Thật ra những lời này của Khương Mạt Lỵ, Nhậm Tu Dương cũng không phải là chưa từng nghe người khác nói qua.
Nhưng mà anh ta cảm thấy mấy người phụ nữ kia chính là cái gì cũng không hiểu, chỉ cố ý nói những lời kia để dỗ anh ta vui vẻ, anh ta nghe xong cũng không cảm thấy nửa điểm an ủi, ngược lại còn vô cùng bực bội.
Ở trong lòng Nhậm Tu Dương Khương Mạt Lỵ chính là người mang ánh sáng của nữ thần, cho nên khi nữ thần nói ra những lời này, khẳng định đó là lời trong lòng của cô ấy. [Editor: Huệ Lê Thị trên dembuon.vn]
Nhậm Tu Dương nghĩ tới chuyện này, liền nghĩ đến tâm tư trước đó của chính mình, vậy mà lại từng nghĩ sẽ từ bỏ Khương Mạt Lỵ, lại còn yêu đương cùng với người mẫu Chi Chi để giết thời gian, anh ta cảm thấy mình quá mức nông cạn, ngẩng đầu lên, vừa vặn liền cùng Khương Mạt Lỵ bốn mắt nhìn nhau. Cô có một đôi mắt trong sáng, giống như là dòng nước suối chảy qua.
Người anh ta thích chính là tốt đẹp như vậy, mà anh ta thích cô cũng không chấp nhất một lòng, nếu không thì vì sao lại muốn cùng người khác yêu đương lúc cô ấy không có trả lời mình đâu?
Trước đó Nhậm Tu Dương còn cho rằng mình là lốp xe dự phòng, nhưng sau khi cùng Khương Mạt Lỵ trò chuyện, anh ta lại phát hiện chính mình cũng không phải là lốp xe dự phòng, chỉ là trước đó cô ấy không có tâm tư yêu đương, mà Khương Mạt Lỵ giống như đặc biệt hiểu rõ anh ta! Đối với đàn ông mà nói, họ có thể động tâm vì nữ thần, nhưng chân chính để bọn họ yêu lâu dài chính là hồng nhan tri kỷ, mà bây giờ, Nhậm Tu Dương phát hiện, Khương Mạt Lỵ không chỉ là nữ thần của anh ta mà còn là hồng nhan tri kỷ, nói là soulmate một chút đều không khoa trương!
Còn Khương Mạt Lỵ thì nhận được điểm hảo cảm của Nhậm Tu Dương đến mức mỏi tay, tuy rằng điểm hảo cảm của người này rất dễ dàng bắt lấy nhưng cũng không phải là rất nhiều, nhưng cô cũng không có thất vọng, chí ít sau lần gặp mặt này cũng đủ để cô mua một lọ nhỏ kem dưỡng thể trong cửa hàng của hệ thống.
Kem dưỡng thể này rất thần kỳ, một tháng cô chỉ dùng một lần, không phải khoe khoang, hiện tại làn da của cô đều trơn mềm, trắng bóng đến mức giống như trứng gà lột vỏ. Nói tóm lại, một buổi ăn cơm tối này, Nhậm Tu Dương cùng Khương Mạt Lỵ đều rất vui vẻ, tâm tình đều rất tốt.
Quán bar mà Nhậm Tu Dương đầu tư ở ngay bên cạnh. Ở Cảnh Thành này có rất nhiều quán bar, muốn trổ hết tài năng cũng không đơn giản, Khương Mạt Lỵ đi theo Nhậm Tu Dương xuống xe, đứng trước cửa quán bar, vừa nhìn liền biết quán bar này làm ăn không tệ. [Editor: Huệ Lê Thị trên dembuon.vn]
Khu vực này cũng không quá tốt, phụ cận cũng không có trạm tàu điện ngầm, giao thông không tính là thuận lợi, dân cư cũng không nhiều lắm. Trong miệng Nhậm Tu Dương, ba hắn đối với hắn vô cùng chướng mắt, cho là hắn chính là không làm việc gì đàng hoàng, quán bar này có thể có sinh ý tốt như vậy, có hơn phân nửa công lao là của ba Nhậm.
Khách đến đây trên cơ bản đều là người quen, những người quen này lại mang theo người quen đến, hiện tại Nhậm Tu Dương lại không có kế thừa công ty, vẫn còn lông bông, mọi người ra sức cổ động như thế không phải chính là cho ba Nhậm mặt mũi hay sao? Chỉ tiếc kẻ trong cuộc thì u mê người ở ngoài thì tỉnh, Nhậm Tu Dương còn chưa có thấy rõ mọi chuyện, chỉ cho là khách đến nhiều như vậy đều là khẳng định đối với tài hoa của mình.
