Ở Trong Game Chạy Trốn Làm Lão Đại

Ở Trong Game Chạy Trốn Làm Lão Đại - Chương 9: 9: Trấn Nhỏ Quái Đản 09




“Làm hết sức, chú ý an toàn của bản thân, thấy không ổn thì chạy.”

Rốt cuộc thì mạng sống của chính mình là quan trọng nhất, gặp được loại sự tình này, có thể cứu lại thấy chết không cứu thì không thích hợp, không thể cứu lại hiếu thắng cứu càng không thích hợp.

Úc Thời Dịch nhặt nửa viên gạch từ trên mặt đất, ước lượng trọng lượng, hướng tới ông lão kia ném qua.

Hắn ném rất chính xác, ngay giữa trán của ông lão, hơn nữa dùng sức lực không nhỏ, vừa ném tới gạch liền vỡ nát, nhưng ông lão kia giống như chuyện gì đều không có, trên trán thậm chí không có một vệt đỏ.

Lực chú ý lại bị dời lại đây, ông ta chậm rãi quay đầu, nhìn chằm chằm Úc Thời Dịch và Sở Tu.

Úc Thời Dịch trầm giọng nói: “Nếu ông ta lại đây, cô liền lập tức chạy, còn lại để tôi lo.”

Ông lão kia cũng đang do dự, một bên không nỡ từ bỏ con mồi trong tay, một bên lại muốn bắt Sở Tu cùng Úc Thời Dịch, ông ta do dự một chút, kéo chân người đàn ông kia, đi về phía hai người bọn họ.

Thật ra thời điểm ra cửa họ đã ở trong phòng bếp lấy theo con dao, buổi tối ra cửa không đem theo đồ vật phòng thân sao mà được?

Nhưng mà con dao cũng không thể cho bọn họ bất luận cảm giác an toàn nào.

Sở Tu phản ứng cực nhanh, ven tường có dựng một cây sào dài, là loại cây gậy trúc dùng để căng lều, dày bằng ba ngón tay, cô đột ngột kéo cây sào qua, đâm ông lão kia một cái.

Cô nhắm thẳng vào ngực, nhưng không chính xác, chỉ đâm vào trong miệng ông ta……

Không có biện pháp nha, ai bảo miệng ông ta to như vậy, cô cũng không phải cố ý đâu!

Cái lưỡi giống như rắn của ông ta bị đâm trúng, vì đau nên ông ta nhanh chóng buông lỏng tay ra, bắt lấy cây gậy trúc.

Người đàn ông kia tìm được đường sống trong chỗ chết, té ngã lộn nhào liền chạy tới Sở Tu, Sở Tu bắt lấy cây gậy trúc dùng sức đẩy về phía trước, Úc Thời Dịch cũng lại đây hỗ trợ, hai người cùng dùng sức, làm cho ông lão kia bị đẩy một cái lảo đảo.

Chắc có lẽ là bị chọc giận, ông lão kia răng rắc một cái, liền bóp nát đầu cây gậy trúc.

Sở Tu cùng Úc Thời Dịch rất ăn ý: “Chạy! Chạy về nơi ở!”

Trên đùi người đàn ông kia còn có thương tích, bị ông lão kia kéo ra vết máu, lúc chạy bị khập khiễng: “Hơiii…… Chờ tôi một chút! Tôi…… Tôi……”

Hắn "Tôi" nửa ngày cũng không xong, Sở Tu đá cái mông hắn, làm hắn lảo đảo một đoạn.

“Chạy nhanh lên.” Sở Tu cùng Úc Thời Dịch hai người liếc mắt nhìn nhau một cái: “Có chơi qua loại trò chơi tương tự không?”

Úc Thời Dịch thành thực: “Không.”

“Tôi chơi qua.” Sở Tu chỉ chỉ phía trước, Úc Thời Dịch tức khắc nháy mắt đã hiểu, hai người nghiêng người chạy qua bên kia, bọn họ lúc này còn chưa ra ngõ nhỏ, cách đầu ngõ không xa.

Vừa lúc sắp đến đầu ngỏ, có một ít tấm bạt và đồ vật linh tinh, có lẽ được người dân gần đó tận dụng để dựng sạp, hai người một bên nhanh tay kéo tấm bạt cuốn ra.

Tấm bạt rất rộng, bị hai người kéo ra, liền hoàn toàn mở ra hết, sau đó hai người buông lỏng tay, quay đầu tiếp tục chạy.

Tốc độ của ông lão kia rất nhanh, bởi vậy đầu liền đụng phải, cả người đều bị tấm bạt che lại, thậm chí cố nhảy về phía trước, vùng vẫy như môt con ruồi nhặng không đầu.

Sức chiến đấu của ông ta thoạt nhìn là rất cao, cũng không biết bọn họ có thể đánh lại hay không, bởi vậy từ lúc bắt đầu liền không có ý tưởng đối kháng, chỉ có kéo dài thời gian để trốn chạy là thích hợp hơn.

