Ở Trong Game Chạy Trốn Làm Lão Đại

Ở Trong Game Chạy Trốn Làm Lão Đại - Chương 38: 38: Mê Cung Vô Tận 04




Hai người không đi gần, gần quá sẽ dễ dàng bị phát hiện, bọn họ chỉ ở rất xa phía sau, bọn họ đi đến một đường khác, khác với đường mà Sở Tu bọn họ đã đi tới lúc nãy, bởi vì không nhìn thấy có ký hiệu nào trên tường.

Không biết nên nói nhóm người đó là vận khí tốt hay là vận khí kém, rất nhanh đã nhìn thấy một cái ngõ cụt, từ rất xa Sở Tu nhìn thấy một nam một nữ đứng ở phía sau đẩy cô gái mặt tròn.

Cô gái mặt tròn nghiêng ngả lảo đảo vào ngõ cụt.

Lúc này đây vận khí khá tốt, không nhìn thấy quái vật từ trên trời rơi xuống, một lát sau, cô gái mặt tròn ôm một ít đồ ăn từ bên trong ra.

Hai người kia lập tức cướp đồ vật, chỉ cho cô gái mặt tròn một cái bánh mì.

Lúc nãy Sở Tu đã cảm thấy không đúng, hiện tại xem ra quả nhiên là như thế. Bọn họ căn bản là không phải đồng đội gì, một nam một nữ đó có thể thể thuần túy là ngưu tầm ngưu mã tầm mã, bọn họ gặp cô gái trẻ này, bắt cô ấy trở thành đá dò đường.

Gặp được ngõ cụt thì đẩy người ra, nếu là bên trong là an toàn, được vật tư thì bọn họ đoạt lấy, nếu bên trong là quái vật, dù sao người chết lại không phải bọn họ.

Giống loại tình huống này, ở phó bản rất thường thấy, Sở Tu lại không phải chúa cứu thế, hiển nhiên không thể thấy một người cứu một người. Ngược lại, cô rất ít chủ động cứu người, ngay cả lần trước gặp được Tiểu Thi, cũng là Tiểu Thi chủ động cầu cứu.

Đương nhiên nếu gặp người đang bị nguy hiểm là đồng đội của mình, vậy thì không giống nhau.

“Đi theo nữa không?” Úc Thời Dịch dò hỏi ý kiến Sở Tu.

“Cô ấy muốn phản kháng, nhất định có thể chạy trốn. Bởi chỉ có hai người cưỡng ép cô ấy, tìm một cơ hội là có thể chạy trốn, chính mình không dám phản kháng, lúc này đây được chúng ta cứu thì tiếp theo sẽ thế nào đây?” Sở Tu lắc lắc đầu: “Chúng ta tiếp tục tìm đường ra đi.”

Hai người quay đầu từ một cái khác ngã rẽ rời đi, bọn họ vẫn luôn không gặp được ngõ cụt khác, thức ăn trong người đều đã ăn hết rồi.

Sở Tu ngồi xếp bằng trên mặt đất, nhịn không được nói: “Lúc này rất hoài niệm đồng đội ở phó bản trước, cô ấy có bản đồ đó! Bản đồ!”

Tuy rằng loại năng lực đó trong phó bản này nhất định sẽ có hạn chế, nhưng ít nhất có thể ở tìm vật tư, cho một ít trợ giúp đúng không?

Thật sự là sắp chết đói rồi.

“Tôi quyết định, nếu tiếp theo lại gặp loại người này, tôi sẽ ra tay.” Đương nhiên ra tay không phải vì cứu người, chủ yếu là vì đoạt vật tư. Sở Tu và Úc Thời Dịch thật sự không sợ hãi khi gặp quái vật, mạnh của những con quái vật rơi xuống không cao lắm, bọn họ hiện tại lo lắng chính là hoàn toàn tìm không thấy điểm tiếp tế.

Nếu cứ tiếp tục như vậy, vẫn luôn bị đói khát, thể lực sẽ trở nên càng ngày càng kém, đến lúc gặp quái vật, thắng bại đã không còn xác định rõ nữa.

Sở Tu đang nói gì đó, đột nhiên nghe được cách đó không xa truyền đến một tiếng thét chói tai, hai người nhanh chóng đứng dậy, cũng không nghỉ ngơi, đi qua nơi phát ra tiếng thét chói tai.

Đừng nhìn bọn họ như thể đang ở rất gần với tiếng hét, chỉ có một hoặc hai bức tường. Nhưng trong mê cung, bọn họ phải đi bộ một quãng đường dài, vượt qua hai hoặc ba ngã tư mới đến được nơi xảy ra chuyện.

Chờ đến khi đến nơi, bên kia đã lộn xộn hết cả lên, hơn nữa vừa lúc là người quen, một người phụ nữ một người đàn ông, còn có cô gái mặt tròn.

