Ở Nguyên Thủy Xây Dựng Làng

Chương 17




Một đêm ngủ ngon, lúc thức dậy Nguyễn Thị Tuyết Nhi thấy cả người nhẹ nhàng, còn lười biếng chôn mình trong chăn nhìn Nguyễn Thị Bạch Kiều đang bới tóc.

Có lẽ thời gian này thường xuyên dùng bồ kết gội đầu nên nhìn tóc nàng vô cùng mềm mượt đen bóng. Nguyễn Thị Tuyết Nhi về phương diện này rất ganh tị, chính mình cũng gội bồ kết lâu như vậy nhưng một chút cũng không có kết quả, ngược lại tóc còn rối hơn.

Nguyễn Thị Bạch Kiều bới tóc xong, nhìn nàng nhìn chính mình môi đều dẩu lên, gương lên môi.

"Nếu đã dậy rồi thì đi lên."

"Dạ rồi"

Nguyễn Thị Tuyết Nhi chậm chạp xuống giường, xếp lại chăn gối mới cùng nàng đi ra ngoài.

Ra phòng bếp thì thấy Lê Thị Bích Châu đang lặt rau.

"Chào buổi sáng chị Châu." Nguyễn Thị Tuyết Nhi ra tiếng.

"Chào buổi sáng." Lê Thị Bích Châu ngừng lặt rau: " Mau đi rửa mặt, để chị đi hâm đồ ăn lại."

"Cảm ơn chị, mà Lan Phương đâu rồi, Thiên Kim thức dậy chưa?"

"Hai đứa nó dậy hết rồi, Lan Phương ăn cơm sáng xong liền xách rìu đi đốn cây, chị có hỏi thì em ấy nói định tâng trang xe bò một chút. Thiên Kim liền cũng lẽo đẽo theo sau"

"Haha, chắc định tâng trang xe bò để chở cây về đây mà. Em ấy siêng thật."

Lê Thị Bích Châu cũng cười lên, kể: "Đêm hôm qua dù mệt nhưng em ấy vẫn lôi kéo chị nói một buổi."

Hai người rửa mặt đánh răng, ăn xong cơm sáng, vừa uống hết ly nước cơm thì nghe bên ngoài tiếng ồn.

Trần Thị Lan Phương cùng Phương Thị Thiên Kim đã đánh xe bò trở lại.

Cô dừng chắc xe bò lại, cột dây cương vào cây me. Thấy Nguyễn Thị Tuyết Nhi đi tới ôm Phương Thị Thiên Kim xuống.

"Hai người thức rồi hả? có ăn sáng chưa, hôm nay chị Châu làm cháo bí đỏ nha, ngon quá trời. Em với Thiên Kim mỗi người làm được tô bự đâu."

"Vừa mới ăn xong."

Trần Thị Lan Phương nhớ ra, xoắn xích nhẹ giọng: "Thủ lĩnh! Xin lỗi vì tự ý sửa lại xe bò mà không hỏi chị một tiếng."

Nguyễn Thị Tuyết Nhi vẫy tay: "Không sao, vừa lúc đúng ý của chị mà."

Trần Thị Lan Phương nghe nàng nói vui vẻ lên:

"Thủ lĩnh và phó thủ lĩnh xem thử xe bò em mới tâng trang lại xem. "

Nguyễn Thị Bạch Kiều xem xét xong xe bò: "Cái này không phải tâng trang mà em làm lại hết đúng không?"

Trần Thị Lan Phương ngượng ngùng.

"Rất chắc chắn nha. Lan Phương em làm tốt lắm." Nguyễn Thị Tuyết Nhi ngồi thử.

Cô đưa tay kéo Nguyễn Thị Bạch Kiều, cũng làm nàng ngồi lên thùng xe, quay mặt hỏi nhìn nàng hỏi: "Phải không?"

Nguyễn Thị Bạch Kiều nhìn nàng gương mặt phấn hồng. Chỉ cảm thấy tim đập lỡ một nhịp. Cố lấy giọng nói bình thường mà ừ một tiếng: "Làm tốt đó, ngồi rất êm."

"Thủ lĩnh và phó thủ lĩnh quá khen. Đúng rồi thủ lĩnh, hôm nay chúng ta vận chuyển cây về trồng luôn không?"



