Oan Gia Cổn Nhất Sàng

Oan Gia Cổn Nhất Sàng - Chương 8: Oan gia—Không chịu trách nhiệm




Sáng hôm sau, hai người lại một lần nữa bị chuông điện thoại của khách sạn gọi tỉnh, trong đầu cùng hiện lên một câu.

Phương thức rời giường không đúng rồi.

Không đúng, rất rất không đúng, bởi vì hai người lại trần truồng ngủ cùng một chỗ, như cũ áp dụng phương thức ngủ thân mật nào đó, Thuần Y ngực dán vào lưng Vĩnh Lăng, lôm chặt giống như đứa nhỏ đang ôm con thỏ bông vậy.

Nói xem, hai người sao lại có thể ngủ chung thân mật như vậy đâu? Vấn đề này có đem đi hỏi Thượng Đế, Thượng Đế cũng không biết câu trả lời, này được xếp vào lọai hiện tượng thần bí siêu tự nhiên, có lẽ thuộc quyền quản lí của bạn nhỏ cởi truồng lưng mọc cánh cầm cung tên nơi nơi bắn loạn xạ cũng nên.

Bạn nhỏ cởi truồng bây giờ tạm thời vắng mặt, nhưng tiếng chuông điện thoại vẫn tiếp tục ầm ĩ. Vì Vĩnh Lăng so ra gần điện thoại hơn, cho nên Thuần Y đành buông tay ra cho y đi tiếp.

Vĩnh Lăng vừa động thân thể, khuôn mặt phút chốc thoáng hồng, tiểu huynh đệ của người nào đó cư nhiên còn tắc trong người y, ngay lúc y di động thì trượt ra, đồng thời chảy ra thật nhiều thứ gì đó dinh dính ……

“F*ck, tối qua anh bắn bên trong bao nhiêu lần? Nếu bị tiêu chảy tôi đây sẽ đập chết anh!” Sáng sớm rời giường chính là hùng tráng uy vũ như vậy đó.

Thuần Y không trả lời, nhìn người đang nghe điện thoại kia cái mông nhỏ hoa hoa tuyết trắng, một lượng tinh dịch lớn từ nơi bắp đùi chảy ra vẽ nên đường cong tuyệt đẹp, không xong, hắn lại cương.

An phận cho ta! Hắn tức giận trừng vị huynh đệ đang từ nhỏ dần dần biến thành lớn kia.

Ý chí của con người vào lúc này đây chính là lúc lý tưởng để phát huy chiến thắng thú tính, phân thân của Thuần Y từ vị trí mười giờ chậm rãi nghịch chiều đồng hồ lui…… Lui, thối lui đến tám giờ, bảy giờ, mệt mỏi thở dài một hơi, rốt cục cũng an phận trở lại hướng sáu giờ.

Lúng túng qua đi, chợt nghe thấy Vĩnh Lăng kêu đau, phanh một tiếng ngã xuống giường, oanh liệt dùng tư thế cún đào đất tiếp đất.

Thuần Y kinh hãi nhảy xuống giường nâng người nọ dậy, quan tâm hỏi: “Làm sao vậy?!”

Vĩnh Lăng từ xấu hổ chuyển thành tức giận, mắng: “Còn, còn, còn làm sao nữa, không phải chuyện tốt anh làm sao? Chân nhuyễn!”

Không chỉ có chân nhuyễn, còn có tay, eo, tóm lại chính là toàn thân chỗ nào cần nhuyễn thì nhuyễn, chỗ nào nên cứng lại mềm nhũn, ô ô ô ô ô, xương cốt tất cả dường như đang đình công, nguyên nhân là gì sao? Hỏi người mặt thú ấy!

Thuần Y chột dạ, mất bò mới lo làm chuồng, nói: “Cậu muốn đi tắm sao? Tôi đỡ cậu.”

“Ai muốn anh giúp? Tôi không có việc gì, cút!”

