Đến gần sáng, hai người bọn họ mới trở về địa điểm cắm trại. Ngọc Cẩm Ninh và Dữ Quân Phàm trước đó đã giúp cả hai tránh được lần kiểm tra của giám thị, thật may vì đã an toàn.
Dữ Quân Phàm lo lắng cả đêm không ngủ được, nhìn thấy Phó Kỳ Hâm an toàn trở về, anh vội chạy ra xem xét. Bởi vì trời tối nên anh không nhìn được rõ những vết hôn đỏ ửng trên cổ, nhưng chí ít cũng xác nhận được việc Phó Kỳ Hâm không bị đánh dấu.
"Kỳ Hâm, cậu ổn chưa? Cậu ta có làm gì cậu không?"
Phó Kỳ Hâm toàn thân nhức mỏi, phía dưới đau tê dại đến mức đi cũng khó khăn. Nhưng vì để không ai phát hiện, cậu đã cố gắng nhịn.
"Không có."
Nhìn thấy trên tay hằn lên vết đỏ ửng, Dữ Quân Phàm lại vội vã.
"Tay cậu bị làm sao vậy?"
"Tôi... tôi tự trói lại để không kích động làm hại bản thân, không sao cả đâu."
Phó Kỳ Hâm mệt mỏi rã rời, cậu thẫn thờ đi vào trong lều nghỉ ngơi. Ngay khi ấy, Dư Niên cũng xuất hiện, ánh mắt hắn nhìn anh vô cùng khinh bỉ.
"Cậu không cho Kỳ Hâm uống thuốc?"
Dư Niên dừng chân lại, hắn quay đầu, chỉ nói.
"Cho thì sao? Không cho thì sao? Chuyện của tôi không đến lượt cậu quan tâm."
Hắn rời đi, lại ngồi ở bên bờ suối.
Phó Kỳ Hâm thu mình vào trong chăn, cậu không cẩn thận đã để lộ ra vết hôn trên cổ, vô tình bị Ngọc Cẩm Ninh nhìn thấy. Từ khi Dữ Quân Phàm trở về, cậu đã đoán được có chuyện gì xảy ra.
Ngọc Cẩm Ninh im lặng, đưa cho Phó Kỳ Hâm một lọ kem.
"Đây là kem che khuyết điểm."
Phó Kỳ Hâm nằm trong chăn có vài phần bất ngờ, rốt cuộc cậu vẫn quyết định ngó lơ chuyện này, chỉ nói.
"Cảm ơn."
Hoạt động ngoại khóa lần này chỉ diễn ra một ngày một đêm cho nên sáng hôm sau, mọi người đều chuẩn bị về hết.
Phó Kỳ Hâm bị hành hạ cả đêm qua, cơ thể mệt nhoài không chút ý thức, ngủ từ gần sáng cho tới khi mặt trời mọc đến tận đỉnh đầu. Cậu khẽ động hàng mi cong vút, cơ thể lười biếng lật qua, lại vô tình chạm vào nơi nào đó, vừa căng, vừa sần, có vẻ như là một chiếc áo, chiếc quần.
Phó Kỳ Hâm bừng tỉnh dậy, cậu mở to mắt, bàn tay hư hỏng không biết từ khi nào đã chạm vào chỗ đó của Dư Niên, cậu lại càng giật mình khi hắn nhìn bản thân chằm chằm, vội rụt tay lại.
"Dư... Dư Niên?"
Dư Niêm nhếch môi cười, điệu bộ trêu chọc.
"Đêm qua chưa đủ, mới sáng đã muốn nữa sao?"
Nhắc đến đêm qua, hoa cúc của Phó Kỳ Hâm chợt nhói lên, cái đêm kinh hoàng đó mà Dư Niên lại nói nhẹ bẫng như không. Cậu vội đảo mắt nhìn xung quanh, Ngọc Cẩm Ninh và Dữ Quân Phàm không có ở đây mới yên tâm thở dài.
"Đừng nhắc đến chuyện đó nữa!"
"Ha, Kỳ Hâm, cậu giỏi thật đấy, đến cả hoạt động ngoại khóa nhiều người thế này cũng dám quyến..."
Chát!
Phó Kỳ Hâm thừa biết sau đó Dư Niên định nói gì, tốt nhất là cho hắn một cái bạt tai thật mạnh để bớt miệng.
Dư Niên bị một cái tát chặn họng, hắn tức đen mặt quay ra vừa định mắng chửi liền bị Phó Kỳ Hâm nói lớn vào mặt.
"Tôi nhắc lại lần cuối cùng, tôi không quyến rũ ai cả! Cậu muốn tin thì tin, không tin thì ngậm cái miệng lại!"
"Cậu..."
Đây là lần thứ hai Dư Niên bị Phó Kỳ Hâm tát một cái đau điếng. Hắn vừa bất ngờ, vừa tức giận nhưng lại không thể làm gì. Omega này dạo gần đây như biến thành một con người khác, đến cả Dư Niên cũng phải im lặng trước trường hợp này.
Phó Kỳ Hâm đứng dậy vươn vai muốn ra khỏi lều, ai ngờ chiếc quần cậu đang mặc là của Dư Niên đưa cho, cái eo thon nhỏ bị hóp lại, chiếc quần cũng được mà mà tụt xuống.
Ánh mắt của Dư Niên vô tri vô khác mà nhìn lên, khóe miệng còn nở một nụ cười gian ác.
"Á!"
Phó Kỳ Hâm giật mình vội túm chặt lấy chiếc quần kéo lên, vành tai đỏ ửng ngại ngùng. Dư Niên vậy mà lại nói ra mấy lời khiến người ta đỏ mặt.
"Có thứ gì trên người cậu mà tôi chưa xem qua không?"
"Cậu... cậu vô sỉ!"
Phó Kỳ Hâm đỏ mặt tía tai, hai mắt không muốn nhìn thấy người trước mặt, vội giữ lấy cạp quần mà chạy ra ngoài. Cảnh tượng trước mặt khiến cậu hoang mang.
Không có lấy một cái lều nào ngoài lều cậu đang ở, không còn một ai, chỉ còn đúng hai người nơi rừng suối hoang vu. Phó Kỳ Hâm vừa định bước vào trong hỏi, Dư Niên khi này cũng đi ra.
"Mọi người đâu hết rồi?"
"Về rồi."
"Về? Tại sao không ai đánh thức tôi dậy?"
"Cậu ngủ say như chết ấy, ai mà đánh thức được? Chút nữa về với tôi."
Dư Niên chủ động quay vào dọn dẹp lại đồ đạc, Phó Kỳ Hâm khó hiểu nhìn theo. Trong nguyên tác, vì cậu tự giải quyết cho nên cơ thể rất mệt mỏi và tồi tàn, cậu cũng phải về sau mọi người, nhưng người ở lại chính là Dữ Quân Phàm.
Dư Niên bình thường ghét cậu đến thế, lần này đột nhiên nán lại đợi đến tận khi Phó Kỳ Hâm tỉnh, thật sự rất kỳ lạ.