Nguyễn Thị Tuyết Nhi cười khổ: "Chúng ta chưa làm đất, em mà đem cây về đây, chúng ta chưa làm xong đất thì cây đã chết héo hết rồi."

Trần Thị Lan Phương hả một tiếng: "Vậy chúng ta mau mau làm đất nha."

Nguyễn Thi Tuyết Nhi nắm tay Phương Thị Thiên Kim: "Nghỉ ngơi một chút đã, trưa nay chúng ta sẽ phát hoang đất."

Phương Thị Thiên Kim ngửa đầu nói lên: "Em cũng sẽ giúp nữa."

"Được."

Liên tiếp mấy ngày, cả năm người bận rộn phát hoang. Nguyễn Thị Tuyết Nhi quyết định phát hoang 500m đất.

Các nàng làm gần nửa tháng cũng phát hoang xong, cây được khiêng về để kế bên nhà, cỏ thì lấy về cho bò dê trâu ăn. Lấy ống tre câu nước lại đây tưới lên cho đất mềm, sau đó cho bò Nâu cày đất. Vuông đất được phân ra làm hai, một bên các nàng trồng cây, một bên trồng rau.

Cho người và bò nghỉ ngơi mấy ngày lại tiếp tục công việc.

Làm đất xong Trần Thị Lan Phương và Nguyễn Thị Bạch Kiều dẫn xe bò đi bứng cây.

Các nàng bứng rau trước mới bứng tiếp cây ăn quả.

Nguyễn Thị Tuyết Nhi dặn hai người là rau và cây nên bứng các cây non sẽ dễ sống hơn. Cô còn dặn là khi thấy những trái như bầu bí dưa mướp hay gì đó mà trái đã quá già hay sắp già thì cũng hái về cho cô.

Mấy trái này như mướp có thể tận dụng làm đủ thứ như làm miếng rửa chén, làm bông tắm chưa kể có thể làm miếng lót giày. Còn bầu bí, mấy cây khác cũng có thể lấy hạt phía trong làm hạt giống.

Trồng hết thẩy vuông đất có mười mấy láng.

Vừa có cây non, cây trưởng thành, rau non, rau trưởng thành.

Gần ba tháng sau tất cả mọi thứ cũng làm xong. Nhìn vuông đất tràn đầy các loại cây rau trên mặt người nào người nấy dù là lấm tấm mồ hôi nhưng ai cũng cười toe toét.

Lần gần nhất khi đi bứng cây Nguyễn Thị Tuyết Nhi kinh hỉ khi nghe Nguyễn Thị Bạch Kiều nói phát hiện ra mấy cây mít tố nữ, hai người họ hái được khoảng 6 trái, còn được thêm mấy cây con.

Tất cả làm xong hết công việc, ngồi xuống bờ nghỉ ngơi, thấy Lê Thị Bích Châu cầm cơm đi ra. Trần Thị Lan Phương không mệt mỏi mà chạy ra bưng phụ.

Lê Thị Bích Châu: "Mọi người rửa tay rồi lại ăn cơm. Lan Phương đi rửa tay rồi hãy ăn."

Mấy người rửa tay xong ngồi xoay quanh trên bờ đê ăn cơm

"Hôm nay cơm ngon quá." Trần Thị Lan Phương ăn tới mồm miệng không nói rõ.

Gắp cho Phương Thị Thiên Kim miếng thịt, Lê Thị Bích Châu hỏi: "Hôm nay là xong đúng không hả thủ lĩnh?"

"Ừ! Hôm nay tưới nước nữa là xong rồi chị."

Nguyễn Thị Tuyết Nhi trong thời gian này cũng đã làm thêm một bánh xe nước nữa, câu nước lại đây để tưới cây. Các nàng có đào một cái hố nhỏ hình vuông rộng khoảng ngang 2m dài 2m để chứa nước. Như vậy khỏi đi xa gánh nước.

Trần Thị Lan Phương húp canh giọng cảm thán: "Em thấy chúng ta trồng quá ít."

Lê Thị Bích Châu vỗ đầu nàng: "Đừng có tham quá. Một vườn 500m như thế này em còn chê ít à?"

Trần Thị Lan Phương chu mỏ, làm mấy người xung quanh cười lên.