Tính tình thật chẳng đáng yêu tí nào, mà cũng không hẳn, kỳ thật đùa giỡn tiểu tử này cũng có chút ý tứ…… Ý niệm kỳ quái trong đầu Thuần Y chợt lóe rồi biến mất, hắn cũng không hiểu vì lại nghĩ như vậy nữa, tức giận xông lên.

“Tôi cũng không muốn đỡ, chỉ là lo lắng cậu té ngã bị thương, tâm tình không tốt thôi.”

“Anh anh anh, đáng giận! Có bản lĩnh thì ôm tôi đến phòng tắm đi, toàn bộ quá trình hầu hạ tôi!” Vĩnh Lăng nói không lại hắn, đành nói dỗi.

“Ôm tiểu hầu tử thì có gì khó? Tôi không những có có thể ôm, còn có thể bế kiểu công chúa nữa.”

Vĩnh Lăng không để ý tới việc hắn kêu mình là tiểu hầu tử, đầu vừa quay cuồng, cả người đã nằm trên đôi tay tuy thô mà lại hữu lực, Thuần Y thật sự bế Vĩnh Lăng lên, huýt sáo, dễ dàng tiến vào phòng tắm.

Vĩnh Lăng tựa vào vòm ngực kiên cố, nương theo tư thế này ngẩng đầu nhìn lên, kỳ thật, kỳ thật, Thuần Y người này diện mạo tuy không thể coi là đẹp, bù lại có hương vị nam nhân.

Người thế này chẳng phải thuộc khẩu vị của y sao? Rõ ràng……

Câu hỏi chưa được trả lời, người cũng đã bị đặt dưới vòi nước ấm áp, phòng tắm ẩm ướt sương khói mập mờ, làm biến mất vô tung một nửa đáp án chưa kịp thành hình. (đoạn này mình chém, đọc hiểu mang máng thôi ==!)

Chân mày thấm nước nhíu lại, hỏi: “Anh làm gì đó?”

Thuần Y trong tay đầy bọt tắm, đang hướng tới cái mông người kia chà xát, nghe thấy y hỏi liền đáp: “Chẳng phải cậu oán tôi phun nhiều lắm sao, lão tử chỉ phụ trách rửa thôi.”

“Cút ngay, tôi tự làm.”

“Cậu có khí lực sao?” Xì một tiếng, “Hơn nữa phòng tắm rất trơn.”

Vĩnh Lăng không nói nữa, y thật đúng là không còn khí lực đâu, hai bắp đùi run đến lợi hại, vì sao lại như vậy a? Y chậm rãi hồi tưởng, hẳn là do hai đêm qua hoang dâm vô độ, hơn nữa cả ngày trải qua hành trình dài trên đường, cảm giác mệt mỏi đồng thời bạo phát.

Quên đi, y cũng không còn khí lực mà đấu tranh, tùy tiện để Thuần Y làm gà mẹ thôi.

Thuần Y phát hiện Vĩnh Lăng không hề kháng cự, chỉ ngoan ngoãn bám vào người mình, trong lòng nở nụ cười, tiểu tử này coi như biết thức thời.

Cùng nhau tắm dưới vòi sen, bàn tay dính bọt xà phòng lướt qua xứ sở làm hắn tiêu hồn không thôi, tâm cũng thấy mềm mại. Khi hắn vói ngón tay vào hoa huy*t để tẩy rửa, người này còn khẽ kêu vài tiếng, lắc lắc cái mông nhỏ, còn lại đem toàn bộ sức nặng cơ thể tựa vào lòng hắn, giống như sủng vật nhỏ nhu thuận động lòng người.

Hơn nữa Vĩnh Lăng khá là khả ái, nhất là bây giờ đây, mái tóc ướt đẫm rủ xuống tai, cổ, dòng nước ấp áp làm da thịt trắng noãn của y tựa như một loại quang ảnh liễm diễm, cộng với sắc môi hồng hồng làm cho người ta có một loại lỗi giác như đúa hoa sen mới nở, tuy rằng đóa phù dung này giới tính là nam.

