O Tâm Cơ - A Quỷ Kế

Chương 3: Alpha mỏ hỗn




"Cốt truyện có lẽ người chơi đã nắm rõ, vậy 001 chúc người chơi lên đường bình an!"

Một tiếng tạch, không gian xung quanh dần tối đi. Phó Kỳ Hâm còn chưa kịp mở miệng phàn nàn liền ngửi thấy mùi thuốc sát trùng nồng nặc.

Cậu giật mình mở to mắt, bật dậy như một chiếc lò xo. Khung cảnh trước mắt thật lạ lẫm, đây hoàn toàn là một thế giới khác, không phải mơ...

"Kỳ Hâm, cậu tỉnh rồi đấy à? Có thấy không khỏe chỗ nào không?"

Một thanh âm ấm áp vang lên, mang theo mùi hương hoa nhài thơm ngát xộc thẳng lên mũi, khiến cho Phó Kỳ Hâm đột nhiên có cảm giác rạo rực. Cậu quay về hướng giọng nói ấy, có chút giật mình.

"A... cậu..." Người này là ai?

Phó Kỳ Hâm chưa định phân tích, ngay bên cạnh người con trai ấy liền xuất hiện một tấm bảng thông tin.

Tên: Dữ Quân Phàm

Giới tính: Alpha

Pheromone: hương nhài

Quan hệ hiện tại: bạn cùng bàn

Hảo cảm: tốt

Thân phận đặc biệt: chưa khám phá

Toàn bộ những thông tin cơ bản đều hiện rõ mồn một, càng khiến cho Phó Kỳ Hâm tin tưởng vào việc mình thực sự đã xuyên sách.

Nhận thấy sự lo lắng trên gương mặt điển trai của Dữ Quân Phàm, Phó Kỳ Hâm liền cười trừ.

"Là Quân Phàm sao... tôi không sao hết, cảm ơn cậu."

"Không sao là tốt rồi. Sau này yên phận đừng dây vào đám phá trường đó, lần sau tôi đến muộn sẽ không ai cứu cậu đâu."

"Kể cả Dư Niên." Ánh mắt của Dữ Quân Phàm có chút lạnh đi.

Phó Kỳ Hâm liền nhớ lại tình tiết này, cậu là bị đám bạn học bắt nạt rồi đẩy xuống hồ, may rằng Dữ Quân Phàm đến cứu kịp thời.

Vậy mà miệng hỗn Dư Niên một chút cũng chẳng quan tâm.



"Tới tiết ba rồi, tôi vào học trước. Cậu cứ ở lại nghỉ ngơi đi nhé."

Từng lời nói, hành động đều vô cùng ngọt ngào, trái ngược hoàn toàn so với Dư Niên. Phó Kỳ Hâm trước đó đọc truyện không quá để ý tới nhân vật phụ này, chỉ lướt qua mà chí tâm đến tình tiết chính.

Ai mà biết được, Dữ Quân Phàm lại là một người ấm áp như vậy.

"Hệ thống?"

"001 có mặt!"

"Có thể cho tôi biết thêm thông tin về bản thân được không? Trước đó tôi không đọc kỹ phần giới thiệu nhân vật."

"Được!"

Tên: Phó Kỳ Hâm

Giới tính: Omega

Pheromone: hương anh túc

Thân phận đặc biệt: Omega duy nhất trong lớp

Điểm tích lũy: 0

Phó Kỳ Hâm khá có kinh nghiệm về mấy loại thông tin này cho nên cũng không có nhiều thắc mắc. Nhưng duy chỉ một chuyện mà cậu luôn muốn nói.

"Hệ thống, cái trò chơi trải nghiệm này nó nhạt như vậy, tôi có thể về nhà không?"

"Xin lỗi, trừ phi người chơi hoàn thành xong đến đại kết cục sẽ trở về thực tại, hoặc đợi đến khi trời sáng."

"Đợi đến khi trời sáng?"

