Ở Trong Game Chạy Trốn Làm Lão Đại

Ở Trong Game Chạy Trốn Làm Lão Đại - Chương 45: 45: Mê Cung Vô Tận 11




Mọi thứ vẫn như lúc trước cô đi vào, chỉ khác là bên cạnh lò sưởi có treo một con mồi tươi hơn một chút, đó là một miếng thịt tươi được móc bằng một cái móc câu, không biết là bộ phận nào.

Sở Tu đi vào phòng ngủ, Úc Thời Dịch thì ở lại phòng khách.

Phòng ngủ không lớn, chỉ có một chiếc giường nhỏ, một cái tủ, trên tủ đặt một album ảnh, là ảnh của cô gái chủ nhân ngôi nhà.

Cô sờ xoạn một chút thì lấy được một cuốn nhật ký ở phía dưới gối đầu.

Hửm? Cuốn nhật ký?

Không nghĩ tới sẽ tìm được loại đồ vật này, Sở Tu mở ra nhìn thử, nhật ký này viết rất kỳ quái, không có thời gian, trang thứ nhất viết là:

"Hôm nay cha đưa ta đến gặp mẹ, bà ấy bệnh rất nghiêm trọng, cha nói đây là Thần phạt, ý chỉ của Thần không thể làm trái."

Trang này chỉ viết nhiêu đó, lật qua trang thứ hai, nét chữ cũng rất dịu dàng.

"Mê cung sắp hoàn thành, bọn họ sẽ chết, cha cũng không để cho kẻ nào biết bí mật sống sót, nhưng mà bọn họ chế tạo một đôi cánh… Là muốn bay đi sao?"

Trang thứ ba:

"Ta yêu chàng, ta yêu chàng, ta yêu chàng. Ta sẵn sàng làm tất cả vì chàng"

Bắt đầu từ trang này, phong cách của cuốn nhật ký này càng ngày càng kỳ quái, chữ viết của cô ta càng ngày càng qua loa, lộ ra một cổ điên cuồng.

"Chàng ấy nói chàng ấy yêu ta, nguyện ý vĩnh viễn ở bên ta. Kẻ lừa đảo, kẻ lừa đảo, kẻ lừa đảo!"

"Ngươi biết chuyện không thể rời khỏi mê cung, là bộ dáng gì không?"

"Chúng ta vĩnh viễn ở bên nhau."

"Cho dù chàng ấy biến thành bộ dáng gì… Ta yêu chàng ấy, ta yêu chàng ấy, ta yêu chàng ấy, ta yêu chàng ấy…’

Cả một trang đều viết câu "ta yêu chàng ấy", được viết qua loa nguệch ngoạc, có một số chỗ bởi vì quá mức dùng sức nên nét chữ cứng cáp, thậm chí còn làm xước giấy.

Sở Tu lại xem tiếp, cái gì cũng không có.

Xem xong cuốn nhật ký này, ngược lại cô càng mờ mịt, hả? Cho nên vẫn là công chúa Ariadne à?

Cô lại xem thêm hai lần, vẫn không phát hiện thứ gì khác ở trong cuốn nhật ký. Trang bìa cũng bị mò mẫm, không có lớp thứ hai. Cô nhét nhật ký nhét trở lại phía dưới gối đầu, xoay người chuẩn bị đi. Đi ra ngoài chưa được hai bước, lại quay đầu trở về, rút cuốn nhật ký ra nhét vào trong lòng ngực của mình.

Mang theo đi, vạn nhất nó là manh mối quan trọng nào đó thì sao? Lấy ra rồi chia sẻ với đồng đội một chút, người xưa có một câu rất hay, ba anh thợ da vượt xa Gia Cát Lượng, hơn nữa bọn họ còn là bốn người!

[Ba anh thợ da vượt xa Gia Cát Lượng(三個臭皮匠頂一個諸葛亮): ý chỉ trí tuệ tạp thể bao giờ cũng sáng suốt hơn cá nhân, dù cá nhân đó tài giỏi đến mấy. ]

Sở Tu lấy nhật ký xong, lại bắt đầu tìm trong tủ, trong tủ trống rỗng, cũng chỉ có một ít tro bụi, cô lục soát một bên phòng ngủ, không tìm được đồ vật nào khác nên rời khỏi phòng ngủ.

Bởi vì phòng khách khá lớn, Úc Thời Dịch vẫn đang lục soát, Sở Tu cân nhắc một chút, bước vào phòng bếp, phòng bếp cũng rất nhỏ, gần như là loại ngăn cách với phòng khách,trên mặt bàn có một số bộ đồ ăn chất đống, tấm thớt lớn, thớt không được rửa sạch, có thể thấy bên trên còn có một ít cặn máu thịt.

Trông rất khó chịu, đặc biệt là sau khi biết rất có khả năng nó là máu thịt của đồng loại.

Trong góc có một cái bồn rất lớn, bên trong còn có một cái nồi đựng thịt nấu chín, đầy một nồi, từ da thịt đến nội tạng, cái gì cũng có, thậm chí Sở Tu còn thấy được một bàn tay.