Hắn tham luyến ngắm nhìn, nhìn đến lưu luyến quên đi hết thảy, quên rằng dòng nước đang xối xả trên đầu, quên rằng sắp tới thời gian tập hợp, quên rằng trước đây hai người luôn miệng cãi nhau, đã quên……

Tất cả mọi thứ dường như đều dừng lại, chỉ còn tồn tại giờ khắc này.

Thẳng đến khi có người nộ khí đằng đằng nhắc nhở: “Này, còn muốn tẩy chỗ đó tới khi nào? Anh cho là tôi bị một trăm người luân phiên bắn sao?! Không có a, bên trong chỉ có của một người bẩn như anh, một người thôi đó, tùy tiện lau lau là sạch rồi!”

Thuần Y rút ngón tay về, cố ý nói: “Cậu không biết một mình tôi có thể sánh với thiên quân vạn mã?”

“Tôi chỉ biết là anh bây giờ vừa cương lại vừa cứng, F***!”

“…… Cậu không cứng chắc?”

“Cái này gọi là thần gian cương (cương lúc buổi sáng ý mà), nguyên lý thần gian cương anh có hiểu hay không? Là phản xạ của nội tạng làm cho cương lên, đừng có ngốc đến mức nghĩ là tôi đối với anh phát tình chứ.”

“Cái kia, tôi cũng thần gian cương vậy…… Mà cậu cũng không phải khẩu vị của tôi.” Thuần Y đồng dạng mạnh miệng.

Vĩnh Lăng hừ một tiếng đẩy hắn ra, đột nhiên Thuần Y bằng khí lực to lớn kéo y lại, hành động khó hiểu này làm Vĩnh Lăng run sợ trong chốc lát.

Người mặt thú này muốn làm gì đây?

Thuần Y trái lại không làm gì hết, chỉ trầm mặc vài giây rồi trầm giọng hỏi: “…… Tôi nói này, cứ cãi nhau như vậy để làm gì?”

“Bằng không anh muốn thế nào?” Vĩnh Lăng không hiểu sao có chút khủng hoảng hỏi.

“Cậu cũng đừng luôn nhìn tôi không vừa mắt như vậy, để đi chơi vui vẻ, được không?” Thuần Y đóng vòi nước, nói thêm: “……Hai đêm trước tuy là do uống rượu …… Nếu tôi làm cậu không thoải mái…… hành trình còn ba ngày nữa…… Tôi sẽ cẩn thận, sẽ không đối với cậu……”

Vĩnh Lăng đột nhiên không biết nên ứng đối như thế nào, người này muốn làm hòa? Thật không quen, làm một đống từ ngữ bén nhọn trào phúng của y tắc một đoàn ở cổ.

Thuần Y cầm khăn tắm giúp y lau khô tóc và thân thể, còn nói: “Tôi cũng không phải loại hình cậu thích…… Cho nên dù chúng ta có một đêm tình hay hai đêm tình, cậu cũng đừng lo, tôi sẽ không dây dưa. Cứ như vậy, được không?”

Là muốn phân rõ giới tuyến với y sao? Vĩnh Lăng cũng không biết vì sao lại có chút phẫn nộ: “Anh định ăn kiền mạt tịnh rồi vỗ mông bỏ đi?”

“Cậu muốn tôi phụ trách? Cậu biết rõ phụ trách là ý tứ gì chứ?”

Chịu trách nhiệm, nhất sinh nhất thế mãi mãi cùng một chỗ, cùng nhau thưởng thức xuân hoa thu nguyệt, cùng một chỗ đến khi chết già, vô luận ốm đau hay khỏe mạnh, bần cùng hay giàu có, trẻ hay già, suôn sẻ hay không được như ý đều nguyện ý yêu nhau, an ủi nhau, tôn kính nhau, bảo hộ nhau, vĩnh viễn trung tâm không thay đổi.

