Ở Trong Game Chạy Trốn Làm Lão Đại

Ở Trong Game Chạy Trốn Làm Lão Đại - Chương 48: 48: Mê Cung Vô Tận 14




“Không được, chuyện nhà anh tôi không xen vào đâu.” Sở Tu thuận miệng nói, cô nghe xong người kia nói, ngược lại càng cảm thấy nơi này có khả năng có một cái cửa ra.

Như vậy thì cửa ra ở đâu đây…

Sở Tu có hơi sầu não, bởi vì trong đây trống rỗng, liếc mắt một cái là có thể nhìn thấy cái gì cũng không có, sẽ không phải là ở chỗ người kia chứ?

Cô có dự cảm, cái người vẫn luôn nói chuyện ở trong góc kia tuyệt đối không vô hại giống như giọng nói của anh ta, nói không chừng chính là quái vật phụ trách canh giữ ở cửa nhỉ?

Sở Tu tưởng tượng đến khả năng này, đầu đều có hơi đau, không phải nói đù đâu mà thật sự là có hơi đau thật, bởi vì bản năng cô không muốn trêu chọc người này, vì vậy chỉ có thể cầu nguyện trong lòng cửa ra không ở trong góc kia.

Cô hoàn toàn làm lơ tiếng của anh ta, sau đó lại tìm kiếm nơi này vài vòng nữa, muốn tìm ra nơi có cửa ra.

Nhưng không, cô thậm chí còn gõ tường từng li từng tí, cố gắng tìm một chỗ rỗng, có thể là một cánh cửa bí mật, nhưng cô gần như tìm khắp bên dưới mà không tìm thấy.

Cô nóng nảy, bởi vì đã lãng phí rất nhiều thời gian, cô gái kia không biết khi nào sẽ xuống đây, đến lúc đó cô sẽ phải xui xẻo.

Giọng nói kia vẫn luôn dụ hoặc cô: “Cứu ta đi ra ngoài đi, cầu xin ngươi, chỉ cần ngươi có thể giúp ta đi ra ngoài, ta có thể cho ngươi bất cứ thứ gì.”

“Thật ra ta chính là một hoàng tử, tuy rằng không thể nào kế thừa vương vị, nhưng ta có không ít tài bảo. Nếu ngươi chịu giúp ta đi ra ngoài, ta có thể đem tiền của ta cho ngươi hết, hoặc là ngươi muốn thứ khác cũng có thể, chỉ cần ngươi nói ra, miễn là thứ ta có thì ta sẽ cho ngươi.”

Giọng nói anh ra rất ôn nhu, luôn làm cho người ta có một loại cảm giác nhẹ nhàng như gió lướt mưa bay. Sở Tu không nói gì, ngồi xổm nhìn vào một góc, cô thật sự không muốn xem xét nơi này, nhưng là giống như không có khác có thể tuyển.

Sở Tu thoáng do dự một chút, cuối cùng vẫn là lấy đèn pin trong điện thoại nhắm ngay vào một góc, một luồng sáng chiếu qua, giọng nói của người kia đột nhiên có chút méo mó, kêu rên một tiếng: “Đây là cái gì… Là ánh sáng, chói mắt quá… Chói mắt quá! Mau tắt đi! Tắt đi!”

Sở Tu thực sự muốn trợn trắng mắt, cô mà tắt mới lạ, tắt rồi thì lấy gì để mà thấy rõ ràng trong góc đó rốt cuộc tồn tại thứ gì. Ngay cả khi chiếu sáng qua, kỳ thật cũng chỉ có thể loáng thoáng nhìn thấy một chút.

Vào lúc ánh sáng lướt qua, cô còn tưởng rằng mình nhìn thấy Minotaur, đầu bò, thân người. Nửa người trên vô cùng xấu xí, nửa người dưới lại là hai chân người bình thường, đặc biệt là sau khi nhìn thấy sự đối lập của nửa người thì có vẻ rất tinh tế.

Anh ta che mặt mình lại, hai tay không có móng guốc như con bò nhưng lại phủ đầy lông, chính là phiên bản thu nhỏ của bàn tay chui ra từ vết nứt nứt nẻ đã từng thấy trước đây.

Giọng nói rất êm tai, nhưng cơ thể cũng rất đáng sợ.

Sở Tu cảm thấy, không cần phải cởi bỏ dây xích, chỉ cần cô vừa đi qua sẽ bị xé nát. Dù sao anh ta cũng là dựa vào giọng nói êm tai của mình đi hấp dẫn người ta, một khi đi qua sẽ phát hiện anh ta là đầu bò thân người, hẳn là cũng không có ai dám cởi bỏ dây xích cho anh ta, chỉ biết chạy thoát khỏi đây.

Chà, Minotaur có.