Cơm nước no nê, các nàng cũng làm biếng về nhà, rủ nhau nằm trên bờ đê ngủ một giấc. Tầm khoảng hai giờ sau thức dậy thay phiên nhau tưới nước, làm xong tất cả cũng đã chiều.



Năm người một bò kéo nhau về nhà.

Về tới nhà Nguyễn Thị Tuyết Nhi đi tắm trước.

Nguyễn Thị Tuyết Nhi tắm xong đi ra, nhìn Nguyễn Thị Bạch Kiều đang loay hoay đóng một cái hàng rào nhỏ gần giàn bầu bí mướp bên hông nhà.

Tò mò đi lại nhìn thì thấy thứ bên trong hàng rào thế nhưng là mấy cây ớt.

Nguyễn Thị Bạch Kiều đóng xong cây cuối cùng: "Vườn ớt nhỏ này là của em."

Nguyễn Thị Tuyết Nhi vui vẻ, không ngờ nàng còn nhớ tới vụ cây ớt. Bắt lấy ống tay áo nàng phủi bùn đất, nhẹ giọng nói: "Cảm ơn chị. Được rồi chị cũng mau đi tắm đi."

"Được."

Kêu được người đi, Nguyễn Thị Tuyết Nhi vòng lại sàn nước rửa tay, thấy Trần Thị Lan Phương đang chuốt ngọn tre, lại dùng dây gai cột vào, đầu sợi dây buộc lên cây gai nhọn. Bên cạnh đã được hai ba cây giống vậy. Phương Thị Thiên Kim ngồi kế bên chuyền cây.

Cô lấy làm lạ ra tiếng hỏi: "Em định làm gì thế Lan Phương?"

"Hử, chị tắm xong rồi hả. Em và Thiên Kim hồi nãy ngoài vườn đào được mấy con trùng, giờ em làm cần câu định đi ra hồ cắm câu."

"Cắm câu?"

"Là Thiên Kim nói chị muốn ăn cá, em ấy lôi kéo em làm em cũng thèm luôn."

Cô nhìn qua, nhìn thấy cô bé ngượng ngùng nhỏ giọng nói: "Hôm qua em có nghe chị nói với chị Bạch Kiều là muốn ăn cá."

Nguyễn Thị Tuyết Nhi nhớ nhớ lại. Đúng là hôm qua nàng có cảm thán là thèm ăn cá, nhưng hôm nay quá bận nên quên bén đi mất. Không ngờ cô bé này nghe được còn nhờ Trần Thị Lan Phương làm cần câu.

Cười dịu dàng xoa đầu, nhéo lỗ tai nàng, nói với Trần Thị Lan Phương: "Đem theo cái lợp trong kho theo đặt luôn, mai mà có dính cá nói chị Châu nấu canh chua. Cây me trước nhà cũng đã có trái rồi."

"Dạ Thủ Lĩnh!"

"Nhớ dòm chừng Thiên Kim đó nhé."

"Biết rồi Thủ Lĩnh, đi thôi Thiên Kim."

Nhìn một lớn một nhỏ một chó chạy nhảy đi vui vẻ, cô cũng cười mỉm. Không mấy chốc nghe được sau lưng tiếng nói.

"Hai người kia đi đâu vậy?"

"Rủ nhau đi cấm câu rồi."

"Tôi cũng đang định nói với Lan Phương chuyện bắt cá. Là Thiên Kim nói rồi đúng không?"

Nguyễn Thị Tuyết Nhi ừ một tiếng.

Nguyễn Thị Bạch Kiều thở ra: "Bị dành trước rồi."

Nhìn cả hai người quan tâm mình, Nguyễn Thị Tuyết Nhi thấy hảo vui vẻ. Tiến tới không kiêng kị ôm lấy cánh tay nàng: "Còn có công việc khác mà, đi đi, phụ em lột mít."

Tự nhiên bị nàng thân mật ôm, Nguyễn Thị Bạch Kiều lỗ tai nóng lên, tùy ý nàng lôi kéo.

Hai người lột xong mấy trái mít Trần Thị Lan Phương và Phương Thị Thiên Kim cũng đã về, đút cho mỗi người hai múi mít, hối các nàng đi tắm.

Buổi tối dưới ánh đèn dầu, năm người vừa ăn vừa uống trò chuyện rộn ràng.