Hình như cô gái mặt tròn gặp quái vật ở ngõ cụt, nhưng cô ấy lại có khát vọng sống mãnh liệt, ngay lập tức quay đầu chạy ra ngoài.

Hai người canh giữ ở đầu cũng không phản ứng, trong đó còn có một người còn bị đâm trúng lảo đảo một chút, mở miệng mắng: “Cô muốn chết à!”

Mắng xong mới nhớ tới lúc này nên chạy trốn, trong hai người dù một người cũng không dám động thủ, quay đầu chạy còn nhanh hơn so với ai khác, con quái vật kia cũng chạy ra theo, hiển nhiên phạm vi nó hoạt động không chỉ đơn đơn giản là cái ngỏ kia được.

“Chia ra chạy, chia ra chạy!” Người phụ nữ trung niên hét chói tai, nói là chia ra chạy, chứ thật sự ý tứ hai người chính là để cô gái kia ra ngoài làm kẻ chết thay, để cô gái kia mang theo quái vật đi qua một đường khác.

Làm sao mà cô gái đồng ý được, cứ như vậy là toi mạng đó, chết cũng phải kéo hai người đó chết cùng, ngoan cố một mực muốn đi theo hai người đó, lúc này Sở Tu và Úc Thời Dịch cũng tới nơi.

Bọn họ cũng không có ý định nhúng tay, mà là làm ngơ một chút. Ý tưởng đúng là có hơi tàn nhẫn, nếu chuẩn bị đoạt vật tư, khẳng định là phải đắc tội hai người kia, đắc tội người ta lại để người ta chạy khỏi, ở trong phó bản thật sự là quá nguy hiểm.

Ai biết những người này có thể ở nơi nào đột nhiên cho ngáng chân bọn họ thì sao? Tại trong trò chơi này mặt đáng sợ nhất chính là đồng đội heo, đáng sợ thứ hai chính là âm thầm động tay động chân.

Đồng loại chọc sau lưng một đao, rất khó tránh thoát. Ở phó bản trước cô đã nhận ra rằng nhổ cỏ tận gốc có bao nhiêu quan trọng, sau khi dọn sạch cái loại rác rưởi này sẽ có bao nhiêu vui sướng.

Cho nên hai người bọn họ không nhúc nhích, nếu là bản thân có bản lĩnh sống sót mà nói, Sở Tu và Úc Thời Dịch cũng không đến mức giết người, còn nếu không sống được, thì vừa lúc đi nhặt xác.

Phụ nữ trung niên với người đàn ông trẻ tuổi đang cầu cứu, khi nhìn đến hai người bọn họ, ánh mắt họ sáng lên, ngoài miệng nói cứu tôi cứu tôi, cũng đã tự động cất bước chạy tới bên này.

Cái chuyện tìm người thế mạng này ai mà không muốn làm chứ.

“Anh lui lại phía sau đi, còn lại giao cho tôi.” Vốn dĩ Sở Tu muốn xem diễn, nhưng bây giờ dường như không xem được, cô cầm chuôi đao, đám người chậm rãi tới gần, lúc này mới giơ thanh đao ra, cầm đao đi qua.

Hai người kia hoảng sợ, theo bản năng rụt lại, phỏng chừng cho rằng Sở Tu muốn bắt hai người khai đao, rốt cuộc ở trong trò chơi này không có hạn chế không thể ra tay với đồng loại.

Nghe nói có phó bản còn xuất hiện sát nhân cuồng ma, chuyên môn săn giết đồng loại.

Vĩnh viễn không thể nào ngừng hi vọng nhìn thấy được phó bản kết thúc, giống như cả đời đều phải vật lộn ở trong trò chơi cổ quái này, không chừng khi nào đó sẽ chết ở bên trong, có một số người bởi vậy nên tâm lý biến thái cũng là bình thường.

Căn bản là Sở Tu không để ý tới bọn họ, cầm đao đi lại nơi cô gái ít trang bị và con quái vật. Tuy rằng cô không có kỹ xảo gì, nhưng cũng hiểu được một chút, lúc chém chỉ cần hướng tới chỗ trí mạng xuống tay là được, chỉ cần sức lực đủ lớn, kỹ xảo không có cũng không sao.

Chỉ cần không gặp đến người mạnh hơn nhiều so với cô, cô đều không cần lo lắng sẽ thất bại.

Bất quá nếu có rảnh vẫn nên học tập một chút, về sau luôn sẽ phải gặp được đối thủ ngày càng mạnh mẽ hơn.

Cô cầm đao dần dần gia tốc, vào lúc lướt qua cô gái, cô cũng không liếc mắt một cái nhìn cô gái, trực tiếp đi về phía quái vật ở phía sau cô ấy, chỉ cần một đao, một đao là đủ rồi.

Lúc này đây Sở Tu so với lần trước còn thành thạo hơn, chỉ một đao thôi đã chặt đứt đầu con quái vật, lần trước chém chật, chỉ trúng vào bả vai, nếu không phải bởi vì sức lực lớn, thì không thể nào rút dao lại được.

