, cắn một cái, sau một lúc lâu, mày vô thức cau lại, quay đầu nhìn vẻ mặt chờ mong tán dương của Hủy Tạp.

” Sao ngươi bỏ muối vào…”

” Ách… Cái ta thêm không phải đường sao…”

Hủy Tạp nghiêng đầu sợ hãi nhỏ giọng nói. Sau đó cũng cắn một cái, mặt mày nhăn thành một cục, trong lòng ảo não nghĩ nếu không phải vì muốn để Thiên Thiên ăn đầu tiên, chính y sao lại không ăn thử?

” Đừng buồn, bỏ muối vô cũng không quá tệ đâu…”

Ngạo Triết Thiên cười cười, cúi đầu ăn hết bánh kem. Sau đó thấy Hủy Tạp ngẩn người dõi theo, nhịn không được sờ đầu y nói.

” Đã tiến bộ so với trước kia, bé ngoan, tiếp tục cố gắng nhé.”

“………………”

Hủy Tạp hơi ngượng ngùng, sau khi nghe hai chữ bé ngoan, bỗng dưng âm tình bất định. Cảm nhận rõ thứ Ngạo Triết Thiên muốn nói, đột ngột ấn Ngạo Triết Thiên lên sô pha, thô lỗ lấp lấy cánh môi.

Còn chưa kịp phản ứng, đầu lưỡi trơn ướt đã bừa bãi suồng sã bạo khai hai môi hắn, nhập vào trong khoang miệng, liếm lộng khuấy trở.

” Uy… Ô….”

Bất thình lình bị công kích, Ngạo Triết Thiên hầu như không thể hô hấp, khó khăn lắm mới đẩy được người ra một chút, đối phương lại dán dính vào như hình với bóng, nụ hôn càng lúc càng trở nên kịch liệt, cho đến khi khóe môi hai người tràn ra dịch thể trong suốt.

Qua một hồi lâu, cảm thấy thân thể nam nhân tựa hồ đã nhũn ra. Hủy Tạp mới hơi dời miệng, liếm cánh môi Ngạo Triết Thiên khàn khàn nói.

” Ta không phải bé con…. Hay ngươi cần xác nhận lại?”

“………………”

Ngạo Triết Thiên không trả lời chỉ nghiêng mặt cúi đầu thở dốc, tựa hồ đang cố gắng khôi phục hô hấp bình thường, lại không biết đôi môi trơn ướt vì bị cường hôn của mình thoạt nhìn khiêu khích lý trí một nam nhân khác tới chừng nào.

” Thiên… Ngươi biết không…. Đêm nay ngươi là của một mình ta… Chỉ một mình ta…”

Còn chưa điều chỉnh hô hấp, Hủy Tạp đã dán tại vành tai hắn, trầm đục nói, hơi thở tựa như lửa, nóng đến độ khiến hắn vô thức muốn lùi lại, cũng không ngờ phần eo sớm đã bị đối phương chặt chẽ xiết vào ngực, đôi môi dán tại vành tai hắn cũng thuận thế bắt đầu liếm lộng khoang tai.

Ngạo Triết Thiên cau mày, vốn định nhẫn một chút, vì hắn không biết Hủy Tạp đột ngột trúng phải loại gió gì, nhưng khi thấy y bắt đầu xé y phục mình, trong lòng thật sự phát hỏa. Ngay sau đó, sắc mặt trầm xuống, Ngạo Triết Thiên bỗng nhiên một cước đá vào bụng Hủy Tạp, hừ lạnh nói.

” Đủ rồi, ta đi làm cả ngày, về đến nhà tới cơm chiều cũng không được ăn sao?”

” Ách…”

Hủy Tạp đầu tiên là sững sờ một hồi, thấy biểu tình âm trầm của Ngạo Triết Thiên, sắc dục trên mặt đột ngột lui sạch sẽ, tức khắc không màng tới đau đớn, sau khi liên tục giải thích liền vọt vào phòng bếp.

Để Thiên Thiên đói bụng là trọng tội y vác không nổi.

Tới buổi tối, cuối cùng cũng xử lý tốt công tác công ty, Ngạo Triết Thiên chậm rãi vươn vai, ngó Hủy Tạp đang cuộn kế bên chơi PSP, thản nhiên ra lệnh.

” Đi pha nước ấm.”

” Vâng”

Hai mắt tức khắc tỏa sáng, Hủy Tạp cao hứng pha nước tắm, lúc làm xong cũng cởi áo chờ Ngạo Triết Thiên vào, nhưng bị đối phương đẩy ra ngoài.

” Ách… Không thể tắm chung sao?”

