Ở Trong Game Chạy Trốn Làm Lão Đại

Ở Trong Game Chạy Trốn Làm Lão Đại - Chương 21: 21: Đảo Hoang Kinh Hồn 07




Những thi thể đó nằm rải rác ở trên đài, cũng không được sắp đặt gọn gàng, khiến cho người ta cảm giác nơi đây giống như chỉ là nơi một cái chuyên môn dùng để đựng thức ăn.

Sở Tu còn mơ hồ thấy được một số gương mặt quen thuộc, chủ yếu là lúc ấy ở trên máy bay Sở Tu đã nhìn chung quanh một vòng, ít nhất những người vẻ ngoài tương đối nổi bật cô có một chút ấn tượng.

Ví dụ như trên đài có một thi thể rất giống người chơi mới mà cô đã từng gặp qua.

Còn có một cái xác càng quen mắt, chính là người đàn ông xui xẻo đến đây chỉ mặc một cái quần lót……

Sở Tu thực sự không ngờ con quái vật khổng lồ đó lại đi săn đêm, ăn không hết thì đặt ở nơi này.

Bằng không không có cách giải thích nào khác.

Sở Tu do dự một chút, cuối cùng tìm đường nhỏ đi xuống, cô không biết những quái vật đó có phải xuất hiện vào ban ngày hay không, nhưng có cơ hội vẫn phải đi xuống nhìn một cái, nói không chừng có thể tìm được manh mối nào đó.

Tới trong sơn cốc mới phát hiện, cái đài kia thật sự cao, Sở Tu nhón chân cũng không chạm tới được, trên đường từng đi vào trong sơn cốc cô cũng phát hiện một ít xương cốt, nhưng những xương cốt đó rõ ràng không phải của con người.

Sở Tu nghi ngờ nơi này là nơi định cư của người khổng lồ kia, xương cốt có thể là xương của dã thú còn sót lại, chắc hẳn là trước lúc bọn họ bị thả xuống đây, trên đảo hoang này chỉ có dã thú nhưng không có con người.

Chúng bắt giữ con người, nhưng dường như lại không có ý định ăn, chỉ là đem toàn bộ thi thể đều đặt ở trên đài, cũng không biết có phải là nghi thức thần bí hay không.

Sở Tu đi dạo quanh một vòng, không tìm ra bậc thang đi lên, cũng phải thôi, bọn chúng dù sao thì cũng là người khổng lồ, một bước là có thể đi lên trên, còn cần bậc thang làm gì chứ.

Chỉ là Sở Tu lại rất cần, không có nó cô không leo lên được.

May mắn này người khổng lồ không dùng công cụ gì, tất cả đều là hòn đá thuần thiên nhiên, vô luận tìm như thế nào, cũng rất khó tìm được nơi hoàn toàn trơn nhẵn.

Vì thế Sở Tu có thể dựa những khe hở bên cạnh, leo lên từng chút một, cô đặt phần lớn đồ vật xuống đất, sau đó leo lên bục.

Lúc Sở Tu bò lên tới đã đếm thử, có mười một thi thể.

Lúc này chỉ mới ngắn ngủi hai đêm, đã chết 11 người.

Lúc trước ở trên máy bay còn có người nghị luận sôi nổi, còn cảm thấy thời gian 7 ngày thật sự là quá ngắn, phó bản khẳng định rất đơn giản, không biết những người nói lời này hiện tại có cảm thấy bị vả mặt không.

Đương nhiên cũng có khả năng những người nói chuyện kia, hiện tại cũng ở trên đài.

Sở Tu kiểm tra một chút, tử trạng của bọn họ đều giống nhau, bị bẻ gãy cột sống, hoặc là giống hai người đêm qua, trực tiếp bị bóp bể bụng.

Dù thế nào thì thi thể cũng thảm không nỡ nhìn.