Tức khắc cô cảm thấy có hơi buồn nôn, thiếu chút nữa đã nôn ra.

Vốn dĩ muốn tới tìm xem manh mối, hiện tại xem ra…

Sở Tu từ bỏ, đi ra khỏi phòng bếp, sau đó phát hiện Úc Thời Dịch ngồi xổm bên lò sưởi, gõ gõ đập đập.

“Làm sao vậy?”

“Tôi nghi ngờ, phía dưới chỗ này là trống rỗng.” Úc Thời Dịch vừa gõ vừa nói: “Âm thanh không đúng, nhưng mà tôi không tìm được cơ quan gì đó để mở ra.”

Sở Tu rút thanh đao tạch một tiếng: “Nếu không tìm thấy thì trực tiếp cạy ra là được!”

Úc Thời Dịch:…

Anh suy nghĩ cẩn thận, dừng như cũng đúng?

“Cô thử xem đi.”

Sở Tu cầm đao đã đi tới, chuẩn bị trực tiếp cạy sàn nhà ra nhìn xem, cô còn chưa hạ đao, hai người phụ trách canh gác ở bên ngoài đã kêu lên.

“Trở về rồi? Đi đi đi! Mặc kệ đi.” Sở Tu nắm lấy Úc Thời Dịch, hai người đi nhanh tới cửa sổ, Sở Tu để Úc Thời Dịch đi ra ngoài từ cửa sổ trước, sau đó mới tự mình leo lên.

Cái gì cũng không quan trọng bằng mạng sống, cô nghi ngờ rằng nếu gặp vị công chúa Ariadne kia một lần nữa, hai bọn họ ngay cả xương cốt cũng không còn, chỉ có thể làm thịt trong nồi kia, trở thành thức ăn dự trữ của người ta.

Lúc này đây công chúa Ariadne trở về rất nhanh. Úc Thời Dịch nhảy ra, Sở Tu vừa mới bò lên trên cửa sổ, cô gái kia đã đẩy cửa ra đi được.

Vài giây sau, bên tai bọn họ vang lên một tiếng gầm gừ giận dữ, phỏng chừng là vị Ariadne kia phát hiện có người lẻn vào trong nhà cô ta, hiện đang tìm người khắp nhà.

“Đi đi đi! Mau lên!” Một giây Sở Tu cũng không dám dừng lại, tư thế chạy vội tựa như chó hoang bị bệnh trĩ. Hai người chạy ra không bao xa, cửa sổ mà bọn họ dùng để thoát thân đã bị đẩy ra, Ariadne vươn đầu ra ngoài, ánh mắt oán độc nhìn Sở Tu và Úc Thời Dịch.

Sở Tu cũng thấy được, nhưng mà không để ở trong lòng, mặc kệ cô ta có phải Boss phó bản hay không, dù sao nhất định không phải người tốt lành gì, đắc tội cũng đã đắc tội rồi, chẳng lẽ không đắc tội thì Ariadne sẽ không làm tổn thương bọn họ à?

“Thật đáng tiếc.” Sở Tu vừa chạy vừa nói: “Chúng ta còn có rất nhiều nơi chưa kiểm tra xong.”

Ví dụ như nói cái nơi có khả năng có đường hầm, nơi đó rất quan trọng, chỉ là không nghĩ tới Ariadne trở về nhanh như vậy, căn bản không có cho bọn họ có đủ thời gian tiếp tục kiểm tra. . Ra chương nhanh nhất tại ++ trù mtruуện.мE ++

Chẳng lẽ còn phải đi vào lần thứ ba à?

“Tôi nghi ngờ rằng nếu có người đi vào nhà cô ta, cô ta sẽ cảm nhận được điều gì đó, sau đó mặc kệ đang làm gì, đều sẽ gấp gáp trở về từ ngàn dặm xa xôi. Sở Tu có hơi sầu não nói: “Nếu có người có thể cầm chân cô ta thì tốt rồi…”

Nhưng mà nói thật, nếu cô ta thật sự cảm nhận được, thì người phụ trách đi giữ chân cô ta sẽ rất nguy hiểm, nói không chừng cô ta sẽ phát điên tại chỗ, trực tiếp xé nát người ta…

Dù như thế nào thì đều là không thể lấy tính mạng đồng đội để mạo hiểm, Sở Tu lại không phải là loại người không lương tâm, chỉ muốn lợi dụng người khác, mặc kệ đồng đội chết sống.

Hai người bọn họ nanh chóng cùng đồng đội hội hợp, Ariadne không có đuổi theo ra tới, đây hẳn là trong cái rủi có cái may, nếu mà cô ta có thể đuổi theo, thì khám phá mê cung sẽ thật sự biến thành trận chiến mê cung.

Bốn người tìm một góc rồi bắt đầu chia sẻ manh mối mình tìm được.

Úc Thời Dịch nói trước: “Tôi có đi kiểm tra, lần trước cô nói không sai, treo ở nơi đó là thịt người, da của dã thú sẽ không mỏng như vậy, phía trên còn có một chút đặc thì của con người.”

