Ở Trong Game Chạy Trốn Làm Lão Đại

Ở Trong Game Chạy Trốn Làm Lão Đại - Chương 2: 2: Trấn Nhỏ Quái Đản 02




Tác giả: Bạch Cô Cô

Edit: Chinn

Một người đàn ông trung niên hơi béo đứng dậy: " Phó bản này hiển nhiên là không đơn giản, phải hợp tác thì mới có tỉ lệ lớn cơ hội thông quan, mục tiêu của ngươi chơi chúng ta là giống nhau không phải sao? "

Sở Tu có quan sát qua, không ít người đáy mắt đều mang theo khinh thường, nhưng cũng không có ai phản bác.

Không khí cũng bởi vì vậy mà trở nên bình thản một ít, người đàn ông không ngừng cố gắng nói: “Chúng ta trước hết đi tìm nơi ở đi? Tốt nhất có thể ở gần nhau, có tình huống như thế nào thì cũng có thể có đủ thời gian giúp đỡ lẫn nhau.”

Không có người dị nghị, bọn họ liền ở trong quán trọ duy nhất trong thị trấn, lầu hai của quán trọ cơ hồ đều là phòng trống, đủ phòng cho tất cả mọi người cùng ở.

Sở Tu bởi vì là nữ, nên không thể ở cùng một chổ với hai đồng đội của mình, bởi vậy cô một mình một phòng, hai đồng đội thì ở cách vách.

Mà phòng bên phải của cô, hai người kia hình như là không có đồng đội, họ tự mình vượt phó bản.

Sở Tu nằm trong phòng một hồi, vừa nghỉ ngơi một lát, các đồng đội liền tới gõ cửa, người gõ cửa chính là vóc dáng thấp: “Cô nghỉ ngơi tốt sao?”

Sở Tu gật gật đầu, vóc dáng thấp liền nói: “Tuy rằng hệ thống không nói qua, nhưng mỗi phó bản đều là có thời hạn, ở các phó bản trước, có npc cũng được, phó bản quái vật cũng thế, đều quy luật nhất định, cũng có thể tính thời điểm an toàn, ít nhất tương đối mà nói là tương đối an toàn, nhưng khi vượt qua kỳ hạn, cô liền rất khó sờ đến quy luật, cho nên chúng ta chuẩn bị nắm chặt thời gian, đi ra ngoài điều tra một chút, tìm xem chứng cứ gì đó, cô có muốn không?”

“Có thể.” Sở Tu gật gật đầu: “Hiện tại liền đi ra ngoài sao?”

“Đúng.”

Vì thế ba người dọn dẹp một chút, sau đó liền như vậy mà đi xuống.

Thị trấn này không tính là lớn, nhưng cũng không nhỏ, phải dùng thời gian một ngày mới dạo xong, cái gọi là tìm kiếm manh mối, bất quá chính là đến trên đường dò hỏi những cư dân trong thị trấn, xem có thể hay không từ trong miệng bọn họ có được tin tức.

Cư dân trong thị trấn đều rất thân thiện, vấn đề gì cũng sẽ nghiêm túc trả lời, nhưng từ trong miêng bọn họ hỏi ra tin tức vụn vặt, giống như hoàn toàn không biết gì.

Bởi vì tất cả đều là một ít chuyện nhà lặt vặt.

Chẳng hạn như chú bán hoành thánh kia, nói chuyện phiếm cùng bọn họ liền sẽ chủ động nói đến: “Con trai chú ra ngoài công tác, rất bận rộn, đã hơn hai năm không có về nhà thăm chú, chú thật sự rất lo lắng nó ở bên ngoài sống có được không, ăn mặc như thế nào.”

Lại hỏi chú ấy chuyện khác, chú liền trả lời giống nhau là không biết.

Một bà lão trông rất lớn tuổi bày quán bán trái cây, Sở Tu ngồi xổm xuống ý đồ cùng bà nói chuyện phiếm: “Bà ơi, bà ở chỗ này sinh hoạt đã bao lâu?”

Bà lão: “A? Quả táo một khối 5-1 cân.”

Sở Tu: “Con hỏi bà ở chỗ này sinh hoạt đã bao lâu, có từng nhìn thấy qua đồ vật không phải thực tầm thường không ạ?”

Bà lão: “Không thể lại tiện nghi, nhưng là ta có thể cho con thêm một chổ làm thêm.”

Cuối cùng Sở Tu mua sáu quả táo, còn phân cho đồng đội của mình.

“Không bằng tách ra đi?” Vóc dáng thấp hơi có chút nóng nảy nói: " Đã nửa ngày rồi mà một chút tiến độ đều không có, tách ra tìm, hẳn là có thể tìm được càng nhiều manh mối hơn?”

Vóc dáng cao có chút do dự, hai người trao đổi một chút ánh mắt, đại khái vẫn là quyết định phân công hành động.

