Phó Kỳ Hâm khi nãy không thấy hai người đâu đã vội vã chạy đi tìm, vừa ra khỏi phòng thể dục đã nghe thấy tiếng cãi cọ. Cậu đoán không sai, là Dữ Quân Phàm và Dư Niên.
"Dừng lại đi, hai cậu đang làm cái gì vậy?"
Dư Niên lau đi vết máu rỉ ra từ khóe miệng, gương mặt khinh bỉ nhìn cậu, nhếch miệng cười chế giễu.
"Sao nào, lo cho hắn à? Omega, tôi không ngờ cậu cũng có bản lĩnh đấy. Quyến rũ cả tên họ Dữ làm chống lưng, đúng là rác rưởi chỉ xứng với rác rưởi mà thôi."
"Dư Niên, cậu đừng có quá đáng..."
Dữ Quân Phàm tức giận lên tiếng, cuối cùng liền bị Phó Kỳ Hâm ngăn lại.
"Đủ rồi."
Những lời nói của Dư Niên thậm tệ đến mức khiến cậu rưng rưng nước mắt. Từ trước đến giờ, Dư Niên chưa bao giờ nói được một câu dễ nghe, nhưng cũng không phải thể loại xúc phạm người khác như vậy. Trái tim của Phó Kỳ Hâm quặn thắt lại, cậu thất vọng đến cùng cực, cắn chặt răng, đưa ánh mắt nâu trong veo chứa nước nhìn Dư Niên.
"Chuyện của tôi với cậu không liên quan đến Dữ Quân Phàm. Hơn nữa, tôi không có quyến rũ ai cả, và tôi càng không có bản lĩnh đó."
Dư Niên nhíu chặt mày, khẩu khí của Phó Kỳ Hâm hôm nay không nhỏ, quả thật đã làm cho hắn tức điên.
Phó Kỳ Hâm gạt đi nước mắt, cậu nắm lấy tay của Dữ Quân Phàm, dứt khoát quay đầu kéo anh cùng rời đi.
"Này Omega, mau đứng lại cho tôi!"
Phó Kỳ Hâm chững lại, không quay đầu về phía hắn.
"Tôi tên Phó Kỳ Hâm, xin hãy tôn trọng mà gọi đúng tên tôi."
Cậu nhanh chân bước đi, những giọt lệ tủi hờn không kìm được mà rơi xuống lã chã. Hai người dừng lại ở gốc cây sồi già ven hồ. Phó Kỳ Hâm cúi gằm xuống, cả gương mặt đều thấm đẫm nước mắt mặn đắng.
"Kỳ Hâm, cậu đừng khóc, Dư Niên hắn ta không xứng với cậu..."
Dữ Quân Phàm vội vã an ủi, gương mặt của anh vạn phần lo lắng nhưng Phó Kỳ Hâm vẫn cứ khóc tu tu.
Nhưng, anh nào biết...
Con mẹ nó! Bị Dư Niên mỏ hỗn mắng thậm tệ, sỉ nhục đủ điều, cậu còn tâm trạng đâu mà khóc với lóc? Chỉ là không biết tại sao cơ thể phản ứng thái quá, nước mắt không kìm được mà cứ thế tuôn ra.
Trong đầu của cậu bây giờ chỉ chưa đựng ngàn vạn câu chửi Dư Niên mỏ hỗn ấy, cậu chỉ muốn làm chủ được cái cơ thể ngu ngốc này, giương một nắm đấm thật to, tặng cho hắn quầng thâm tím trên mắt!
"Hệ thống cảnh báo, hảo cảm của nam chủ -100!"
"Cái gì?"
"Huhu! Huhuhu!"
Phó Kỳ Hâm càng khóc càng lớn, đã bị bắt nạt, sỉ nhục lại còn bị Dư Niên hắn ta ghét tới nỗi hảo cảm trừ hẳn một trăm. Phó Kỳ Hâm hận hắn, hận không thể băm vằm hắn thành trăm ngàn mảnh!
"Kỳ Hâm... Kỳ Hâm cậu đừng khóc nữa, tôi... tôi không biết dỗ người khóc..."
Thấy cậu khóc to hơn, Dữ Quân Phàm quýnh quáng không biết an ủi thế nào. Anh là một người nhẹ nhàng ôn nhu, chưa từng nghĩ Phó Kỳ Hâm sẽ khóc thành bộ dạng này.