Là phụ trách như vậy sao?

“Chúng ta đều nhìn nhau không vừa mắt, không có khả năng.” Vĩnh Lăng nhanh mồm nhanh miệng nói, sau đó chỉ muốn cho mình một tát, vì sao lại nói nhanh như vậy chứ?

Hai người ở trên giường rất con mẹ nó hòa hợp, nếu có thể bỏ cá tính khác nhau một trời một vực qua một bên, cùng một chỗ, hoặc là…… Lời cũng đều nói ra rồi, không thể thu lại.

Sau đó tâm tình có điểm mất mát, tựa như cầm hóa đơn đến đối thưởng (đối trong đối chiếu), phát hiện giải thưởng độc đắc lướt qua bên người, cách nhau chỉ một con số.

“Cũng đúng, chúng ta không hợp cũng không phải ngày một ngày hai, cho nên……”

Cho nên cái gì, Thuần Y chưa nói.

Đừng nói, không cần nói nữa, nói gì cũng vô dụng thôi.

Bởi vì buổi sáng mất nhiều thời gian cho việc tắm, hai người lại bỏ qua bữa sáng, may mà bên cạnh bọn họ còn có người cẩn thận như Như Bình, như cũ đưa qua gói cơm nắm và mấy khối thịt gà nhập cư trái phép.

“Như Bình, cô quả nhiên là Thiên sứ của tôi.” Thuần Y cười nói.

Như Bình đỏ mặt làm Thuần Y mỉm cười, Như Bình tuy xinh đẹp, nhưng do khí thế ngự tỷ quá cường, cho nên người trong công ty không dám ba hoa trước mặt cô, khó trách cô không quen bị người khác đùa giỡn.

Chia một nửa bữa sáng cho Vĩnh Lăng, tình cờ hai tay chạm nhau, hai người thế nhưng cùng sửng sốt một chút.

Giống như có gì đó thay đổi, mầm cây nhỏ bé phá đất chồi lên, nảy mầm.

Sau đó Thuần Y nghe thấy một câu cám ơn.

Tuy rằng âm thanh rất nhỏ nhưng hắn lại nghe đến nhất thanh nhị sở. Hai chữ cám ơn này hắn nghe thường xuyên, mà hắn cũng hay nói, chỉ là một câu đơn giản thể hiệp phép lịch sự giữa người với người mà thôi, nhưng đây là lần đầu tiên cái người bên cạnh nói với hắn câu này, là nói cho hắn nghe.

“Không cần khách khí.” Hắn trả lời, ngoài ý liệu thấy cảm động.

Hoặc là, không thể trở thành người yêu, vậy làm bằng hữu cũng là có thể đi? Bọn họ hai bên giao hữu quyển có cùng xuất hiện (không hiểu nên để nguyên), lại đều là đồng tính, không có lý do gì lại không thể trở thành bằng hữu, ngoại trừ việc ở công ty kia mới là nguyên nhân chủ yếu khiến bọn họ thường xuyên xung đột.

“Nếu……” Thuần Y đột nhiên hỏi: “Nếu chúng ta không phải đồng nghiệp, có thể……”

“Cái gì?” Vĩnh Lăng nghe không rõ.

“…… Không có gì.”

Hắn không dám hỏi, chỉ sợ nghe được đáp án châm chọc.

Khi nào thì Ngô Thuần Y hắn lại trở nên nhát gan như vậy.

Hành trình hôm nay là đi tham quan khu bảo tồn thiên nhiên, ngồi xe hơn một giờ, rồi chuyển qua đi thuyền mới đến được công viên quốc gia, tham quan nơi có nhiều loài chim quý thú lạ cùng với kỳ hoa dị thảo, công viên này có bảy loại hình rừng rậm bất đồng, còn có một số động thực vật quý hiếm sinh trưởng, vừa nhìn là biết quý giá.