Vóc dáng cao dặn dò Sở Tu: “Không phải người chơi nào cũng đều thân thiện, mặc kệ bọn họ cùng cô nói cái gì cô đều phải giữ lại ba phần hoài nghi, ngày đầu tiên hẳn là sẽ không có quá nhiều nguy hiểm, chúng ta phân công nhau hành động đi, chờ trở về lúc sau lại chia sẻ manh mối cho nhau, như vậy chắc có lẽ là có thể giải quyết vấn đề càng nhanh.”

Sở Tu cắn cắn môi, giống như cũng có chút do dự, cô lớn lên vốn dĩ rất thanh tú, thân hình cũng rất đơn bạc, thoạt nhìn chính là loại con gái kiều kiều nhược nhược.

“Vậy cũng được” Sở Tu do dự trong chốc lát lúc sau nói: “Tôi đi thư viện nhìn xem.”

“Ừm, nơi đó cũng tương đối an toàn.” Vóc dáng thấp an ủi cô một chút: “Lúc chúng tôi đến lần đầu tiên thì cũng được xem là tương đối an toàn, giống nhau đều sẽ không xảy ra chuyện, hơn nữa người mới còn được bảo vệ 36 giờ, cho nên đừng sợ, cô có thể.”

Ba người liền tách ra, Sở Tu xách theo hai quả táo còn chưa kịp ăn xong, lại mua một ly nước gừng cao quy linh, một bên uống một bên ở trên phố đi bộ.

[Cao quy linh (龜苓膏) là một loại thuốc Đông y dạng thạch màu đen, cũng được phục vụ như món tráng miệng, là đặc sản của người Hoa vùng Ngô Châu (Quảng Tây).]( nếu mn muốn biết thêm thì lên gg nhé)

Cô gặp người liền cười, thời điểm cười rộ lên bên trái trên má còn có một cái má lúm đồng tiền nho nhỏ, thoạt nhìn liền rất hòa đồng vui vẻ: “Chú ơi, thư viện trong thị trấn ở nơi nào ạ?”

Chú bán cao quy linh thực thân thiện chỉ cho cô phương hướng: “Trẻ nhỏ thích đọc sách là một chuyện tốt.”

Sở Tu cứ như vậy thành công đi đến thư viện, bởi vì đây là trấn nhỏ, cho nên thư viện cũng không lớn, có một người quản lý thư viện, cũng không phải một người khó khăn.

Sở Tu vào thư viện, theo cái giá đi dạo một hồi, sách trên giá đều rất cũ, hơn nữa đa số phận là cái gì truyện cổ tích Grimm, thơ văn xuôi linh tinh.

Cô từ bên trái dạo đến bên phải, lại từ bên phải dạo đến bên trái, ngẫu nhiên sẽ rút ra một quyển thi tập tới xem thử một phen, một chốc cũng không thấy đồ vật gì hữu dụng.

Đối với trò chơi này, Sở Tu một chút cũng không thể hiểu nối, duy nhất có thể xác định chính là, khẳng định có cuộc chiến truy đuổi gì đó, không biết khi nó sẽ nào bắt đầu.

Cô dựa vào kệ sách phát ngốc, thư viện cũ nát này căn bản là không có người, bởi vậy một chút tiếng động rất nhỏ đều sẽ nghe rõ ràng, cô nghe được âm thanh giống như là đang lật sách, cố tình xoay hai vòng, phát hiện ở tận cùng bên trong có một thanh niên đang ngồi xem sách.

Sở Tu hồi tưởng lại một chút, cũng không xác định được người thanh niên này có phải người chơi hay không, bởi vì bên trong thư viện đến nới có thể ngồi đọc sách cái bàn ghế dựa đều không có, cho nên thanh niên phải dựa vào ngồi ở kệ sách bên cạnh, hắn không để ý đến thể diện, một chân co lại, một chân khác duỗi thân mở ra, chiều dài kia, quả thực làm người ta phải đỏ mắt.

Sở Tu từ góc độ này chỉ có thể nhìn đến sườn mặt của người thanh niên, nói như thế nào đây, nếu phải dùng từ ngữ để hình dung, chính là thanh tuấn, ngũ quan là tuấn mỹ, ngũ quan đều tinh xảo gãi đúng chỗ ngứa, khí chất lại lộ ra một chút thanh lãnh, tất cả hợp lại làm cho người cảm thấy không thể khinh nhờn, cũng khó có thể tới gần.

Sở Tu vô tình quấy rầy hắn, liền lui lại hai bước, rời xa phạm vi thanh niên, tiếp tục đi sờ soạng thư tịch.

Nếu đây thật là một cái ‘ trò chơi ’, như vậy ở thị trấn khẳng định sẽ có đủ loại manh mối, cô hẳn là đã xem nhẹ cái gì.

Sở Tu vuốt cằm suy xét trong chốc lát, lui về nơi lúc mới bước vào thư viện, nhìn đến kệ sách thứ nhất, ở trên cùng có sách mà Sở Tu chưa từng nghe nói qua.

Mặc kệ truyện cổ tích Grimm, các loại thơ văn xuôi, cô ít nhất đều từng nghe qua, thậm chí có điểm quen mắt, chỉ có quyển sách này, hỗn loạn ở giữa một đống đồng thoại, thi tập có vẻ thập phần đột ngột.