Anh ta che mặt và không ngừng kêu rên, khiến Sở Tu phải nhanh chóng tắt hoặc là dịch chuyển ánh sáng qua nơi khác. Có lẽ anh ta đã bị nhốt ở đây lâu lắm rồi, quanh năm không thấy ánh mặt trời, vừa thấy ánh sáng đôi mắt giống như là bị kim đâm.

Sở Tu quả thực chuyển ánh sáng qua một bên, bởi vì vừa rồi cô đã mượn cơ hội nhìn một chút, không thấy chỗ nào xung quanh anh ta có khả là cửa ra cả, cho nên rốt cuộc cửa ra ở nơi nào?

Sẽ không phải là bức tường ở sau lưng anh ta chứ? Vậy thì ai có thể rời khỏi đây được.

Sở Tu vừa xem xét chỗ khác vừa nói: “Nếu tôi tới gần anh thì ngay tức khắc anh sẽ trực tiếp xé nát tôi đúng không? Không cần phản bác tôi, tôi biết nhất định anh sẽ làm như vậy.”

Nơi này thoạt nhìn NPC không khác gì người bình thường, hơn nữa rất trung thành với thiết lập cá nhân của mình, bọn họ có trí tuệ, Sở Tu cảm thấy, chỉ cần có trí tuệ thì có thể giao lưu.

Quái vật đầu bò thân người không nói nữa.

Sở Tu tiếp tục nói: “Nhưng tôi có thể cảm giác được, anh thật sự rất muốn rời khỏi nơi này. Không bằng như vậy đi, anh nói cho tôi cửa ra ở nơi nào, tôi đi ra ngoài giúp anh kêu thêm người vào, một mình tôi thật sự không có cách nào đánh lại cô ta, cũng không có cách nào giúp anh có được tự do, chúng ta đôi bên cùng có lợi thế nào?”

Ôi, cô đang lừa quái, hơn nữa còn không hề cắn rứt lương tâm, nếu có thể thành công nói không chừng sẽ rất đắc ý, vui vẻ.

Con quái vật kia vẫn không nói gì, một lát sau mới đột nhiên nói: “Nếu ngươi chạy đi mất, ta lại không tìm thấy ngươi thì có ích lợi gì đâu?”

“Nhưng đây là cơ hội của anh mà.” Sở Tu tiếp tục nói: “Bị nhốt ở đây rất lâu rồi đúng không? Tuy rằng ánh sáng rất chói mắt, nhưng kỳ thật anh cũng rất muốn nhìn thấy ánh sáng nhỉ? Giết chết tôi, hoặc là để cô gái kia giết chết tôi, anh chỉ có thể có thêm một bữa ăn. Nhưng nếu tôi sống sót ra ngoài, thì anh cũng chẳn tổn thất gì cả, ngược lại còn có khả năng có thể được tự do. Nếu như tôi mà anh, thì nhất định tôi sẽ liều một lần.”

“Không ăn miếng thịt này anh cũng không đói chết, anh vẫn còn có đồ ăn khác, nhưng bỏ lỡ tôi rồi, chắc là không người nào có gan làm giao dịch như thế này với anh đâu?”

Cô rất rõ ràng tâm lý của loại người này, bị nhốt ở nơi không thấy ánh mặt trời, chỉ có thể làm một con quái vật, thời gian càng lâu, sẽ càng khát vọng đạt được tự do.

Nhưng mà tâm thái của loại người này đã không còn bình thường nữa, cụ thể có thể tham khảo con quỷ trong chai thủy tinh. Trong 100 năm đầu, nếu ai có cứu nó ra, nó sẵn sàng cho tiền tài sài không hết. 100 năm thứ hai, nó nghĩ nếu có ai có thể cứu nó ra, nó sẵn sàng thỏa mãn người đó ba nguyện vọng. Chờ đến 100 năm thứ ba, vẫn không có người nào tới cứu nó, lúc này nó lại nghĩ, nếu có người cứu nó ra, nó sẽ ăn người đó luôn.

Câu chuyện này nghe qua giống như rất buồn cười, nhưng lại rất chân thật.

Hiện ta Sở Tu chính là đang cò kè mặc cả với ma quỷ, khi cô chuẩn bị không ngừng cố gắng định một hơi thuyết phục con quái vật này, thì đột nhiên có tiếng bước chân vang lên.

Lúc này người đi xuống dưới đây chỉ có ha khả năng, một là người chơi khác phát hiện có lối vào, còn có một khả năng chính là cô gái kia.

Cô không muốn đặt cược, nhanh chóng cất điện thoại vào túi, sau đó nhảy vào hồ nước, ngay cả khi điện thoại ở trong túi có lẽ sẽ hư, dù có túi bao bọc ở bên ngoài nhưng lại không thể chống nước, nhưng hiện tại đã không phải là lúc suy xét những cái đó, cái gì còn quan trọng hơn mạng nhỏ đây?

