Ở Trước Mặt Bạn Trai Liền Biến Thành Cún Ngoan

Chương 24: Hạng nhất




Tiểu Manh Manh chăm chỉ học hành, cuối cùng mọi sự mong đợi của cậu đều được đền đáp xứng đáng. Học sinh lưu manh của trường trong kì thì lần này ngang nhiên đứng hạng nhất, điểm số của cậu chính thức đánh bại cả Huỳnh Nam Anh và Hàm Lục Thiên.

Lúc bảng điểm số vừa được dán lên, Tiểu Manh Manh thậm chí còn không thèm xem. Chỉ có Huỳnh Nam Anh là vui vẻ như một con chó bự đi sau cậu, miệng nói không ngừng.

"Chà! Nhóc lưu manh nhà chúng ta quả thật thông minh quá! Đến cả điểm số của tớ cũng không thể đuổi kịp cậu!"

Tiểu Manh Manh bĩu môi, dùng ống hút cắm mạnh vào hộp sữa. Lười biếng đáp.

"Ai da mệt chết tớ rồi! Tớ chỉ muốn đứng hạng nhất ở kì thi lần này thôi, lần sau tớ không muốn tranh đấu nữa đâu. Thật là đau hết cả đầu, còn phiền phức nữa chứ. Đúng là việc học hành không thể nào hợp với tớ mà"

Tiểu Manh Manh ở một bên nhăn nhó càm ràm, Huỳnh Nam Anh lại mỉm cười xoa đầu dỗ ngọt cậu. Tiểu Manh Manh vốn đầu óc thông minh hơn người, chỉ cần siêng năng một chút thì chính là thần đồng. Tiếc là nhóc con này không chịu học hành, suốt ngày chỉ thích đánh đấm...Huỳnh Nam Anh cũng không biết nên làm thế nào nữa.

"Mà này...cậu không quên chuyện gì chứ"

Tiểu Manh Manh cắn hộp sữa, ánh mắt thăm dò nhìn Huỳnh Nam Anh.

"Quên chuyện gì?"

Tiểu Manh Manh nhăn mặt, trực tiếp thưởng cho người kia một cú đá vào mông. Huỳnh Nam Anh dùng tay xoa mông suýt xoa.

"Ai ui, cục cưng à đau lắm đó. Chuyện gì mới được kia chứ?"

"Cậu đã hứa khi thi học kì xong sẽ mang tớ đi biển. Chuyện này mà cậu cũng không nhớ thật sao? Rõ ràng đối với cậu tớ vẫn chưa quan trọng có đúng không?"

Tiểu Manh Manh phụng phịu đi trước, Huỳnh Nam Anh cười ngốc đi theo sau, chỉ sợ cậu nhóc nhà mình giận dỗi thật thì không hay. Con chó bự nào đó vừa lẽo đẽo theo sau vừa nói.

"Có chuyện gì mà tớ thất hứa với cậu không? Đã hứa mang cậu đi biển chắc chắn sẽ mang cậu đi biển. Lần này là hai chúng ta tự đi"

Tiểu Manh Manh vừa nghe đến chuyện chỉ có hai người tự đi, đôi mắt liền lấp lánh như gắn thêm hai ngôi sao. Bán tín bán nghi hỏi.

"Thật sao? Có thật không? Chúng ta sẽ đi xe bus đến biển sao?"

Huỳnh Nam Anh lắc đầu, vẻ mặt đầy tự hào đáp.

"Nhóc con nhà cậu thi tốt như vậy, bạn trai như tớ phải thưởng lớn chứ. Tớ vừa xin ba lớn mua cho một chiếc mô tô, thật không ngờ ba lớn đã đồng ý. Chỉ là nếu để cảnh sát giao thông bắt được, ba lớn sẽ cắt tiền tiêu vặt của tớ trong vòng một tháng"

Huỳnh Nam Anh vừa kể vừa ôm tim, nếu thật sự cắt tiền tiêu vặt của anh thì anh sẽ không còn tiền mua quà hay đồ ăn sáng cho nhóc con họ Tiểu nữa đâu. Nhưng mà Tiểu Manh Manh làm gì để ý đến chuyện đó, hiện tại nghe được chuyện mình sắp đi biển, còn là đi xe mô tô cậu vui đến độ nhảy lên lưng của Huỳnh Nam Anh hét.

"Tớ mặc kệ, tiền tiêu vặt của tớ cũng là của cậu. Chúng ta đi biển thôi"

Huỳnh Nam Anh thở dài cười bất lực, dù sao Tiểu Manh Manh vui là được. Xốc lại người trên lưng lại một cách ngay ngắn, Tiểu Manh Manh thẳng tay chỉ về phía trước hô hai chữ xuất phát, Huỳnh Nam Anh liền biến mình thành chiếc xe chạy bằng cơm, cõng Tiểu Manh Manh chạy trên hành lang lớp học.

————-*****———-

Tại căn biệt thự nào đó, Tạ Tĩnh Long nhìn chiếc xe mô tô màu đỏ phân khối lớn vừa sắm cho con trai liền cằn nhằn.

"Cái xe này có gì hay ho mà bọn trẻ thích như vậy?"

Tiểu Bao Bao đứng ở bên cạnh xoa xoa yên xe đáp.

"Không sao, miễn con trai thích là được. Chúng ta đi ô tô không phải là được rồi sao?"

Tạ Tĩnh Khang hừ một tiếng, sau đó đội mũ bảo hiểm cho Tiểu Bao Bao, miệng lẩm bẩm.

"Được rồi, để anh thử xem chiếc xe này có gì hay ho. Bà xã, mau ngồi lên, ông xã đèo em đi cháy phố"

Tiểu Bảo Bao ngây ngốc làm theo, còn ôm chặt eo của Tạ Tĩnh Khang. Tiếng nẹt bô vang lên, hai nam nhân cùng chiếc xe mô tô lao xuống phố đi dạo.

Kể từ ngày hôm đó, Huỳnh Nam Anh không hiểu tại sao ba lớn Tạ Tĩnh Khang lại siêu tập xe mô tô nhiều đến vậy. Thậm chí sắp phải xây thêm gaara để chứa thêm nhiều xe...