Lúc này đây thì vừa vặn, cả cái đầu đều rớt xuống.

Khi quái vật ngã trên mặt đất, cô gái còn chưa kịp phản ứng, hai người kia càng không cần phải nói. Trên đao của Sở Tu không có dính máu, không biết có phải bởi vì xuất đao quá nhanh hay không. Cô không để thanh vào trong vỏ mà cầm đi trở về.

Vốn dĩ không muốn kết thù quá nhiều, chủ yếu do kết thù người sống quá phiền toái.

Nhưng là nếu bắt buộc phải thế, cô cũng không cần cưỡng cầu. Sở Tu vẫn cầm đao đi tới trước mặt hai người kia, phụ nữ trung niên nhanh chóng lộ ra tươi cười đi cảm ơn Sở Tu, còn chưa kịp mở miệng, Sở Tu đã vươn tay: “Đưa một nửa vật tư của các người cho tôi, rồi các người có thể đi.”

Nụ cười trên mặt phụ nữ trung niên trong nháy mắt biến mất, bởi vật tư của nhóm bà ta không phải rất nhiều, làm sao có thể cho người ta được? Hơn nửa còn phải đưa ra một nửa.

“Có cho hay không?” Sở Tu rút tay về, sau đó giơ thanh đao ra.

Vốn dĩ hai người đang có hơi không vui, tất cả đều cứng đờ, nghĩ đến quái vật nằm trên trên mặt đất, lại nghĩ đến tốc độ Sở Tu giết quái, mặc kệ trong lòng có bao nhiêu bất mãn cũng không dám nói ra.

Làm người mà, quan trọng nhất chính là tự mình hiểu lấy, không có tự mình hiểu thì thường thường đều là chết sớm nhất. Những người trân trọng mạng sống của mình như hai người bọn họ, rất rõ ràng người nào có thể đắc tội, người nào không thể đắc tội.

Sở Tu chính là cái loại không thể đắc tội, vật tư không có còn thể tìm lại, mạng không có còn có thể lại tìm trở về một cái hay không?

Không thể nào.

Người đàn ông kia đưa mắt ra hiệu, phụ nữ trung niên không cam tâm tình nguyện lấy ba lô ra, đồ vật của anh ta còn rất nhiều, vừa mở ra bên trong toàn bộ đều là bánh mì và nước.

Sở Tu nhìn trúng, cầm đao vỏ vỗ vỗ tay anh ta: “Balo cũng đưa cho tôi, anh lấy đi một nửa vật tư là được.”

Bọn họ còn có thể thế nào? Bọn họ chỉ có thể tức giận mà không dám nói gì.

Người đàn ông cố nén phẫn nộ, lấy ra một nửa vật tư, cũng không dám lấy nhiều thêm một cái bánh mì, đưa balo với đồ vật cho Sở Tu.

Sở Tu thản nhiên ném cho Úc Thời Dịch, cũng không thu hồi thanh đao: “Các người đi đi.”

Phụ nữ trung niên với người đàn ông ôm đồ vật dư lại, quay đầu nhìn qua cô gái trẻ: “Đi thôi!”

Cô gái mặt tròn hiển nhiên là muốn mượn cơ hội này thoát khỏi bọn họ, trốn phía sau Sở Tu: “Hai người đi đi! Tôi sẽ không đi theo hai người nữa đâu!”

Có câu cáo mượn oai hùm, hiện tại cô ấy chính là như thế, lúc nãy Sở Tu đã làm mọi người kinh ngạc, cũng bao gồm cô gái mặt tròn, lúc này cô ấy mới nghĩ tới đây là thời cơ tốt nhất thoát khỏi hai người kia.

Tuy rằng hơi ngại, nhưng vẫn là căng da đầu mượn uy thế của Sở Tu. Người phụ nữ trung niên và người đàn ông rõ ràng không muốn bởi vì chuyện này mà có tranh chấp với Sở Tu, lúc đi ánh mắt còn mang theo một chút oán giận, nhưng năng lực không bằng người ta nên chỉ có thể cúi đầu.

“Chúng ta đi.” Hai người quay đầu chạy ngay.

Sở Tu lúc này mới thu hồi thanh đao vào trong vỏ: “Để có thức ăn quả thực là quá phiền toái, nhiêu đó đủ ăn hai bữa không?”

“Chắc là đủ.” Úc Thời Dịch kiểm kê một chút sau đó nhịn không được thở dài: “Tôi lại hưởng ké ánh sáng của cô.”

Anh một người đàn ông, ở phương diện sức chiến đấu hoàn toàn kém hơn Sở Tu, ngẫm lại còn có hơi ngại ngùng.

“Không sao đâu.” Sở Tu nói với anh xong rồi quay đầu lại nhìn cô gái mặt tròn: “Cô cũng đi đi, không cần đi theo chúng tôi.”