Đại khái là Khương Mạt Lỵ đã thiết lập bản thân thành một nhân vật thanh thuần đơn giản quá thâm nhập lòng người cho nên khi Nhậm Tu Dương thấy cô đứng tại cửa không nhúc nhích thì anh ta cho là cô đang sợ hãi, trong lòng liền có chút mềm mại, ôn nhu nói: "Nơi này tôi quản rất nghiêm, bên trong cũng không ầm ĩ, so với Pub thì náo nhiệt hơn một chút, so với quán bar bình thường thì thanh tịnh hơn một chút, em đừng sợ, chẳng phải còn có tôi ở đây sao."
Mặc dù biết Nhậm Tu Dương đang hiểu lầm, nhưng cô vẫn là gật đầu cười nói: "Được nha."
Đi vào quán bar, đại khái là do ánh đèn có chút lờ mờ, chí ít Khương Mạt Lỵ liền không nhìn ra nơi này có điểm đặc biệt gì trong trang trí và thiết kế. Nhưng mà lại thấy nét mặt của Nhậm Tu Dương rõ ràng là một bộ dạng "cầu khen ngợi", Khương Mạt Lỵ cũng liền tiếp tục cổ động, tiếp tục nịnh hót: "Oa, nơi này rất không tồi nha!"
"Rõ ràng từ chi tiết mà có thể nhìn thấy dụng tâm của anh, thật sự, bình thường trong quán bar ánh đèn đều không sáng sủa, cho nên nhìn không ra cái gì, nhưng thiết kế này của anh rất khác biệt, chính là phải dưới ánh sáng mờ tối mới có thể càng lộ ra vẻ đặc biệt, là quán bar rất có phong cách." Khương Mạt Lỵ dừng một chút, lại nói "Tu Dương, tôi cảm thấy anh rất lợi hại, thật."
Nhậm Tu Dương lúc này liền có chút thẹn thùng, "Kỳ thật cũng bình thường, Mạt Lỵ, em quan sát thật sự cẩn thận."
Hai người ngồi ở một vị trí tương đối thanh tĩnh, xung quanh đều có vật che chắn, phương diện đảm bảo riêng tư cũng rất tốt.
"Uống chút gì không?" Nhậm Tu Dương hỏi Khương Mạt Lỵ.
"Đến quán bar tất nhiên là uống rượu." Khương Mạt Lỵ nghiêng đầu cười một tiếng, "Nhưng mà trong nhà tôi quản tương đối nghiêm, tôi uống rượu nếu trở về bị ba mẹ biết, khẳng định lại mắng tôi, hiện tại tôi cũng không khát, vẫn là không cần uống gì đâu."
"Nước trái cây và trà hoa quả cũng có, không uống sao?"
Khương Mạt Lỵ lắc đầu, "Tôi cũng không biết uống gì, hay là anh có đề cử loại nào tương đối ngon không?"
Nhậm Tu Dương nghĩ thầm, cô ấy khẳng định là có ý thức bảo hộ bản thân đặc biệt mạnh, cho nên không nguyện ý uống gì ở bên ngoài, nhất là quán bar. Điểm ấy anh ta có thể hiểu được, còn rất đồng ý.
Con gái chính là không nên ở bên ngoài tùy tiện uống đồ uống. Thế là anh ta gọi nhân viên phục vụ, mang đến một chai nước khoáng cho cô. Chỉ có thể nói đây cũng là một sự hiểu lầm xinh đẹp. [Editor: Huệ Lê Thị trên dembuon.vn]
Khương Mạt Lỵ có thể cùng Nhậm Tu Dương cùng nhau đi ăn cơm, chính là biểu thị cô đối với người này tương đối nắm chắc, anh ta hận không thể chăm sóc cô như nữ thần, mặt khác tính tình anh ta tương đối thẳng, làm người cũng không xấu, huống chi anh ta có lá gan kia sao?
Nói tóm lại, chỉ cần không phải đầu óc bị lừa đá hay bị nước vào, anh ta sẽ không thể nào làm ra chuyện vừa tổn hại người vừa bất lợi cho mình. Nhưng mà ý tốt của Nhậm Tu Dương, cô vẫn là vui sướng tiếp nhận.