Trong lòng Sở Tu tạ lỗi một chút, sau đó bắt đầu cướp đoạt thi thể, cô cũng may mắn, người khổng lồ sau khi giết người, liền ném thi thể ở trên đài cao, đồ vật trên người cũng chưa động tới.

Sở Tu phát hiện rất nhiều có thứ thể sử dụng, thậm chí còn có một cái bật lửa!

Bật lửa đó!

Cô không cần phải dùng tay để đánh lữa nữa, lòng bàn tay cũng không có huyết nhục mơ hồ nữa! Đây quả thực là thứ quý báu nhất ở trên đảo hoang này!

Sở Tu thật cẩn thận mà để bật lửa vào trong balo, chỉ sợ một không cẩn thận sẽ làm hỏng, cô đã bị quá trình đánh lửa lúc trước dọa sợ rồi, người ta thường nói tay đứt ruột xót, lòng bàn tay lại vô cùng đau đớn, đến lúc lòng bàn tay huyết nhục mơ hồ, còn phải tiếp tục cho đến lúc có lửa mới thôi, ngẫm lại cũng còn thấy đau đớn thay.

Sở Tu tìm kiếm được rất nhiều đồ vật, có thêm một cái balo lớn hơn một chút, cô để đồ vật mình có thể sử dụng vào, sau đó từ trên đài đá đi xuống.

Lúc này đây cô không có biện pháp đem chôn thi thể, đầu tiên là phải tốn quá nhiều công sức, thứ hai là không thể ở nơi đây lâu được.

Sở Tu nhặt lên đồ vật lúc nãy để trên mặt đất, rồi rời khỏi sơn cốc.

Cô nghi ngờ người khổng lồ đang làm chuyện tương tự như hiến tế, nếu không, làm sao nó có thể đặt con mồi của mình lên trên đài, phơi trong không khí?

Có một ít thi thể hẳn là trước một ngày, đã bắt đầu hư thối, tốc độ hư thối của thi thể trong không khí rất nhanh, Sở Tu đã từng xem qua một ít tư liệu, xác người trưởng thành để trong không khí, nếu vào mùa hè thì chỉ cần nửa tháng đến một tháng, đã trở thành bộ xương trắng.

Mà nếu như ở trong lòng đất, trở thành xương trắng yêu cầu khoảng từ 7~10 năm.

Một khi thi thể hư thối, hẳn là không thể làm đồ ăn, nói cách khác, thân phận của những thi thế đó trong mắt người khổng lồ chỉ là con mồi thôi, chứ không không phải là thức ăn.

Như vậy thì rất có khả năng là tế phẩm.

Sở Tu mang theo đồ vật rồi từ bên kia sơn cốc leo lên, lúc nãy ở trên sườn núi cô có xem qua đại khái địa thế, cuối cùng lựa chọn bên kia.

Hiện tại tới xem, sơn động ngày hôm qua cô ở cách nơi người khổng lồ cư trú quá gần, như vậy thì không an toàn, cô phải tìm được một nơi xa hơn một chút, địa thế cao hơn một chút, tốt nhất là nơi gần nguồn nước để cư trú.

Sở Tu trèo lên phía khác rồi đi một đoạn, thế mà lại phát hiện một khu rừng trúc nhỏ, cô thật sự rất hưng phấn, nhưng trong người lại không có công cụ, đao rìu đều không có, tuy rằng có cây đao nhỏ, nhưng nó hẳn là người ta dùng để cạo râu, dùng để chặt cây?

Sở Tu tìm được một cây trúc khô, ngã vào trong rừng trúc, cô dùng cục đá đập nó, dùng hết sức lực mới có thể lấy cây trúc xuống dưới.

Bật lửa có, ống trúc cũng có, nếu có thể có nguồn nước sạch sẽ thì quá tốt rồi, chiều nay cô có thể uống canh thịt!

Sở Tu hôm nay vận khí khá tốt, tìm được rồi ống trúc rồi đi tiếp không bao xa, đã mơ hồ nghe được tiếng nước, lúc ấy cô liền nhanh bước chân hơn, chạy chậm về phía trước, quả nhiên đi không bao xa, đã thấy được một dòng suối nhỏ.

