"Bên phía phụ thân, ngài muốn giải thích thế nào?” Lại Vân Yên rốt cuộc không phải là Lại Vân Yên trước đây nghe huynh trưởng nàng bảo Lại gia hiện nay nói cái gì chính là cái đó.
Phụ thân nàng lúc này, đã có xu hướng không hài lòng về huynh trưởng, bằng không tại sao lại đón con vợ lẽ về, muốn nâng đỡ con vợ lẽ tiến vào quan trường.
"Chỉ nói đón nguơi trở về dưỡng thương hai ngày, hắn lấy lý do gì để ngăn cản?" Lại Chấm Nghiêm nhẹ liếc liếc mắt sang tiểu muội lúc này đang cúi đầu: "Thể diện Lại gia, hắn ta cũng muốn."
“Đúng vậy đấy.” Lại Vân Yên nhẹ nhàng gật đầu thở dài.
“Ngươi lại lo lắng cái gì?” Lại Chấn Nghiêm buồn cười mà vỗ nhẹ nhẹ nàng đầu nàng nói: “Vạn sự còn có ta.”
Lại Vân Yên trước không có trả lời, một lát sau mới nhẹ nhàng mà nói, “Vân Yên biết được ca ca lợi hại, nhưng vẫn là sợ ngài chịu ấm ức, sợ không ai đau lòng ngài, nhưng còn tốt lắm, ta sắp có tẩu tử, nàng là cô nương tốt, sẽ chiếu cố ca ca thoả đáng.”
Lại Chấn Nghiêm nhếch lên khóe miệng, vươn tay ôm lấy nàng, để nàng dựa vào vai hắn.
Lại Vân Yên dựa vào trên vai hắn, nhẹ thở ra một hơi.
Bên trong xe ngựa, huynh muội lần lượt không tiếng động, nhưng lúc này hai người trong lòng đều vô cùng minh bạch, bọn họ sẽ tiếp tục sống nương tựa lẫn nhau.
Cho dù chỉ được hôm nay, cho dù ngày mai người Ngụy gia đến đón nàng, cho dù nàng không ở bên người hắn.
**
Lại Vân Yên chân trước tiến vào Lại phủ, sau lưng liền có người tới báo Ngụy phủ đại công tử tới.
Lại Chấn Nghiêm bảo Lại Vân Yên về sân viện nghỉ ngơi cho thật tốt, hắn đi chính đường phía trước đãi khách.
Không bao lâu, Lê Hoa tới báo, nói Lại phụ cũng đã trở lại.
Lại Vân Yên lập tức sai Hạnh Vũ đem tay nải mới vừa tháo ra bỏ thêm vài bộ xiêm y lại, một lần nữa đóng gói.
“Tiểu thư?” Lê Hoa hơi có khó hiểu.
“Nghỉ ngơi một lát sẽ về Ngụy phủ.” Lại Vân Yên chỉ vào từ trong bao quần áo lấy ra tới hai cái rương, đối với nhóm nha hoàn nhóm dặn dò: “Một chữ đều không được nói với ngươi khác, nhớ kỹ chưa?”
“Nhớ kỹ.” Hạnh Vũ, Lê Hoa nhẹ hành lễ.
Không bao lâu, Lại Chấn Nghiêm vẻ mặt âm trầm về tới sân viện của nàng, trước khi hắn mở miệng, Lại Vân Yên hướng hắn lắc lắc đầu, ý bảo hắn cái gì đều không cần phải nói.
Lệnh nha hoàn canh giữ ở ngoài cửa, nàng kéo tay áo hắn, vào gian trong, mở ra cái rương màu trong đó hai cái rương lúc nãy mới đem về, lấy chìa khóa mở ra, nâng mặt cùng Lại Chấn Nghiêm nói: “Đây là nương để lại cho chúng ta, ngài lại đem hết cho ta.”