Cái quán bar này của Nhậm Tu Dương cũng không phải không có chỗ đáng khen, giống như Nhậm Tu Dương đã nói, chổ này so với pub thì náo nhiệt hơn một chút nhưng so với những quán bar khác thì thanh tịnh hơn rất nhiều, trong loại không gian này vừa ngồi nghe nhạc vừa nhìn trai xinh gái đẹp trong sàn nhảy, ai cũng cảm thấy buông lỏng.
Lúc này đang phát một bài hát tiếng Anh, bài hát này đã tương đối cũ, ít được người nghe, đột nhiên Khương Mạt Lỵ liền thất thần.
Khi đó cô rất thích nghe bài hát này, còn đem nó cài làm tiếng chuông điện thoại dành riêng cho Hoắc Tự Hàn, chính là loại tiếng chuông đặc thù nhất, không biết làm sao mà anh lại phát hiện, anh thích nhất là những thứ cô chỉ dành riêng cho anh, mặt ngoài thì luôn luôn mây trôi nước chảy, giống như không thèm để ý, thẳng đến khi có một lần cô đến chỗ ở của anh thì nhìn thấy một cuốn vở, tờ thứ nhất chính là chép ca từ của bài hát này.
Chữ viết của anh rất đẹp, viết tiếng Trung cùng viết tiếng Anh có phong thái hoàn toàn khác nhau.
Khương Mạt Lỵ không biết là, ngay trong lúc bài hát tiếng Anh này được phát trong quán bar, thì ở bên ngoài quán bar, cách đó không xa, trong chiếc xe màu đen cũng đang phát ra giai điệu tương tự.
"Bao giờ em quay lại nước Anh?"
Nhậm Tu Dương phát hiện Khương Mạt Lỵ đang ngẩn người, nhịn không được liền hỏi một câu.
Khương Mạt Lỵ lúc này mới lấy lại tinh thần, hướng về phía Nhậm Tu Dương áy náy cười một tiếng, "Thật ngại quá, ngồi ở chỗ này nghe nhạc thực sự rất thư thái" dừng một chút, cô nói, "Hẳn là tuần sau mới đi, trong nhà muốn tổ chức một buổi tiệc mừng sinh nhật cho tôi, chờ sau khi kết thúc lại đi."
"Tiệc mừng sinh nhật?" Nhậm Tu Dương có chút ngoài ý muốn nói, "Sắp đến sinh nhật của em rồi sao?"
"Vâng." Khương Mạt Lỵ cười cười, "Đến lúc đó nếu anh rảnh rỗi, cũng tới chơi đi, rất nhiều bạn bè đều ở nước ngoài, đoán chừng đến lúc đó cũng sẽ không quá náo nhiệt đâu."
Nhậm Tu Dương quả nhiên là cái sắt thép thẳng nam, không có suy nghĩ, liền trực tiếp hỏi: "Vậy em muốn quà sinh nhật gì?"
Sắc mặt Khương Mạt Lỵ không thay đổi, nói "Không cần cố ý chuẩn bị quà tặng, bây giờ đều đã trưởng thành, liền cảm thấy chỉ cần mọi người tập hợp một chỗ trò chuyện cũng đã rất tốt."
Trong lòng cô vẫn đang suy nghĩ, Nhậm Tu Dương này khẳng định là chưa từng nói chuyện yêu đương nha! Chỉ với quan hệ hiện tại của bọn họ như này, cô sẽ nói cho anh ta biết cô muốn cái gì sao?
Còn may, Nhậm Tu Dương cũng kịp thời phản ứng, không có lại tiếp tục hỏi vấn đề này không thả. Nếu như trước hôm nay, hắn biết Khương Mạt Lỵ sẽ tổ chức tiệc sinh nhật, đoán chừng trình độ lớn nhất chính là sai người đi mua chiếc túi xách bản số lượng đưa cho cô, nhưng mà từ hôm nay về sau mọi thứ không giống nhau, tặng quà gì cho cô anh ta nhất định phải tự mình chuẩn bị.
Túi xách không có gì đặc biệt, kim cương cũng giống vậy, đoán chừng Khương Mạt Lỵ cũng sẽ không thích những cái kia, cô ấy hẳn là giống như anh ta, thích những đồ vật có ý nghĩa.
Khương Mạt Lỵ cảm thấy tâm trạng của mình hôm nay thực sự có chút tệ. Ảnh hưởng của Hoắc Tự Hàn đến cô quá lớn.