Ông lão cuối cũng vùng vẫy ra khỏi tấm bạt, lại rít lên rồi chạy về phía trước, mới vừa đi đến đầu ngõ, không biết làm thế nào hàng lưới che nắng của nhà dân bốn góc đã đứt, ông lão lại đi vào.

Ông lão loạng choạng dọc đường đi, rõ ràng những chuyện đó không thể gây hại cho ông ta nhưng lại bị chậm bước chân, chắc ông ta đang nổi điên lên đột ngột bỏ kịch bản theo thường lệ.

Sở Tu quay đầu lại thoáng nhìn, vừa lúc nhìn đến thấy ông lão giống như con thằng lằng bò lên vách tường, điên cuồng hướng tới bọn họ.

Với tốc độ đó hai chân họ căn bản so không được, duy nhất có thể làm người ta cảm giác được may mắn chính là, bọn họ đã cách nơi ở không xa, nếu mà xa hơn, chỉ sợ phải để lại một hai người giữ chân ông ta mới được.

Mắt thấy ánh rạng đông liền ở phía trước, người đàn ông liền tăng nhanh bước chân, hắn là người đầu tiên đến cửa, cơ hồ là trực tiếp giữ phá cửa, té ngã lộn nhào đi vào, sau đó liền bắt đầu vươn đâu ra kêu: “Nhanh lên! Mau! Mau!”

Người thứ hai tiến vào chính là Sở Tu, cô sợ chính mình chặn của làm Úc Thời Dịch vào không được, bước qua ngạch cửa liền hướng nép sang một bên, choáng váng một cái sau đó bắt được ván cửa.

Thời điểm Úc Thời Dịch vào cửa, cô đã hô lên: “Nằm sấp xuống!”

Úc Thời Dịch nhanh chóng nằm trên mặt đất, sau đó Sở Tu nhanh chóng đóng sầm của lại, một bên người đàn ông kia phản ứng chậm một giây, nhưng cũng đi theo đóng lại cửa khác bên kia.

Trong nháy mắt đóng cửa lại, ông lão đã tới đây, phịch một tiếng đánh vào trên cửa, nếu không phải hai người đều gắt gao chống của, nói không chừng của liền bị mở ra.

Sở Tu vươn một bàn tay, gian nan cài chốt cửa, Úc Thời Dịch bò dậy liền bắt đầu đi dọn bàn ghế lại để chắn cửa.

Sức lực của ông lão kia thật sự rất lớn, đập vào cửa, bụi ở trên không ngừng rơi xuống, thân thể hai người chặn cửa cũng bị chấn động.

Nếu không phải mặt sau cánh của có chốt chặn bằng gỗ, cửa đã sớm bị mở ra, vách cửa bằng gỗ cũng không chịu nổi bị đập như vậy, có lẽ một lúc nào đó sẽ bị bật ra.

Cũng may lúc này Úc Thời Dịch đã chuyển đến một đống đồ vật, phong tỏa hoàn toàn cánh của, cũng thuận tiện giải thoát Sở Tu cùng người đàn ông kia.

Ba người cũng không chê trên mặt đất dơ, biết rằng tạm thời an toàn liền ngồi ở trên mặt đất, đặc biệt là người đàn ông kia, khóc lóc như một đứa trẻ: “Làm sao vậy…… Không phải tôi đang ngủ sao? Như thế nào vừa mở mắt liền……”

Sở Tu không ngừng thở dốc, hỏi hắn: “Rốt cuộc là chuyện như thế nào? Chúng tôi nhìn thấy anh đi ra, kêu cũng kêu không được, anh đi xuống dưới, chính anh tự đi đến trước mặt của ông lão kia.”

Hắn cũng ủy khuất: “Tôi cái gì cũng không biết, chỉ là cảm thấy buồn ngủ, sau đó ngã đầu liền ngủ, tôi cũng không biết tại sao đột nhiên liền……”

“Có nghe được âm thanh kì quái không?” Úc Thời Dịch cũng hỏi.

“Không……” Anh ta nghiêm túc nghĩ nghĩ, lại đem nửa câu sau nuốt trở về: “Hình như có, hình như có nghe được thứ gì đó khóc, nhưng âm thanh rất nhỏ, hơn nữa rất lộn xộn, tôi còn tưởng rằng đang nằm mơ……”

Hỏi hơn nửa ngày, cuối cùng cũng không hỏi ra cái tí sửu dần mẹo.

Người ở trên lầu cũng nghe thấy tiếng động, lục tục ra, nhìn thấy cửa bị đập bang bang, tất cả đều hoảng sợ.

Sôi nổi hỏi: “Chuyện gì xảy ra? Đây là làm sao vậy?”