Của cải hiện kim có giá trị nhất, nàng đều mang theo trở về
“Đây là ý gì?” Lại Chấn Nghiêm nhíu mày.
“Trong nhà có bà mẫu.” Lại Vân Yên thiển ngôn một câu, đợi Lại Chấn Nghiêm nghe ra ý tứ trong đó, nàng lại lạnh nhạt nói: “Nói đến ngài đem đồ trang sức đều cho ta hết, xem như là của ta, nhưng ở trong lòng Vân Yên, những thứ này đều là của ngài, cho nên trước gửi lại chỗ ngài có được không, ca ca quay đầu lại cho ta chính là, chỉ cần đừng để người khác cướp đi là được.”
“Ngụy phu nhân đánh chủ ý lên của hồi môn của ngươi sao?” Lại Chấn Nghiêm thanh âm lúc này âm lạnh lẽo thật sự.
“Ca ca, sau lưng bà bà còn có Thôi gia bùn nhão không trét được tường.” Lại Vân Yên đóng nắp rương, một lần nữa khóa lại, đem chìa khoá đặt vào trong tay Lại Chấn Nghiêm, lại nâng mặt nghiêm túc mà nhìn hắn nói: "Ngài không cần lo lắng lắng cho ta, ta biết cách ứng phó bà ta.”
Lại Chấn Nghiêm đem chìa khóa nắm trong lòng bàn tay, nặng nề mà nhéo nhéo, mới nhấp miệng nhẹ gật đầu.
Nàng có thể có biện pháp gì ứng phó? Hắn bất quá vừa mang muội muội trở về, người Ngụy gia đã có thể đón nàng đi, phụ thân của bọn họ đều đứng ở Ngụy gia bên kia, nàng lần này trở về, sinh hoạt trong phủ sợ là càng khó.
“Ca ca.” Nhìn huynh trưởng rũ mắt vẻ mặt âm trầm không phù hợp với tuổi tác, Lại Vân Yên lòng có chút buồn đau, nàng lôi kéo tay áo hắn, cười nói: “Vân Yên thực sự có biện pháp, ngài chỉ cần cất giữ châu báu giúp ta là được, tính ra Vân Yên lần này cũng không phải tay trắng trở về.”
Không trở lại đem hai rương châu báu giá trị liên thành đặt ở Ngụy gia, nàng thực sự ăn không ngon ngủ không yên.
“Đại công tử, tiểu thư.” Cạnh cửa, vang lên tiếng Hạnh Vũ nhỏ giọng nói.
“Chuyện gì?” Lại Vân Yên đã mở miệng.
“Phía trước tới thỉnh người.”
Lại Vân Yên thở dài, thời gian nói nhiều thêm vài câu cũng không có.
“Đi đi, ca ca.” Lại Vân Yên giật giật tay áo huynh trưởng, cùng hắn nhẹ giọng nói.
Nhìn mặt nàng tươi cười, Lại Chấn Nghiêm thiếu chút nữa gồng lên bóp nát bàn tay chính mình, hắn đi đến bên ghế tựa, ngồi xuống hít sâu mấy hơi thở, mới đứng lên nhàn nhạt nói: “Đi thôi.”
Lại Vân Yên nhẹ thi lễ, đi theo phía sau hắn
**
Chưa tới sân trước, Lại Vân Yên cùng Lại Chấn Nghiêm nói: “Ca ca, nếu như phụ thân nói ta không phải, ngài vạn lần không thể đau lòng mà bênh vực ta.”
Trước khi hắn thành thân, không thể đối nghịch với Lại Du.
Lại Chấn Nghiêm gật đầu, sắc mặt hơi có chút lạnh.
Bất quá sắc mặt hắn ngày thường cũng là như thế này, bây giờ có lạnh thêm một chút cũng khiến người ta nhìn không ra cái gì.
Tiến vào chính đường, Lại Vân Yên liền hướng Lại Du quỳ hành lễ, nói: “Vân Yên bái kiến phụ thân, hướng phụ thân thỉnh an.”