“Nơi đây hẳn là không phải mê cung Minotaur, ở trong phòng khách tôi phát hiện một ít đồ vật, là ở phía dưới khung ảnh treo trên tường, có một tờ giấy, phía trên là thì ra là bản đồ mê cung Minotaur.”

“Nơi này, có thể là một bản sao của mê cung Minotaur, được dùng để giam giữ thứ gì đó.”

“Cuối cùng chính là địa đạo ở dưới lò sưởi, bên trong lò sưởi không có tro, ngày thường hẳn là không dùng đến, tôi có bò vào tìm kiếm, lúc gõ sàn nhà thì phát hiện, có một chỗ có âm thanh không giống những chỗ còn lại, phía dưới rất có khả năng là trống rỗng.”

“Là phát hiện rất lớn.” Sở Tu vén quần áo lên, bởi vì cuốn nhật ký có hơi lớn nên không để trong túi được, cô lấy ra từ lưng quần…

Sở Tu lấy quyển nhật ký ra, đưa cho Úc Thời Dịch: “Mọi người nhìn một cái, là có ý gì…”

Ánh mắt Úc Thời Dịch phức tạp: “Cô đem nó ra ngoài?”

“Học theo anh đó.” Sở Tu không hề thấy hổ thẹn chút nào, việc này vào phó bản thứ nhất Úc Thời Dịch đã làm không chỉ một lần.

Úc Thời Dịch ho khan một tiếng, trông có hơi ngượng ngùng, giơ tay mở quyển nhật ký ra, hai người khác cũng duỗi đầu lại xem, Úc Thời Dịch càng xem nhật ký, ánh mắt càng nghiêm túc.

Anh xem xong một trang cuối cùng, trầm mặc hồi lâu rồi nói: “Lúc trước có phải cô đã nói qua thần thoại Theseus và Ariadne? Là cái phiên bản Ariadne bị vứt bỏ.”

“Đã từng nói.” Sở Tu kể lại một lần, sau đó nói: “Cuối cùng Theseus vứt bỏ Ariadne ở trên một hải đảo, nhưng mà lúc anh ta trở về đã quên mang buồm, cha anh ta cho rằng anh ta đã chết, nên đã tự sát trên biển, Theseus cảm thấy đây là trừng phạt việc anh ta phụ lòng người ta.”

Sở Tu nói xong, mở ra một trang trong nhật ký: “Ý của anh là…”

Úc Thời Dịch gật đầu: “Có khả năng cô ta không phải là Minotaur như chúng ta đã nghĩ, câu chuyện này có lẽ không hề liên quan tới Minotaur, mà là…”

Sở Tu nói tiếp một cách tự nhiên: “Ariadne bị vứt bỏ nên vì yêu sinh hận, mô phỏng một cái mê cung Minotaur, dùng để giam giữ người cô ta yêu, Theseus.”

Cô sờ cằm của mình, tiếp tục lật xem nhật ký: “Có lẽ chúng ta lá suy nghĩ thoáng ra thêm một chút nữa, sau khi Ariadne bị vứt bỏ đã gặp Bacchus, cô ta vì báo thù nên ủy thân với Bacchus, bằng không làm sao mà cô ta có năng lực để tạo một cái mê cung lớn như như vậy. Hiện tại cô ta chế tạo ra mê cung này, hơn nữa dùng thần lực, biếm Theseus thành một quái vật, một quái vật giống như Minotaur… Cô ta vẫn luôn dùng người tiến vào mê cung nuôi nấng quái vật Theseus, cho nên cô ta nói, vô luận chàng ấy biến thành bộ dáng gì ta đều yêu chàng ấy.”

“Ở trong câu chuyện Minotaur, người kiến tạo mê cung là hai cha con. Minos vì giết người diệt khẩu, nên đã đem bọn họ nhốt vào trong mê cung, hai cha con này thu thập lông chim chế tạo ra một đôi cánh, cuối cùng rời khỏi mê cung.” Úc Thời Dịch tiếp tục nói: “Cho nên vì phòng ngừa có người rời khỏi mê cung, Ariadne làm ra rất nhiều hạn chế, trừ phi tìm được cửa ra, nếu không sẽ không thể rời đi.”

“Nhưng lúc trước người kia vi phạm quy tắc đã nói là không có cửa ra.”

“Có lẽ cậu ta đã nhìn thấy đồ vật gì đó, cho nên chúng ta có thể hợp lý suy đoán…”

Hai người trăm miệng một lời: “Cửa ra của mê cung đã bị Ariadne che giấu rồi, dù cho chúng ta đi thế nào, tìm thế nào, cũng đều không thể tìm được cửa ra!”

- ---------

Lý do cha của Theseus tự sát:

Aegeus(phụ thân của Theseus) đã trao cho con trai mình một cánh buồm trắng (theo một phiên bản khác là màu tím), nếu thành công, anh ta sẽ nâng cao khi trở về.

...

Sau khi vứt bỏ công chúa Ariadne trên đảo hoang, Theseus quên không dùng những cánh buồm trắng thay vì những cánh buồm đen. Vì vậy, khi nhìn thấy cánh buồm đen, nhà vua tin rằng con mình đã chết nên đã nhảy xuống vách đá và rơi xuống biển.