Sau khi cô nín một hơi nhảy vào hồ nước, tiếng bước chân càng ngày càng rõ ràng, rất nhanh đã có một giọng nói vang lên lên.

“Người ta yêu ơi, có phải có người đã tới nơi này hay không?”

Quái vật đầu bò thân người im lặng một hồi, không biết vì sao, cư nhiên không khai Sở Tu ra: “Có một người, nhưng đã bị ta xé ăn.”

Trông cô gái rất vừa lòng, sau đó nói: “Nếu có người xuống dưới, thì xé nát bọn họ, một người cũng không để lại, chàng làm rất tốt.”

Cô ta đang nói thì lại cười lên: “Ta càng ngày càng yêu chàng, thân là quái vật thế nhưng chàng vẫn mỹ lệ như vậy, đẹp hơn trước rất nhiều, cứ như vậy đi, cứ như vậy, chàng vĩnh viễn cũng đừng nghĩ lại đi khỏi đây.”

Cô ta nói một mình trong chốc lát, sau đó mới chậm rãi rời đi.

Sở Tu ở trong nước đã sắp nghẹn chết, lại không dám có bất kì động tĩnh gì. Lâu ơi là lâu, sau khi toàn bộ không gian hoàn toàn an tĩnh, cô mới đột nhiên lên khỏi mặt nước, thở hồng hộc.

Nói thật khi quái vật không khai ra cô, trong lòng Sở Tu đã có dự cảm, bởi từ một khí cạnh nào đó thì hai bọn họ đã cùng chung một lợi ích.

Khai cô ra thật sự là không có bất cứ chỗ tốt nào.

Nhưng mà sau khi quái vật thật sự không khai cô ra, Sở Tu lại có hơi ngượng ngùng, bởi cô thì lại đang chuẩn bị hố người ta.

Cho nên lúc này tâm lý khó tránh khỏi sẽ có một chút thay đổi, nếu bọn họ cùng chung lợi ích cùng chung kẻ thù, đơn thuần lừa gạt đối phương thì không tốt cho lắm, hợp tác tốt nhất thật ra chính là lợi dụng lẫn nhau.

“Cửa ra ở cái hồ nước này, đúng không?” Sở Tu nghiêm túc nói.

Quái vật không nói chuyện, Sở Tu cảm thấy mình đoán không sai biệt lắm, lúc nãy bị ép phải ở trong hồ nước cô đã nghĩ, vì sao nơi này lại có một cái hồ nước? Tác dùng của hồ nước này là gì vậy?

Không gian này thật sự là quá trống vắng, nếu thật sự tồn tại cửa ra, khả năng duy nhất chính là cái hồ nước này.

Quái vật không nói lời nào, ngược lại làm cô càng xác định, cửa ra chính là ở cái hồ nước này không thể nghi ngờ được nữa.

Sở Tu dẫn dắt từng bước: “Đáy hồ nước chính là cửa ra đúng không? Giao dịch lúc nãy có muốn làm không?”

Quái vật hẳn là sửng sốt một chút, anh ta nói chậm rì rì: “Ngươi đã tìm được cửa ra rồi… Hoàn toàn có thể trực tiếp đi ngay.”

“Nhưng mà tôi còn có bạn, nếu tôi cứ đi như vậy thì hẳn là anh cũng có thể xác định những lời lúc nãy tôi nói đều là lừa gạt anh, đúng không? Nhưng mà tôi muốn đi cùng với bạn của tôi. Nếu anh nguyện ý tin tôi, không bằng chúng ta làm giao dịch đi.” Sở Tu bình tĩnh mà cười một tiếng, sau đó nói: “Mặc dù anh đã biến thành quái vật, nhưng tôi cảm thấy anh là một người rất thông minh, tôi dám mạo hiểm, anh dám không?”

Anh ta im lặng thật lâu, một lát sau mới nói: “Bạn của cô quan trọng đến thế à?”

“Tôi đến đây cùng với anh ấy, hiển nhiên là phải rời khỏi cùng anh ấy. Bỏ lại bạn của mình, hiện tại tôi có thể sống sót rời khỏi nơi này, nhưng về sau chắc chắn tôi sẽ hối hận. Cho nên liều một lần thôi, vạn nhất hai chúng tôi đều có thể sống sót đi ra ngoài thì sao? Nhưng mà tôi cũng không phải người cổ hủ như vậy, nếu đến lúc chỉ có một người có thể ra ngoài thì tôi cũng sẽ không cố ý nhường nó cho người khác.” Sở Tu hiểu chi lấy động tình chi lấy lý, tự phân tích tâm lý của mình rất rõ ràng.

Nghe qua rất chân thật.

Lần đầy tiên quái vật nhìn thấy có người lớn gan như vậy, muốn làm giao dịch với anh ta, không chỉ lớn gan, mà tác phong cũng dứt khoát lưu loát lại làm người ta không thể nào từ chối.

“Ngươi nói xem.”