Trong đó còn có đồng đội của người đàn ông kia, vội vàng từ trên lầu xuống dưới: “Anh làm sao vậy? Không phải là anh ở trên lầu ngủ sao?”

Hắn đành phải đem chuyện mình đã trải qua nói một lần, sắc mặt mọi người ở đây đều trở nên khó coi, nếu nói người lúc trước tử vong là do kích phát cái gì đó nên mới phải chết, cho nên đêm khuya đột nhiên tử vong, vậy nên người chơi đều có suy nghĩ, chỉ cần tránh đi những điều kiện tử vong, khả năng sống sót vẫn tương đối cao.

Nhưng mà đây? Ngủ rồi đột nhiên giống mộng du đi ra ngoài, suýt nữa bị vạ lây, làm như thế nào dự phòng? Buổi tối không được ngủ sao?

Ai cũng không biết phó bản này còn có mấy ngày, một ngày hai ngày không ngủ được có thể nhịn, vẫn luôn không ngủ được thì ai mà chịu nổi?

Buổi tối lại không dám ra cửa, ban ngày ngủ bù không thể tìm manh mối, càng không có cách nào rời khỏi phó bản, đây không phải là tuần hoàn ác tính sao?

Khi mọi người nghị luận sôi nổi, Kim Bội Nhu nhìn về phía Sở Tu bọn họ: “Tình huống của hai người như thế nào?”

Sở Tu đứng dậy, bẻ mặt có chút xấu hổ: “Uống nhiều nước nên buổi tối muốn đi WC, kết quả đúng lúc nhìn thấy anh ta đi trên hành lang với vẻ mặt trống rỗng và có vẻ bất thường, tôi cho rằng anh ta mộng du, lại nhìn thấy anh ta xuống cầu thang, tôi liền muốn kêu anh ta lại, kết quả là kêu không được.”

“Vừa lúc lúc này thanh niên ở cách vách nghe được tiếng của tôi liền ra xem, chúng tôi liền cùng nhau đi ra ngoài.”

Người đàn ông nhanh chóng bổ sung: “Đúng đúng đúng! Nếu không phải bọn họ cứu tôi, tôi đã bị ông lão kỳ lạ kéo đi rồi! Nói không chừng buổi sáng ngày mai mọi người có thể ngìn thấy xác của tôi……”

Vẻ mặt Sở Tu rất trong sáng, vô tội: “Tôi cũng sợ hãi, nhưng thật may là nơi đó gần nơi ở, tôi còn không mở được cửa ở nơi khác, không có chỗ nào để trốn."

Úc Thời Dịch: “Đúng vậy.”

Kim Bội Nhu ra vẻ cảm thán nói: “ Lá gan của hai người thật lớn, buổi tối còn dám đi ra ngoài, về sau gặp loại sự tình này, ngàn vạn đừng mạo hiểm, gọi tất cả mọi người lại, có thể hỗ trợ lẫn nhau.”

“Ồ, trải qua chuyện này, buổi tối còn có ai dám đi ra ngoài đâu. ” Sở Tu buông tay: “Tôi lúc ấy cũng không nghĩ nhiều, chỉ là thấy anh ta vẫn luôn đi về phía trước, cũng không ngăn cản được, sợ anh ta xảy ra chuyện, liền thừa dịp có thanh niên kia, giúp đỡ cho nhau không phải là điều nên làm sao?”

Tổng cộng liền còn lại 8 người, trừ bỏ ba người bọn họ, còn có 5 người, vóc dáng cao vóc dáng thấp, Kim Bội Nhu cùng người mới và người bề ngoài giống lưu manh.

Thanh niên giống lưu mang có chút không kiên nhẫn: “Kim Bội Nhu, đến lúc này rồi mà cô còn ở nơi đó âm dương quái khí, đổi thành cô cô có dám đi ra ngoài cứu người không?”

Kim Bội Nhu nghẹn lời: “ Không phải tôi chỉ là hỏi một chút thôi sao? Tôi cũng rất bội phục, nếu đổi thành anh anh có dám đi ra ngoài không, không hỏi kỹ càng tỉ mỉ một chút, ai biết kế tiếp nên làm cái gì bây giờ?”

“Đừng cãi nhau, đừng cãi nhau nữa, đến lúc này rồi còn cãi nhau làm gì.” Vóc dáng cao cùng vóc dáng thấp chạy nhanh can ngăn.

Cửa vẫn còn bị đấm bang bang, còn ở nơi này nội chiến, thật là quá không thú vị.

Tuy rằng hai người không có cãi nhau nữa, nhưng bầu không khí vẫn có chút cứng ngắc.

“Đêm nay đừng đi ngủ.” Người đàn ông kia trong lòng vẫn run sợ: “Ai biết lúc ngủ sẽ xảy ra chuyện gì, không bằng mọi người ngồi tạm ở trong phòng khách cả đêm đi.”