Sở Tu:!!

Dòng suối nhỏ!

Có nước sạch sẽ để uống rồi!

Có trời mới biết cô đã đau khổ như thế nào khi phải uống thứ canh bùn đó, nếu không phải vì lẽ sống, cô không thể nào uống nổi nó.

Sở Tu nhanh chóng lấy đầy nước suối. Cô quyết định rồi! Chỗ ở nhất định phải cách nơi này không xa, dã thú hơi nhiều một chút cũng không sao, cách gần nguồn nước quan trong hơn bất cứ thứ gì!

“Cô ở một mình à?”

Sở Tu vừa mới lấy nước xong, nghe được thượng du cách đó không xa truyền đến một giọng nói, cô ngẩng đầu thì thấy, một nam một nữ hai người ở thượng du cách đó không xa múc nước, có khả năng bọn họ vừa lúc thấy được Sở Tu, nên chào hỏi.

Tại đảo hoang này có thể gặp được đồng loại thật sự quá khó khăn, thời gian ban ngày thì ngắn, lại phải chuẩn bị thức ăn cho buổi tối, căn bản không thể nào đi xung quanh tìm người, có thể gặp nhau xem như duyên phận.

“Đúng vậy.” Sở Tu cảnh giác một chút, sau đó nói: “Có chuyện gì sao?”

Chàng trai đã đi tới, cô gái đi theo phía sau, anh ta nhiệt tình nói: “Trên đảo hoang này có thể gặp được đồng loại không hề dễ dàng, buổi tối càng ngày càng dài càng ngày càng nguy hiểm, một người sống sót quá khó khăn, cô có muốn tổ đội với chúng tôi không?”

Cô gái kia cũng nói: “Chúng tôi đã bố trí tốt nơi ở, nếu cô muốn có thể ở cùng nhau.”

Sở Tu do dự một chút, cân nhắc trong lòng, có đồng đội cùng không đồng đội thật là không giống nhau, đặc biệt là vào buổi tối, nếu có đồng đội thì có thể phân người gác đêm, một người canh một lúc, những người khác thì ngủ.

Nói như vậy, một buổi tối qua đi cũng sẽ không còn sức cùng lực kiệt nữa.

Bởi vì chỉ có một mình đến tối, lúc ngủ còn phải thật cẩn thận, chỉ sợ một khi ngủ rồi, có thứ gì chui vào trong, đến lúc đó mạng cũng không còn nữa.

Nhưng có đồng đội cũng không phải tuyệt đối an toàn, nói thật thì, việc tổ đội tạm thời này rốt cuộc có đáng tin hay không là dựa vào may mắn cả.

Sở Tu cân nhắc thì lợi vẫn nhiều hơn hại, cuối cùng gật gật đầu: “Có thể.”

Hai người rất nhiệt tình, nam họ Trần, gọi là Trần Thiên Lâm, nữ họ Đỗ, gọi là Đỗ Điềm Điềm.

Say khi bọn lấy đầy nước, đã mời Sở Tu đi nhìn xem nơi ở, Đỗ Điềm Điềm nói chuyện với giọng mềm mại: “Ngày thứ hai khi xuống đảo hoang, chúng tôi đã tìm được nơi ở rất tốt, trước mắt tạm thời vẫn là tương đối an toàn.”

Sở Tu đi theo bọn họ tới nơi, cách dòng suối nhỏ cũng không phải rất xa, đi bộ cũng khoảng vài phút, cũng là một cái sơn động, nhưng so với sơn động trước đó của cô thì nhỏ hơn một chút.

Hai người bọn họ đã nghiêm túc sắp xếp chỗ ở cẩn thận, bọn họ kiếm được rất nhiều cỏ khô và những thứ khác dùng làm nệm, một số thức ăn tìm được thì treo trên tường.