001 lại xuất hiện nhắc nhở.
"Người chơi 1827, chỉ số hảo cảm ở mức âm quá lớn, đồng nghĩa với điểm tích lũy ở mức âm. Nếu điểm tích lũy vượt quá chỉ số âm cho phép, người chơi sẽ gặp rắc rối."
"Rắc rối? Là rắc rối gì?" Cậu hỏi nhẩm trong đầu.
"Điểm âm cảnh báo lần một, sét đánh, điểm âm cảnh báo lần hai, đuối nước, điểm âm cảnh báo lần ba, chết!"
Câu nói như sét đánh ngang tai khiến cho Phó Kỳ Hâm chuyển từ tức giận sang lo sợ suýt thì ngất đi. Cậu run run, hỏi lại.
"Điểm âm của tôi... hiện tại là bao nhiêu?"
"Điểm tích lũy của người chơi 1827: -265."
"Mức điểm âm tối đa của lần một là bao nhiêu?"
"Năm trăm! Lần hai, lần ba sẽ cộng dồn."
Phó Kỳ Hâm như muốn ngất đi lần thứ hai. Nếu sơ sểnh để cho số âm vượt quá mức cho phép, cậu sẽ bị sét đánh cháy đen như chuột thui.
"Kỳ Hâm, cậu... cậu sao vậy?"
Sắc mặt của Phó Kỳ Hâm tái đi khiến cho Dữ Quân Phàm giật mình lo sợ. Anh lay lay cậu một hồi, rốt cuộc cậu cũng từ trong tiềm thức mà tỉnh lại. Đột nhiên nắm lấy tay Dữ Quân Phàm, Phó Kỳ Hâm vẻ mặt nghiêm trọng nhắc nhở.
"Quân Phàm, hứa với tôi, sau này dù có chuyện gì đi nữa, cậu cũng đừng gây chuyện với Dư Niên được không, nhất là chuyện liên quan đến tôi."
Ánh mắt khẩn cầu thật lòng của Phó Kỳ Hâm khiến cho Dữ Quân Phàm có chút thất vọng. Dư Niên không tiếc lời cay đắng nhất để chửi mắng cậu, bây giờ cậu lại không muốn Dữ Quân Phàm lên tiếng.
Anh buông tay Phó Kỳ Hâm, ánh mắt quay đi hướng khác, không vui vẻ trả lời.
"Tôi không làm được."
"Chỉ... chỉ là ngó mặt làm lơ thôi mà, có gì mà không làm được?"
Dữ Quân Phàm bất lực giận dữ, quay sang nói.
"Phó Kỳ Hâm cậu là tên ngốc à? Dư Niên hắn ta có gì tốt, hết lần này đến lần khác tổn thương cậu, sỉ nhục, mắng nhiếc cậu, cuối cùng cậu vẫn cứ đâm đầu bảo vệ hắn?"
Dữ Quân Phàm đột nhiên lớn tiếng làm cậu có chút giật mình, anh cũng lập tức nhận ra thái độ quá khích vừa rồi, thu lại biểu cảm đó, chưa kịp xin lỗi thì Phó Kỳ Hâm liền tiếp lời.
"Tôi... tôi đâu có bảo vệ cậu ta? Tôi đâu có ngốc mà bảo vệ người luôn làm tổn thương tôi."
"Vậy... vậy tại sao cậu lại bảo tôi..."
"Dư Niên hắn ta là tên ngông cuồng bá đạo, lời nào cũng dám nói ra. Tôi không muốn cậu vì một người như tôi mà gây hấn với cậu ta, còn bị cậu ta mắng là... rác rưởi..."
Dữ Quân Phàm bất ngờ đến mức đông cứng người, hóa ra Phó Kỳ Hâm không phải đang lo cho Dư Niên, mà cậu đang lo cho chính bản thân anh. Rốt cuộc tia hy vọng nhỏ nhoi trong trái tim Dữ Quân Phàm cũng lóe lên một ngọn sáng nhỏ. Anh vui tới mức cười ngốc.
"Tôi... không quan tâm gì cả. Tôi chỉ là... nhìn không được cách mà Dư Niên đối xử với cậu."
"Sau này đừng như vậy nữa, tôi không muốn ai bị liên lụy vì tôi hết. Bao gồm cả cậu."