"Thân thể của người chơi ở thế giới thực tại vẫn đang ngủ. Thời gian trong không gian trải nghiệm với thời gian ở thực tại là khác nhau, một đêm có thể kéo dài đến khi người chơi hoàn thành hành trình trải nghiệm."

Phó Kỳ Hâm giận tím mặt, thế này khác nào ép người phải ở cái thế giới trong sách này tận mấy năm? Phó Kỳ Hâm đã đọc qua, bộ truyện này có tận hơn một ngàn chương, còn chưa có dấu hiệu hoàn thành. Thế này cậu còn phải ở đây đến bao lâu?

"Bắt tôi làm cá muối, tôi mới không thèm. Chỉ cần hoàn thành đại kết cục là có thể về đúng chứ?"

"Theo lý thuyết đúng là như vậy."



"Vậy còn không đơn giản."

Tinh thần của Phó Kỳ Hâm chợt trở nên phấn chấn, hệ thống 001 cũng chẳng thể đọc được tâm tư của hắn, cho nên cũng chẳng quá quan tâm.

Phó Kỳ Hâm bước chân xuống giường, cậu ra khỏi phòng y tế ngắm nhìn xung quanh, là một ngôi trường danh giá rộng lớn.

Từ nhỏ tới lớn, Phó Kỳ Hâm chưa từng được học. Nhưng với thân thể và trí não này, cậu liền cảm nhận rõ mồn một từng chuyện mà Phó Kỳ Hâm hàng thật trải qua, cảm giác thật mới lạ.

Nhìn về phía cây sồi già đằng xa, Phó Kỳ Hâm đã nhận ngay ra được người đó chính là Dư Niên. Trong nguyên tác, lúc vui buồn, nóng giận, hoặc bình thường hắn cũng đều đứng thong thả ở đó.

Tên tra nam này cũng thật là, vị hôn thê bị bạn học bắt nạt, không đến cứu kịp thời còn thông cảm, vậy mà đến giờ vẫn còn thảnh thơi trốn tiết hóng mát.

Hắn căn bản không quan tâm đến cậu.

Phó Kỳ Hâm dứt khoát đi về phía của hắn, muốn nhìn xem rốt cuộc gương mặt của hỗn công là như thế nào.

Nghe thấy tiếng bước chân, Dư Niên đã nhạy bén phát hiện. Hắn quay đầu nhìn, vừa thấy người trước mặt đã có chút không vui, mày kiếm nhíu lại trông thật đáng sợ.

Có đều, như vậy cũng không đủ để che đi vẻ đẹp lạnh nhạt mà sắc bén này. Phó Kỳ Hâm nhìn đến đơ cả người, cơ thể cũng dần mềm nhũn khi ngửi thấy mùi gỗ trầm nam tính quyến rũ, quên mất luôn những gì mình định nói.

"Dư... Dư Niên..."

Nhìn vị hôn phu từ trên xuống dưới đều khô ráo khỏe mạnh, Dư Niên nhếch miệng cười.

"Chưa chết được. Cậu đúng là kẻ phiền phức, đến cô An còn bắt tôi xuống thăm nom."

Lời nói lạnh như đá triệt để đập vỡ đi mộng cảnh đẹp đẽ trong đầu, Phó Kỳ Hâm thực muốn vả vào cái miệng hỗn kia, nhưng cái thân thể này rất khó khống chế, theo bản năng mà lắp bắp khó khăn nói.

"Tôi... tôi bị bạn bè... bắt nạt... anh... không thấy sót chút nào sao...?"

Nói được một câu như muốn tắt thở. Phó Kỳ Hâm cảm thán, đứng trước trai đẹp bản thân liền vô dụng như vậy sao?

Dư Niên không thèm để tâm, thậm chí ý cười còn có chút chế giễu.

"Cậu là cái thá gì mà tôi phải thương sót?"

"Còn sống thì mau cút về lớp học đi, tôi không muốn lại có người nhắc nhở về việc thăm nom thứ phiền phức như cậu đâu."

"..."