Đỗ Điềm Điềm hơi ngượng ngùng: “Vốn dĩ chúng tôi có lửa, nhưng do bảo quản không tốt nên đã dập tắt, hiên giờ chúng tôi không châm lửa lên được nữa.”

“Không sao đâu, tôi có bật lửa.” Sở Tu rất tự tin khi nói lời này, hai người cũng rất kinh hỉ, đặc biệt là Đỗ Điềm Điềm: “Ôi trời ơi, cô lại có bật lửa! Điều tồi tệ nhất của trò chơi này chính là không có cảnh báo trước, nếu không chúng ta có thể chuẩn bị trước đồ vật rồi.”

“Nếu có thể chuẩn bị đồ vật trước, cũng sẽ không quẫn bách như vậy đâu.” Trần Thiên Lâm ở bên cạnh xen mồm một câu.

Sở Tu mang đến không ít đồ vật, làm cho hai người họ vô cùng vui mừng.

Đầu tiên có bật lửa chẳng khác nào có mồi lửa, hơn nữa không cần lại đi suy xét làm thế nào để giữ cho lửa không tắt, lao tâm cố sức cũng không nhất định có thể làm được.

Da lông chẳng những là đồ vật giữ ấm tốt nhất, nó còn đại biểu cho việc Sở Tu có sức chiến đấu cao.

Người bình thường sẽ không có cách nào một mình xử lý nhiều con dã thú như vậy.

Trần Thiên Lâm lại nhìn Sở Tu, ánh mắt đã khác trước, nói thật thì lúc nãy tiếp nhận Sở Tu, trong lòng anh ta còn hơi do dự, chủ yếu là trong ba người bọn họ đã có hai người là nữ, một khi gặp nguy hiểm thì chắc chắn là sức chiến đấu không đủ.

Nhưng cũng không nghĩ rằng Sở Tu lại có thể một mình mang theo hai ba tấm da lông, nói cách khác là cô có năng lực tự mình chiến đấu với dã thú.

Ít nhất ở phương diện này khẳng định sẽ không kéo chân sau.

Trần Thiên Lâm tức khắc liền càng nhiệt tình: “Điềm Điềm sẽ xử lý cái này, để cô ấy hỗ trợ xử lý đi!”

Sở Tu còn mang theo rất nhiều đồ ăn lại đây! Tuy rằng bọn họ đã tổ đội, nhưng mà mới vừa tổ đội liền mơ ước tới đồ ăn của người ta, nói ra thật thì không dễ nghe chút nào.

Nhưng Sở Tu lại chủ động: “Tôi còn mang theo một ít thịt khô, vẫn luôn ăn không hết, đễ lâu nó sẽ hư, có thể ưu tiên ăn nó trước.”

Hai người đều có chút ngượng ngùng, thấy Sở Tu trên người còn mặc áo ngủ, Đỗ Điềm Điềm chạy nhanh cầm áo khoác của mình đưa cho Sở Tu mặc: “Tôi đi giúp cô xử lý da lông, xem thử có thể làm áo cộc tay hay không, cô hãy mặc tạm áo khoác của tôi đi!”

Thế là tiểu đội bọn họ tạm thời được thành lập.

Trong ba người, sức chiến đấu thấp nhất chính là Đỗ Điềm Điềm, sau khi tổ đội bọn họ thương lượng một chút, Trần Thiên Lâm với Sở Tu sẽ tiếp tục đi ra ngoài tìm kiếm vật tư, Đỗ Điềm Điềm thì lưu tại trong sơn động, canh chừng lửa, nấu ăn, thuận tiện làm một số việc vặt vãnh.

Đỗ Điềm Điềm còn cảm thấy chính mình đang chiếm tiện nghi, nhưng sức chiến đấu đúng thật là không mạnh, còn không bằng lưu tại trong đây làm việc vặt vãnh, cũng có thể tiết kiệm được chút thời gian.