Mắt thấy mộng đẹp tắm cùng mỹ nhân sắp tan biến, Hủy Tạp chưa từ bỏ ý định, bắt lấy cạnh cửa đáng thương ai oán nói.

” Tắm với ngươi không sạch nổi.”

Diện vô biểu tình kéo ngón tay Hủy Tạp dính vào bản lề cánh cửa ra, Ngạo Triết Thiên bất lưu tình đóng cửa lại, tức khắc, ngoài cửa có nam tử nhão nhừ như cún con bị bỏ.

Cứ ở ngoài cửa như vậy sẽ phát ngốc, cuối cùng chưa từ bỏ ý định, lại đi cào cửa.

” Thiên, để ta vào đi… Người ta chưa từng tắm chung với ngươi…”

Không chú ý…

” Ta sẽ không làm cái gì cả… Ta rất hiền lành… Tiểu đệ đệ của ta càng hiền hơn…”

Hắc tuyến, tiếp tục thây kệ…

Khó khăn lắm thế giới mới yên tĩnh một lúc, Ngạo Triết Thiên hầu như nghĩ Hủy Tạp đã hết hy vọng ly khai, rồi lại nghe được thanh âm truyền đến từ bên ngoài, hình như hơi đau thương, lại cố gắng giả vờ mạnh mẽ.

” Thiên, ta thật sự muốn biết….. Lý do ngươi không tiếp nhận ta…. Rốt cuộc là tại sao…”

Ngạo Triết Thiên không khỏi sửng sốt, nhưng vẫn không lên tiếng trả lời.

” Ngươi… Có thích ta không?”

Những lời này có chút run rẩy.

” Hay là, hiện tại chúng ta như vậy, chỉ bởi vì… Chuyện ta làm vì ngươi?”

“………………”

Ngạo Triết Thiên hạ mi mắt, mặc nước ấm từ đỉnh đầu rơi xuống, nhưng thủy chung không mở miệng, hai mắt có chút thất thần, cũng không biết suy nghĩ cái gì.

Thật ra, ngay cả chính hắn cũng không biết mình đối với Hủy Tạp rốt cuộc ôm thứ cảm tình gì.

Một lát sau, Ngạo Triết Thiên tẩy trừ trong phòng tắm hít một hơi thật sâu, quyết định tìm Hủy Tạp nói chuyện. Nhưng chờ hắn trở lại phòng mình, lại phát hiện phòng đã là một mảnh đen kịt, có loại không khí lạnh lẽo tràn ngập bên trong, khiến tóc gáy hắn không khỏi dựng thẳng lên.

” Hủy Tạp?”

Gọi nhẹ một tiếng, nhưng đáp lại hắn là một loại tĩnh mịch trầm lặng, thật giống như cả phòng chỉ có một mình hắn, nhưng rõ ràng Hủy Tạp vừa rồi còn nói chuyện với hắn ngoài cửa.

Mơ hồ có chút bất an, lặng lẽ đứng yên trong bóng đêm, Ngạo Triết Thiên tính xem xét cho chắc ăn, bỗng nhiên một cánh tay ướt át lạnh lẽo từ trong bóng đêm vô thanh vô tức ôm lấy hắn, sau đó, người đã bị bế ngang, không cho chống cự, quẳng thật mạnh lên chiếc giường lớn mềm mại, một trận choáng váng.

“…. Hủy Tạp?”

Ngạo Triết Thiên bị chuỗi hành động này làm đầu choáng mắt hoa, cố hết sức xoay người bò dậy, nhưng cũng không thấy gì.

Chỉ có mình hắn trên giường, mơ hồ có ánh trăng rơi xuống, xung quanh vẫn là một mảnh hắc ám. Loại cảm giác này rất khó chịu, tựa như bị người trộm nhìn trong bóng tối, nhìn không sót một cái, còn mình thì cái gì cũng không thấy được.

Một đôi tay, một đôi tay trắng nõn đến xấp xỉ trong suốt, giống như một tác phẩm nghệ thuật tinh xảo bỗng nhiên lẳng lặng áp bên chân, hư ảo như mây khói, nhưng rõ ràng có thể cảm thấy giường lún xuống. Sau đó, đôi tay kia bắt đầu từ tốn vươn đến hắn, thân ảnh người nọ cũng dần ẩn hiện trong bóng đêm.

Đầu tiên là cánh tay hữu lực thon dài, sau đó, sợi tóc màu xám, lồng ngực nam tính cường tráng, lại hướng lên trên, đó là cái cằm gợi cảm, khóe miệng mang nét cười ái muội âm lãnh, cuối cùng là một đôi yêu đồng mị hoặc chằm chằm nhìn Ngạo Triết Thiên.