Giống như hôm nay, khi quán bar phát ra bài hát này, cô nhớ tới anh còn chưa tính, thế mà cô lại không đem anh đuổi ra khỏi đầu, ngược lại còn ở trước mặt Nhậm Tu Dương mà ngẩn người, đây là chuyện không tốt cỡ nào nha.
Ngồi đối diện, tên tiểu tử ngốc này còn cho cô một điểm, hai điểm hảo cảm, cô bởi vì Hoắc Tự Hàn mới cùng anh ta hẹn ăn tối, hiện tại đang cùng anh ta nói chuyện thì lại không chuyên tâm. Ổn định lại tinh thần, Khương Mạt Lỵ lập tức nhìn về phía Nhậm Tu Dương, ánh mắt càng thêm chuyên chú. Giống như toàn thế giới trong mắt của cô chỉ có thể nhìn thấy một mình anh ta vậy.
Dưới ánh mắt chuyên chú nghiêm túc như vậy, tim Nhậm Tu Dương lại đập nhanh hơn, anh ta cũng cảm thấy ngượng ngùng cực kì, không dám đối diện với ánh mắt của cô, trong lòng bàn tay đều toát mồ hôi.
"Lúc sinh nhật anh vào tháng ba, lúc đầu tôi cũng muốn đi qua chúc mừng anh, nhưng mà mấy ngày đó tôi lại bị cảm, người cũng mê man, không có tinh thần gì, cho nên cũng không có đi qua." Khương Mạt Lỵ vì trí nhớ tốt của mình mà sợ hãi thán phục, "Nhưng mà tôi cũng có xem weibo của anh, còn có vòng bạn bè của anh thì thấy buổi tiệc sinh nhật của anh rất đông vui, còn có vài minh tinh đều đến tham gia."
Cùng Khương Mạt Lỵ tiếp xúc càng lâu, Nhậm Tu Dương cũng liền tin tưởng mình không phải là lốp xe dự phòng. Nghe một chút xem, Khương Mạt Lỵ này rõ ràng là vẫn luôn đem anh ta để ở trong lòng. [Editor: Huệ Lê Thị trên dembuon.vn]
Khương Mạt Lỵ cũng không có ở quán bar này ngốc quá lâu, hơn tám giờ một chút, chính là lúc cuộc sống về đêm bắt đầu, Nhậm Tu Dương đề nghị muốn đưa cô về nhà, nhưng lại bị cô uyển chuyển cự tuyệt.
Tài xế trong nhà một mực đi theo tới đây, Khương Mạt Lỵ ngồi lên xe, hướng về phía Nhậm Tu Dương vẫy vẫy tay, "Lần sau gặp lại."
Nhậm Tu Dương cười lộ ra hai hàm răng trắng, "Được, về đến nhà nhớ nhắn tin cho anh."
Chờ sau khi xe chở Khương Mạt Lỵ rời đi, Nhậm Tu Dương đứng tại chỗ hạnh phúc mà cảm khái. Sau khi cảm khái xong lại cảm thấy giống như có người nào đang nhìn anh ta, mẹ anh ta từng là ảnh hậu cho nên khi còn bé thường xuyên có không ít phóng viên muốn chụp ảnh của anh ta, cho nên đối với máy ảnh và ánh mắt người khác hắn đều đặc biệt mẫn cảm.
Nhậm Tu Dương nhìn quanh một vòng, cuối cùng cũng không có phát hiện ra cái gì, chỉ là một chiếc xe màu đen dừng ở ven đường cũng vô thanh vô tức rời đi.
Sau khi Khương Mạt Lỵ về đến nhà liền đổi điểm hảo cảm lấy một lọ kem dưỡng thể, bắt đầu quá trình chăm sóc da rườm rà.
Tại biệt thự gần nhà họ Khương, nơi mà Hoắc Tự Hàn đang đứng, vừa vặn có thể nhìn thấy ánh đèn trong phòng ngủ của Khương Mạt Lỵ phản chiếu trên cửa sổ.
Anh từ trong túi lấy ra điện thoại di động, trên màn hình là ảnh chụp chung của anh cùng Khương Mạt Lỵ, trong ảnh cô cười đến vui vẻ, mặc dù trên mặt anh không có nụ cười, nhưng trong mắt tất cả đều là ý cười. Mở ra giao diện tin nhắn. Những cái khác đều đã trống rỗng, chỉ có tin nhắn mà cô gửi cho anh, tất cả đều được lưu giữ lại.
【 em sẽ biến cho anh một cái ma thuật! 】
【biubiubiu~】
【 em ngày càng trở nên yêu thích anh á! 】
Hừ. Lừa đảo.