Sở Tu nhón mũi chân đem nó lấy xuống dưới, phát hiện phong bì mặt trên là đơn đơn giản giới thiệu Kim Sơn trấn, nhưng mà khi mở ra, bên trong lại là dị văn lục ( Chinn: hình như là những chuyện xưa kỳ bí, cấm kỵ,..).

Sở Tu học theo thanh niên kia, tùy tiện tìm chỗ sạch sẽ liền ngồi xuống, dị văn lục nói, Kim Sơn trấn trước kia không phải Kim Sơn trấn, mà là một khu nhà viện điều dưỡng.

Viện điều dưỡng kinh doanh không bao lâu liền đóng cửa, bị cải biến thành bệnh viện tâm thần.

Bệnh viện tâm thần ở chỗ này đã được hai mươi năm, không biết nguyên nhân vì sao lại đóng cửa, nơi này liền trở nên hoang phế, về sau mới từ từ hình thành nên Kin Sơn trấn như hiện giờ.

Nơi này sở dĩ kêu là Kim Sơn trấn, đương nhiên không phải bởi vì nơi này sản xuất vàng, mà là bởi vì Kim Sơn trấn đời trước là Kim Sơn viện điều dưỡng, cũng chính bệnh viện tâm thần Kim Sơn.

Chẳng qua lúc ấy toàn xưng là bệnh viện Kim Sơn Lợi Dân.

Đây tuyệt đối là một manh mối hữu dụng, Sở Tu khép lại sách, liền suy xét có thể đem quyển sách này mang đi hay không, chẳng qua mượn gió bẻ măng có điểm không tốt nhỉ?

Cô vuốt cằm tự hỏi, thanh niên đọc sách ở bên trong đã đi ra, Sở Tu nhìn hắn một cái, thanh niên không có tỏ vẻ gì, chỉ trực tiếp đi hướng cửa.

Còn chưa tới cổng lớn, cái người vẫn luôn lười nhác, giống như đối với công việc này căn bản không để bụng- quản lý đột nhiên nâng nâng mí mắt: “Ai, nơi này của chúng tôi không cho phép mượn sách, chỉ có thể xem xong, không thể mang đi.”

Thanh niên dừng ở cửa một chút, chậm rãi từ trong lòng ngực lấy ra một quyển sách, giao cho người quản lý sách báo.

Sở Tu:……

Sở Tu động tác quyết đoán móc ra di động, răng rắc răng rắc chụp hai bức ảnh, sau đó đem quyển sách thả lại trên giá, thanh niên trong mắt hiện lên một tia tức giận, nhưng mà lúc này hắn đã đem sách trả lại cho quản lý, không thể lại lấy về để chụp ảnh.

Hai người một trước một sau rời thư viện, Sở Tu thấy hắn giống như không muốn nói chuyện, cũng không có ý đồ cùng hắn giao lưu, một lần nữa ở trên đường cái đi dạo.

Cô ý đồ dò hỏi một ít người sống nơi đây, có quan hệ với bệnh viện Kim Sơn Lợi Dân.

Mua đồ vật là một cái cớ hay để lôi kéo làm quen, cô vừa lúc nhìn đến một cái sạp bán đồ ăn vặt, bán chính là lư đả cổn, hơn nữa trông chủ quán tuổi không nhỏ, hẳn là biết không ít bí văn.

[Lư đả cổn: là một trong những thức ăn vặt truyền thống của Trung Quốc, vì nguyên liệu chính là bột đậu nành, nên còn được gọi là “Đậu Diện Cao”.]

Vì thế cô liền qua: “Bác ơi, cho con hai cái lư đả cổn.”

Vị kia cũng thực nhiệt tình: “Lần đầu tiên tới mua lư đả cổn đúng không? Bác đây cho con tiện nghi một chút, con ăn được lại đến nhé.”

“Cảm ơn bác.” Sở Tu chờ đến thời điểm sắp lấy lư đả cổn, liền thử tính hỏi: “Con nghe nói thị trấn này là kiến tạo từ một cái bệnh viện tâm thần?”

Giọng nói của cô không có lên xuống, sắc mặt ông ấy liền lập tức thay đổi, rõ ràng là biết chút gì đó, trong miệng lại nói là: “Cái gì? Không chuyện đó, bác không biết.”

Sở Tu chỉ là cười tủm tỉm mà nhìn, cũng không có mạnh mẽ hỏi tới, chỉ là chờ lư đả cổn làm xong, tiếp nhận tới ăn trước một ngụm: “Thật sự rất ngon, tay nghề của bác thật tốt.”

Sắc mặt bác ấy lúc này mới hòa hoãn một ít, đại khái là cảm thấy Sở Tu không phải là cô gái tồi, do dự một chút, sau đó nói: “Trước mặt người khác, con cũng đừng hỏi vấn đề này, không may mắn, người ta khẳng định sẽ tức giận.”

“Con đã biết.” Sở Tu nói xong, cầm lư đả cổn rời đi, trong nháy mắt kia cô lại nhớ đến một bộ phim kinh dị.

Côn nham trì.

[ 昆岩池 đây là tên tiếng Trung của bộ phim. ]