“………………”

Thân thể đối phương ẩn hiện trong bóng đêm, phủ áp lên thân thể hắn như hắc báo tiến tới con mồi, lúc y từ trên cao nhìn xuống, miệng Ngạo Triết Thiên cứng lại, mới run rẩy mà cảm xúc phức tạp xuất ra một cái tên.

” Ngạc Mộng…”

Kẻ một trăm năm trước gặp phải rồi vì hắn mà chết, Ngạc Mộng…

Sao lại xuất hiện ở đây….

Nhưng lời vừa ra khỏi miệng hắn, mắt tức khắc bị bóng tối bao phủ, sau đó cổ truyền đến đau đớn bị cắn xé, cảm giác ngạt thở cũng ùa theo kéo tới, Ngạo Triết Thiên tức khắc giãy giụa kịch liệt, nhưng vô luận hắn ra sức tránh thoát tới đâu, đối phương đều có thể áp chế.

Càng làm cho Ngạo Triết Thiên cảm thấy kinh hoảng chính là một loại cảm giác tê liệt đang lan tràn từ chỗ bị cắn, vì thế khí lực hắn bắt đầu yếu xuống, cuối cùng, cũng chỉ có thể miễn cưỡng chống vai nam nhân vô lực thở dốc, thanh âm cũng vô pháp phát ra. Hắn có thể tinh tường cảm thấy máu mình đang bị đối phương chậm rãi hút cạn.

Nhưng hoàn toàn không có khí lực ngăn chặn. Tiếp theo, hàm răng đâm trong cổ mình rút ra, Ngạc Mộng ngẩng đầu nhìn trân trân, yêu đồng ẩn nấp trong bóng đêm tựa như một con ma sói chờ bữa, hơi hé miệng, đầu lưỡi đỏ bừng trơn ướt từ khóe miệng xuất ra, tà dị liếm liếm môi trên, lại cúi thân xuống bắt đầu liếm thương khẩu Ngạo Triết Thiên tựa như yêu ái.

Sau đó đầu lưỡi xuôi theo da thịt ẩm ướt trượt xuống, cách dục bào thong thả mà hung độc gặm cắn lồng ngực nam nhân. Loại cắn gặm quái dị khiến nam nhân nhuyễn người trên giường thống khổ cau mày, dự cảm được những thứ sắp sửa phát sinh, nam nhân rốt cuộc không áp chế được run lên.

Ký ức bị cường bạo trong quá khứ khiến hai mắt hắn bịt kín một tầng yếu ớt, hắn phí công muốn bò đi, nhưng nhanh chóng lại bị kéo trở về, dục bào xé khai, thân thể nam tính còn tích bọt nước vô pháp che giấu, phơi bày trước mắt nam nhân, phía trên còn thấy rõ vết tích nam nhân khác lưu lại.

Hầu như lập tức, Ngạo Triết Thiên có thể tinh tường cảm thấy trên người Ngạc Mộng đột ngột phát ra lệ khí. Sau đó môi liền bị hung hăng chắn lấy, lực đạo xấp xỉ cắn xé khiến Ngạo Triết Thiên nhịn không được rên đau một tiếng, nam nhân áp chế hắn cũng nhân lúc hắn ăn đau luồn lưỡi vào trong miệng hắn, thô bạo thi ngược trong khoang miệng Ngạo Triết Thiên.

Sau đó Ngạo Triết Thiên cảm thấy hai chân bị hung hãn kéo ra, thân thể nam nhân tiến đến chen vào, hỏa nhiệt như sắt nung cũng mười phần uy hiếp để ở giữa hai chân hắn.

” Ngạc Mộng…”

Thừa lúc tạm thời được buông tha, đôi môi khó khăn lắm mới có thể mơ hồ khàn khàn nói, hai mắt Ngạo Triết Thiên đỏ như bị đâm thương.

” Đừng ép ta hận ngươi…”

Y biết rõ mình căm giận chuyện này hơn bất cứ ai khác.

Y biết rõ…

“………………”

Đối phương nhìn chăm chăm hắn, đột ngột thản nhiên nở nụ cười, cái loại cười mang mấy phần đau thương hắn không thể lý giải.

” Ta không có cách nào có được tâm của ngươi, vậy hãy đem thân thể ngươi cho ta đi.”

Vừa nghe xong, đau đớn xé rách truyền đến dưới hạ thân liền trực tiếp đánh nát hô hấp hắn.

Hung khí vốn để giữa hai chân đã vùi thật sâu vào trong cơ thể hắn. Ngạo Triết Thiên thở hổn hển một tiếng trong đau đớn.

“…………… Vô liêm sỉ….”

Hỏa nhiệt bắt đầu thong thả trừu động, chăm chú đến độ nói không ra lời, ngay cả môi cũng run.

” Hận ta sao?”