Nếu là những nhà nghiên cứu sinh học, hẳn là sẽ lựa chọn dạng công viên quốc gia như nơi này, ở lại một hai ngày, tận tình tham quan rừng mưa nhiệt đới nổi tiếng nhất thế giới, bất quá người của công ty Kiên Kình là ai a? Tất cả chỉ là nhân viên, viên chức bình thường thôi, có ai muốn tốn vài giờ ở đây đâu? Nhiều lắm là chọn nơi có phong cảnh đẹp đẹp để chụp ảnh, thể nghiệm chút thứ gọi là rừng mưa nhiệt đới mà thôi.

Đáng tiếc a đáng tiếc, người nào đó ngay cả mấy hoạt động đơn giản ấy cũng không thể làm, mông y thật sự rất đau a, nhúc nhích một tí thôi là động đến huyệt khẩu bị sử dụng quá độ rồi, khổ không nói nên lời, bởi vậy quyết định một người đợi ở tổng bộ công viên là được rồi, để những người khác đi tìm khỉ mũi dài, khỉ lông bạc, các loại thực vật linh tinh.

Thuần Y đang muốn đi theo đội ngũ thăm quan, quay đầu lại phát hiện thảm trạng của Vĩnh Lăng nên dừng cước bộ, hắn đương nhiên biết Vĩnh Lăng bị làm sao.

Như Bình đi bên cạnh Thuần Y cũng quay đầu, hỏi Vĩnh Lăng làm sao vậy.

“…… Không nên hỏi, rất khủng bố.” Vĩnh Lăng nói như vậy.

“Vậy anh nghỉ ngơi đi, để tôi nói với trưởng đoàn một tiếng.” Cô kéo kéo Thuần Y, “Đi thôi.”

“Tôi ở lại.” Thuần Y trả lời.

“Vĩnh Lăng lớn như vậy chẳng lẽ sợ bị hầu tử phi lễ sao?” Như Bình ngược lại không đồng tình lắm, “Khó có dịp đi ra ngoài chơi, không nên bỏ lỡ dịp ngắm cảnh, anh ở đây cũng không thể giúp anh ấy làm cái gì a.”

Vĩnh Lăng cũng mất bình tĩnh phất phất tay, “Đúng vậy đúng vậy, tôi cũng không phải bị bệnh, lười đi bộ mà thôi, mọi người đi chơi đi.”

Thuần Y vẫn nói: “Tôi ở lại.”

Thái độ như cũ kiên trì, bộ dạng ngay cả lão già Thiên Vương đến cũng không thay đổi được hắn. Như Bình lại khuyên vài câu vẫn không thể lay động hắn, chỉ có thể tự mình đuổi theo đội ngũ, mà ở đằng xa, tiểu lão bản Phỉ Đồng đứng ở cổng vào đang chăm chú nhìn.

Vĩnh Lăng cũng phát hiện ra Phỉ Đồng, nhịn không được nói: “…… Tiểu lão bản rốt cuộc là yêu anh hay là yêu tôi đây?”

“Tôi.” Thuần Y không chút do dự nói: “Cậu ấy vẫn đều nhìn lén tôi.”

“Vậy anh nên đuổi theo hắn nha.”

“…… Hôm khác đi.” Thuần Y nói xong, hắn lại phát hiện ánh mắt Phỉ Đồng không ngừng dao động, nếu nói là yêu hắn, chẳng bằng nói là theo dõi thì đúng hơn.

Phỉ Đồng xoay người bước đi, Thuần Y nhàn nhã ngồi xuống, Vĩnh Lăng không quá cảm kích.

“Việc gì phải làm vậy?” Y đẩy đẩy người bên cạnh.

Thuần Y gió thổi bất động, “Sợ bị tôi phi lễ sao?”

“Đều bị anh phi lễ hai lần rồi, còn sợ cái gì?” y bĩu môi khinh thường.

“Cậu không sợ có lần thứ hai còn có lần thứ ba?”

