Ngày ngày anh đến khuôn viên nơi bảy năm trước anh hay ngồi đọc sách. Cũng là nơi cô lẽo đẽo theo anh. Là nơi cô nói thích anh. Là nơi cô làm bánh cho anh. Và cũng là nơi...anh thấy cô lần cuối...
Lúc nào anh mới gặp cô? Y Y em dám rời xa tôi. Tôi gặp lại nhất định không tha cho em. Cơn gió mùa thu nhẹ nhàng thổi qua, rít từng cơn làm tim anh đau nhói. Cơn gió như mang theo mùi thơm quyến rũ trên người cô. Anh nhớ cô! Nhớ nhiều lắm.
Trời tối dần. Anh chán nản đi vào bar. Đối với anh, ngoài cô ra anh không chạm vào bất cứ người con gái nào. Mặc dù là tổng tài, mặc dù là người kế thừa duy nhất của Dương thị nhưng không như người khác: anh không hề chơi đùa nữ sắc