“Sau khi làm xong tôi sẽ đi ra ngoài nhặt một ít củi, hai người cũng về sớm một chút nhé.” Đỗ Điềm Điềm lo lắng nói: “Nơi gần nguồn nước khẳng định sẽ hấp dẫn một ít dã thú, trước khi trời tối nhất định phải trở về đó.”

Sở Tu cảm thấy theo chân bọn họ tổ đội là không sai, chủ yếu là bởi vì bọn họ đều có kỹ năng đặc biệt, Đỗ Điềm Điềm học đại học hình như là có liên quan đến địa lý, nơi đây chính là nơi cô ấy tìm được, hơn nữa cô nhóc này làm được rất nhiều đồ thủ công, tay chân cũng nhanh nhẹn, tuy rằng sức chiến đấu bình thường, nhưng tuyệt đối không phải là người kéo chân sau.

Trần Thiên Lâm cũng được coi là mạnh mẽ, sơn động của bọn họ ở có cửa, tuy rằng rất thô ráp, nhưng mà đó là một cánh cửa! Chính là Trần Thiên Lâm làm ra, bởi vì cha anh ta làm thợ mộc, từ nhỏ mưa dầm thấm đất, cũng học được không ít bản lĩnh ở phương diện này.

Cái cửa này hẳn là phí thời gian cả đêm, nhưng sau khi làm xong, trong lòng lại có cảm giác đặc biệt an toàn.

Có hai đồng đội như vậy, Sở Tu cảm thấy khả năng sống sót của mình sẽ tăng lên rất nhiều……

Tuy nhiên loại cửa này chắc chắn sẽ không chặn nổi con quái vật thân mình to lớn kia, trong lúc tìm kiếm vật tư bên ngoài cô đã suy xét, trước khi trời tối nên tìm một tảng đá to trở về, lấp kín cửa động.

Dù sao buổi tối bọn họ lại không ra ngoài, chờ đến ban ngày lại đẩy tảng đá ra thì tốt rồi, phiền toái duy nhất chính là, hai người họ hình như là không có đổi thể chất, khả năng đẩy tảng đá không nổi, mở cửa đóng cửa đều chỉ có thể là Sở Tu làm.

Nhưng mà ban ngày cũng không có nguy hiểm gì, không cần phải lấp kín, buổi tối lại không cần mở cửa, cũng không cần lo lắng những cái đó.

Sở Tu cùng Trần Thiên Lâm đến trong rừng trúc lấy một ít ống trúc, toàn bộ đều rót đầy nước, mang về trong sơn động, rốt cuộc thì nguồn nước là quan trọng nhất.

Làm xong những chuyện đó, bọn họ lại tìm một ít trái cây dại, chỉ cần là đồ vật có thể ăn, bọn họ tuyệt đối sẽ không bỏ qua, ở trên đảo vật tư thiếu thốn, có thể ăn đều là bảo bối.

Thu thập xong vật tư mà trời vẫn chưa tối, Sở Tu kêu Trần Thiên Lâm đi về trước, cô tự mình đi dạo trong chốc lát, tìm được một tảng đá có kích thước vừa vặn, chỉ là cách cửa động hơi xa, nên cô chậm rãi lăn nó trở về.

Lúc lăn tảng đá có một chút tiếng động, hai người trong sơn động đều nghe được, theo bản năng ra xem, sau đó miệng không hề khép lại, đặc biệt là Đỗ Điềm Điềm cơ thể tương đối mảnh mai, cằm đã sắp chạm đến mặt đất.

Hả? Đồng đội mới của bọn họ có phải là Popeye không?

[Popeye: bản gốc nó là "大力水手" nghĩa là thủy thủ mạnh mẽ]

Mình tìm trên gg thì "大力水手" là tên tiếng trung của nhân vật Thủy thủ Popeye (chàng thủy thủ với cơ bắp cuồn cuộn và cơ thể cường tráng) trong truyện tranh, phim hoạt hình. Nên mình để là Popeye luôn.