Ngạc Mộng cúi xuống liếm vành tai ướt đẫm mồ hôi của Ngạo Triết Thiên, lúc trừu tống mạnh bạo, cười lạnh trầm đục nói.

” Hận tới bao nhiêu nào…. Có muốn như lần trước, nhốt ta trong trận pháp rồi thiêu cháy không?”

” Có lẽ ngươi cũng đoán được, hồn phách sót lại của ta giấu trong cơ thể Hủy Tạp, ngươi có thể cho hắn biết để giết chết ta…”

” Hay là ngươi tính dùng tâm linh gọi hai người kia về giết ta, khiến ta hồn phi phách tán?”

” Giết kẻ từng chết vì ngươi, một linh hồn không lưu dấu tích…”

” Ha hả…. Tại sao ngươi không nói gì vậy….”

Ở dị giới, hai vương giả đang phong ấn khe nứt không gian đề phòng thế giới mất cân bằng bỗng nhiên không biết thế nào tâm thần không yên. Nhất là Phỉ, thậm chí trở nên nôn nóng dị thường.

” Thiên có thể xảy ra chuyện gì hay không?”

“……….. Hẳn là không, nếu không hắn sẽ gọi chúng ta về”

Vong Dạ trầm ngâm, một lát sau thản nhiên nói. Sau khi linh hồn bốn người tu bổ cho nhau, liền có được năng lực trao đổi thần niệm xuyên không.

” Ân, nói cũng đúng.”

Phỉ gật gật đầu, nếu thật phát sinh chuyện gì, sao Thiên không chịu gọi họ về? Chắc chỉ quá lo lắng.

Lãnh khí ban đầu trong phòng đã sớm bị thay thế bằng nhiệt khí giao triền, tràn ngập một loại khí tức xuân sắc suy đồi.

Giường lớn màu đen đã là một mảnh lăng loạn hỗn độn, Ngạo Triết Thiên toàn thân ướt đẫm lúc này chỉ có thể nhuyễn người ghé sấp trên giường, mông bị nâng lên cao, eo lưng hữu lực bị kiềm chế, bị nam nhân phía sau một lần lại một lần tiến nhập, suy yếu dong đưa theo luật động.

Lực thúc càng lúc càng kịch liệt khiến nam nhân bắt đầu thở gấp hỗn loạn, cứ hung hăng làm một trận như vậy, lại bị lật người lại sáp nhập thô bạo, lực đạo không chút tiết chế cùng cường độ trừu sáp khiến hắn thở dốc liên tục, nhưng thủy chung nhẫn nại không chịu phát ra thanh âm yếu đuối.

Tựa hồ đã biết có giãy giụa cũng vô ích, nên nam nhân chỉ trầm lặng cắn răng mặc đối phương tùy ý xâm phạm.

Nhưng thời gian trôi qua, xâm phạm hầu như không có kết thúc thật sự từng chút đánh tan ý chí hắn, nên tới tảng sáng, nam nhân sớm hỗn loạn rốt cuộc khóc ra tiếng dưới sự xâm phạm không tiết chế, nhưng tiếng khóc ẩn nhẫn và khàn đục kia ngược lại khiến động tác đối phương càng lúc càng thô bạo, thậm chí hung hăng cắn gặm toàn thân hắn một trận…

Nhưng mãi đến lúc hôn mê, Ngạo Triết Thiên vẫn thủy chung không gọi ba nam nhân kia…

Có lẽ, thật sự không đành lòng…

Ta chỉ là…. Không cam lòng thôi…

Rõ ràng có thể nhìn thấy ngươi, nhưng không cách nào chạm tới ngươi được …

Chỉ có thể trong cơ thể kẻ đó, tập hợp từng chút năng lượng, sau đó có thể xuất ra một lần…

Lần gặp lại tiếp theo cũng không biết là khi nào…. Nên…đành phải làm như vậy…

Những lời này không biết Ngạo Triết Thiên nghe được ít, nhiều hay một câu cũng không nghe được.

Hắn đã ngủ.

Đợi ngày mai tỉnh lại, hắn phải đối mặt với nghi vấn của Hủy Tạp… Dù sao… cũng cần một lời giải thích cho một thân đầy dấu vết tình ái này của hắn…

Bất quá đó là chuyện ngày mai… Hắn bây giờ mệt chết đi được, cần phải nghỉ ngơi…

Ngay cả chính hắn cũng không biết, hắn phải đối mặt với cái gì…..

Quang Minh thần đột ngột tới chơi và kẻ tuyệt mệnh trong u oán, Tiểu Hàn liệu có thể sống lại….

Cũng xóa đi tầng tầng sắc thái không đồng dạng của cuộc sống bình thản ban đầu…

End