Vĩnh Lăng chấn động, trái tim đập bang bang, buổi đêm tốt đẹp như vậy lại một lần nữa……

Nhất thời giận tái mặt, đúng là người mặt thú, người này còn muốn lăn giường với y sao? phi! Hắn……

“Đùa thôi, đừng tưởng thật.” Thuần Y đáp. Hắn nói câu kia xác thực còn có chút ý tứ muốn thử, nhưng là Vĩnh Lăng tạc mao phản ứng làm hắn lập tức thu nhỏ miệng lại, xem ra, aizzz, Vĩnh Lăng chán ghét hắn so với trong tưởng tượng còn nhiều hơn.

Quên đi.

Sau đó Thuần Y nghe thấy thanh âm “cô lỗ lỗ”, còn chưa kịp nghĩ ra là cái gì, người bên cạnh liền oán giận nói đói bụng, khát nước.

“Chưa đến trưa mà……” Thuần Y nhìn sắc trời……

“Tối hôm qua hao tổn thể lực nhiều lắm, buổi sáng lại vội vàng lên xe chưa kịp ăn no.” Vĩnh Lăng nói thẳng, quay đầu nhìn nhìn, phát hiện miền đất mới: “Có nhà ăn kìa, tôi đi xem xem có gì ăn không.”

Vừa mới đứng dậy đã bị Thuần Y áp chế xuống, “Ngồi đi, tôi đi mua.”

“Này, đừng nghĩ tôi không dậy nổi……”

“Tôi vừa vặn cũng đói bụng, thuận tiện mua cho cậu.”

Lời này là giả, hắn không đói bụng, chỉ là săn sóc không muốn để Vĩnh Lăng phải đi nhiều mà thôi.

“Ách.” Vĩnh Lăng thuận miệng đáp ứng, thật đúng là dễ tin người.

Rất nhanh, Thuần Y mang theo đồ ăn nóng hổi trở về, có thêm hai lon Coke mua từ máy tính tiền tự động, Vĩnh Lăng muốn trả tiền cho hắn lại bị cự tuyệt, dỗi không muốn ăn, bị Thuần Y lạnh lùng tặng cho hai câu.

“Đại nam nhân tính toán cái gì? Lần sau đổi lại cậu mời là được rồi.”

“Thao, lần tới mời anh ăn cá muối, xem nuốt được không!” Sau khi phát ra lời lẽ hùng hồn, y lập tức lang thôn hổ yết.

Thuần Y cười khẽ, tiểu tử tạc mao cũng có thời khắc khả ái như vậy.

“Cười cái gì?” Vĩnh Lăng liếc người bên cạnh đang cười thật cổ quái, nhịn không được hỏi.

“Không có gì. Tôi thích hải sản xào nóng.”

Vĩnh Lăng mắt sáng ngời, “Hắc, tôi biết có một nhà hàng hải sản không tồi, mỗi xuất một trăm đồng, lại còn nhiều loại bia, cơm trắng ăn đến no luôn, cách công ty cũng gần, lần sau dẫn anh đi ăn.”

“Vậy mời luôn cả Đại Diêu, A Trung, Khả Quần, Khả Nhạc cùng nhau đến, nhiều người có thể gọi nhiều loại đồ ăn, nếm thêm các loại hương vị.”

Vĩnh Lăng vỗ vai hắn, cười nói: “Có đạo lý, a a, tôi sẽ giới thiệu cho anh tạc hà tử, tam chén kê, gà xào ớt xé phay, mỗi lần đi tôi toàn ăn đó.”

“Đều là những món tôi thích ăn, không sai.” Thuần Y thở dài, “Nơi này đồ ăn ăn không quen, tôi bây giờ chỉ muốn chạy về nhà, ra chợ đêm ăn từ đầu đến đuôi.”

“Hắc Hắc, nơi này nóng quá a, làm tôi muốn uống trà bí đao.” Vĩnh Lăng trong lòng lưu luyến, lại chỉ có thể lắc lắc lon Coke trong tay cho đỡ thèm.

