Ở Nơi Ấm Áp Nhất Chờ Anh

Chương 4




Edit: Pinkie

Khi Tứ Nguyệt rời khỏi nhà Xuân bà bà thì trời đã nhá nhem tối. Cô chậm rãi đi dọc theo bờ sông Hoa Khê về ngôi nhà cổ. Vừa rồi Xuân bà bà nhìn hai tay của cô xong thì nói là cô không có bị người ta quấy phá. Tình huống giống như cô thì đại khái là do trong lòng còn chuyện thầm kín.

Trong lòng cô không phải giấu chuyện thầm kín gì mà rõ ràng là đang giấu một người.

Gió chiều mát lạnh, mang theo chút ẩm ướt, Tứ Nguyệt kéo chặt áo len trên người. Cơ thể cô có tính hàn và sợ nhất là lạnh. Trong sáu tháng qua ở Hoài Xuyên, có đôi khi ngẫm lại cũng không biết làm thế nào mà trải qua được.

Khoảng thời gian bảy năm trước khi cô đến Hoài Xuyên thì cũng giống như hiện tại. Người khác đã mặc áo sơ mi mỏng từ sớm, còn với cô thì áo khoác dày vẫn là vật bất ly thân.


Bạn học khác chê cười cô sợ lạnh, chỉ có anh, ngẫu nhiên vào thời gian nghỉ sẽ trở về pha cho cô một ly trà sữa đậu đỏ nóng hầm hập, rồi lại để cho cháu trai của thầy Triệu ở cách vách mang đến cho cô.

Anh đối xử tốt với cô nhưng cho tới bây giờ đều không nói ra.

Nếu như không phải về sau có người trong trường học đồn cháu trai của thầy Triệu vì theo đuổi cô mà trộm đáp án đề thi giữa kỳ cho cô để cô thi được hạng nhất thì cô cũng sẽ không biết anh đã quan tâm đến cô như vậy.

Ngày đó, sau khi tan học vào buổi tối, Tứ Nguyệt là người cuối cùng rời khỏi phòng học, vừa ra tới cổng trường thì đã nhìn thấy anh đứng dưới gốc cây liễu cách đó không xa vẫy tay gọi cô.

Anh có vóc dáng cao gầy, mặc một chiếc áo sơ mi giản dị thường thấy ở trong thị trấn nhỏ. Một cơn gió thổi qua, cành liễu rũ nhẹ nhàng lắc lư trên vai anh. Cô có chút ngây người nhìn anh, nhưng rất nhanh đã phản ứng lại, nở nụ cười nhẹ trên môi đi tới chỗ anh.

“Tứ Nguyệt, buổi trưa hôm nay, lúc em đi đến căn tin mua cơm, cách đó một mét có người ác ý nói xấu sau lưng, nói những lời tổn thương em. Nhưng mà em lại không nghe thấy mấy người phía sau nói gì, ngược lại chú ý đến người đang đứng phía sau nói xấu em thích ăn sườn xào chua ngọt nhất nên để lại một phần sườn xào chua ngọt cuối cùng cho người đó.”

“Em không thích ăn sườn xào chua ngọt.” Cô nhìn anh rồi nhẹ nhàng giải thích một câu.

Anh lại thở dài, muốn đưa tay sờ sờ tóc cô, cuối cùng lại buông xuống. “Tứ Nguyệt, anh phải làm gì mới tốt cho em đây?”

Ngày hôm sau, anh đến lớp của bọn cô để tìm cô. Các bạn học của Tứ Nguyệt đều biết anh là con trai của hiệu trưởng nên nhao nhao tiến lên hỏi bọn cô có quan hệ gì?

Anh mím môi một cái, giọng nói mang theo ý cười: “Tứ Nguyệt là người thân của anh.”

Về sau nghe nói là thầy chủ nhiệm còn tự tìm mấy học sinh ngổ ngáo để nói chuyện, chính vì thế, trong trường không còn ai dám xa lánh cô, nói xấu cô, người đưa trà sữa đậu đỏ cho cô cũng đổi lại là tự anh làm.

Tất cả mọi người đều nói là bởi vì anh không có ở nhà, nên mới nhờ cháu trai của thầy Triệu đưa trà sữa đậu đỏ cho cô.

Cô là em gái được anh bảo vệ.

*****

Không biết từ bao giờ, nhà nhà hai bên bờ sông Hoa Khê đã sáng đèn. Trên bờ, cành liễu khẽ đung đưa trong gió, ngả bóng xuống dòng sông. Tứ Nguyệt nhìn ánh sáng xa xa ở nhà cổ, đột nhiên tăng tốc bước chân về nhà.

Trước kia, sau giờ tự học, anh luôn luôn đợi cô trong đêm để đưa cô về. Bây giờ, đổi lại thành cô chờ anh trở về.