“…… Chúng ta là đồng nghiệp đã lâu mà trừ bỏ một lần kia cơ bản chưa từng ra ngoài ăn cơm đi?” Thuần Y đột nhiên nói.

“Đúng vậy, tôi đều ăn với tất cả mọi người rồi, chỉ trừ có anh.” Vĩnh Lăng hừ hừ nói: “Mỗi ngày trước khi tan sở đều cãi nhau một trận, nhìn mặt anh chỉ muốn cáu, sao có thể hẹn đi ăn cơm?”

Thuần Y sờ sờ cằm, tình huống của hắn với Vĩnh Lăng không sai biệt lắm, hai người trước đây đề tài nói chuyện vĩnh viễn đều là chuyện công ty, hoàn toàn không biết bộ dáng đối phương sau khi tan tầm ra làm sao, khó trách không biết đối phương đều là đồng tính.

“Về sau, cái kia…… Chúng ta ít ầm ĩ đi một chút?”

“Có thể chứ, chỉ cần anh cùng một trận tuyến với tôi, kêu nhà xưởng giao hàng đúng giờ thì chúng ta ngay cả lý do cãi nhau cũng không có.”

Thuần Y nhìn trời, aizzz, yêu cầu này có vẻ rất khó khăn độ a, nhóm lão bản so với Vĩnh Lăng tạc mao còn khó đối phó hơn, không phải chi phí cao thì cũng là thiếu nhân lực, không thì khuôn đúc gặp trục trặc, thậm chí còn lén lút tiếp đơn đặt hàng của công ty khác, đẩy Kiên Kình xuống phía sau……

Vừa phải đấu trí đấu lực với lão bản, còn phải tận lực giả bộ đáng thương, trừ bỏ Phẩm quản quản lý ra thì ai có thể hiểu được cho hắn? Hắn cũng không muốn việc này làm đồng nghiệp oán giận, làm cho ấn tượng của Vĩnh Lăng đối mình thậm tệ, đẩy hắn vào tình thế trong ngoài không được lòng người, phí sức lại chả có kết quả tốt.

Vĩnh Lăng ăn xong, uống một ngụm nước, nói: “…… Tôi cũng biết là lão bản ỷ vào việc anh không dám phá vỡ quan hệ, vụng trộm khi dễ anh. Anh a, thời điểm nên cứng rắn thì cứng rắn, ít nhất đừng để bọn họ kéo dài thời hạn xuất hàng.”

“Cậu…..”

“Tôi cái gì?” Vĩnh Lăng xoay người thấy đồ ăn trong tay hắn chỉ mới hết một nửa, “Cái kia anh còn ăn nữa không? Không ăn thì cho tôi đi.”

Cảnh tượng nóng bỏng triền miên bỗng nhiên tái hiện trong đầu, lời nói không đứng đắn đột nhiên thốt ra.

“Lúc nào tôi cần cứng thì có bao nhiêu cứng, cậu là người rõ ràng nhất.”

Vĩnh Lăng thiếu chút nữa phun hết đồ ăn trong miệng ra, trên mặt một mảng hồng không biết là do tức giận hay là quẫn bách, lập tức cho người bên cạnh một cước.

“Cho anh chút mặt mũi thì anh làm tới phải không! Lớn không dậy nổi hả? Cứng không dậy nổi a?! Có một ngày tôi đây sẽ là số 1, chuyên trách bạo cúc anh…… Ai ôi!”

“Cẩn thận, mông cậu còn đau đi?”

“Cút!”

“…… Vẫn chưa no sao? Bên kia có bán khoai tây chiên, để tôi mua cho cậu.”

“Cút!” Chỉ vào bên đường, “Cút đi mua!”

Thuần Y nhảy dựng lên vội chạy đi mua này nọ, lần đầu tiên phát hiện ra đấu võ mồm với Vĩnh Lăng như vậy cũng rất có ý tứ.

Chẳng mấy mà đã chạng vạng tối, trưởng đoàn sắp xếp lịch trình cho bọn họ khá thoải mái, tiếp tới đến tiệm lưu niệm mua sắm. Vĩnh Lăng đã khỏe hơn rất nhiều, hơn nữa đã hứa với người nhà sẽ mua quà lưu niệm nên rốt cục chấn hưng tinh thần đại sát một hồi.

Như Bình nhìn trúng Thuần Y thân cường thể tráng, muốn hắn lại hỗ trợ cầm giúp này nọ, Thuần Y lắc đầu, chỉ vào Vĩnh Lăng đang đông nhìn, tây nhìn, loạn loạn nhìn, ý là hắn phải giúp tiểu tử này, Như Bình rất khó được có chút sinh khí, cùng các tỷ muội đi ra nơi khác.

“A a, tôi muốn mua cái này…… Cái kia, mẹ tôi khẳng định sẽ thích…… Ha ha, tẩu thuốc gỗ này thật kỳ lạ, đem về hiếu kính lão ba……”

Vĩnh Lăng mua đến nghiện, cứ thấy gì thuận mắt là lấy, thấy Thuần Y xách theo cái giỏ đi bên cạnh, không nói hai lời toàn bộ ném vào, cũng không chú ý rằng thật ra đối phương đặc biệt đi theo hộ tống y, còn tưởng là hắn chỉ trùng hợp đi theo chọn đồ mà thôi.

Phẩm quản quản lý và quản lý nghiệp vụ cách một dãy đồ gốm nhìn lén, vừa lòng a vừa lòng, một hồi tiệc rượu ngày hôm qua quả nhiên hiệu quả cao, đem vợ chồng bất hoà quay lại chính đạo, xem kìa, hai người phu xướng phụ tùy- cầm sắt hợp minh cỡ nào ấm áp nha.

“Hình dung kiểu này cũng rất kỳ quái a, hai người cũng không phải vợ chồng, là đồng nghiệp, phải nói là đồng bào đồng trạch, khế nhược kim lan mới đúng.” Phẩm quản quản lý đột nhiên nhíu mày nói.

Quản lý nghiệp vụ vỗ trán, “A a, bị ảo giác tối hôm qua hại thảm rồi, lão đang nghĩ hai người kia thành giai ngẫu.”

“Nhắc mới nhớ, tôi cũng thấy ảo giác đáng sợ đó…… Lão bà nói rất đúng, không nên uống nhiều rượu.”

“Cho dù là ảo giác, dù sao bọn họ cũng hòa hảo rồi, công ty sẽ an khang tường hòa, cuộc sống của chúng ta cũng tốt hơn phải không? A a, hy vọng mọi người có thể kiếm về nhiều lợi nhuận cho công ty, tiền thưởng cuối năm khẳng định không ít, chúng ta cũng có thể hưởng lợi a!” quản lý nghiệp vụ không ngừng ha ha cười.

Hai vị quản lý đang đứng đó vui vẻ khoái hoạt, phía sau là thanh âm lão tổng.

“Cậu lại đây, giúp tôi chọn vật kỷ niệm.”

Quản lý nghiệp vụ sợ tới mức co rụt cổ lại, quay đầu nơm nớp lo sợ nói: “Lão, lão tổng, mua đồ kỷ niệm cho người nhà thì ngài tự chọn là được rồi, người nhà ngài thích gì, ngài so với ai khác đều rõ ràng hơn……”

“Bọn họ thích cậu, cậu chọn cái gì bọn họ cũng cao hứng.” Lão tổng nghiêm nghiêm mặt nói.

Phẩm quản quản lý trơ mắt nhìn chiến hữu bị người xách cổ lôi đi, gãi gãi đầu nói: “Đúng rồi, lão bà đi shopping nhất định phải theo sau giám sát, miễn cho loạn tiêu tiền.”

Trung tâm mua sắm nhất thời vô cùng náo nhiệt.