Lại Du đợi hồi lâu sau, mới nói: "Đứng lên đi.”
“Đa tạ phụ thân.” Lại Vân Yên đứng lên, lại hướng Ngụy Cẩn Hoằng phúc lễ, nói: “Thiếp thân thỉnh an phu quân.”
“Đa lễ.” Ngụy Cẩn Hoằng đứng dậy, nhẹ đỡ nàng một chút.
Lại Vân Yên nhìn trên mặt đất cười nhạt một chút, nhẹ nhàng bước chân, đứng ở phía sau hắn.
Thấy biểu hiện của nàng còn biết tiến biết lùi, sắc mặt Lại Du cũng tốt hơn một chút, bất quá ngoài miệng vẫn khó nén răn dạy: “Không được cha mẹ chồng và trượng phu cho phép, ai cho nguơi về nhà mẹ đẻ?”
Lại Vân Yên cúi đầu không nói.
Chính đường, trong khoảng thời gian ngắn cũng không có tiếng động khác.
Yên tĩnh một hồi, Lại Du thấy Ngụy Cẩn Hoằng hướng hắn chắp tay, hắn khẽ vuốt hạ râu dài, nói: “Hiền tế có chuyện cứ nói.”
“Nhạc phụ đại nhân,” Ngụy Cẩn Hoằng lúc này mỉm cười nói: Đây không phải Vân Yên không có phép tắt, là ta đã nhiều ngày lơ là Vân Yên, bị Chấn Nghiêm huynh hiểu lầm.”
Nghe vậy, Lại Vân Yên nhẹ nhíu hạ mi.
Hiểu lầm? Ngụy đại nhân nói nghe hay quá, ở trước mặt phụ thân nàng kéo huynh trưởng nàng xuống nước.
Hắn hiện tại là kết thù với nàng chưa đủ, còn muốn kết thù với huynh trưởng nàng đúng không?
Hắn đời trước cùng huynh trưởng nàng đấu nửa đời người, xem ra vẫn là chưa hiểu huynh trưởng nàng cực kỳ thích ghi thù.
“Ngươi tao ngộ thích khách, thân bị trọng thương, đến bệ hạ đều quan tâm, mấy ngày trước ốm đau trên giường, đâu ra lơ là như ngươi nói?” Lại Du vuốt râu lắc đầu nói.
Lời này thốt ra, không giống như lời mà thân phụ nàng sẽ nói, ngược lại giống như phụ thân ruột thịt của Ngụy Cẩn Hoằng vậy.
Lại Vân Yên hơi hơi nâng mặt, triều huynh trưởng ngồi xuống phương hướng nhìn lại, thấy hắn bưng chén trà, bình tĩnh thong dong mà thổi trà nóng, nàng lúc này mới thoáng an hạ tâm.
Không nổi nóng là tốt.
“Nhạc phụ đại nhân nói quá lời, Cẩn Hoằng chỉ là vết thương nhẹ.”
“Vết thương nhẹ cũng phải tĩnh dưỡng cẩn thận.”
“Đa tạ nhạc phụ đại nhân quan tâm.”
"Sắp tới giờ cơm trưa, hiền tế dùng quá ngọ thiện lại đi.”
"Hảo ý của hạc phụ đại nhân, Cẩn Hoằng đương nhiên nghe theo.” Ngụy Cẩn Hoằng đứng dậy, hướng hắn chắp tay thi lễ, nhẹ nhàng trả lời.
Quay đầu sai hạ nhân dọn cơm nước lên, Lại Vân Yên vẫn luôn đứng phía sau bọn họ hầu hạ, chờ bọn họ dùng cơm xong, nàng mới đi hậu đường ăn cơm nha hoàn dọn lên.
Nàng chỉ nếm một ngụm, liền gác đũa xuống.
“Tiểu thư, đồ ăn không hợp khẩu vị?” Nha hoàn dọn cơm đứng đằng sau nàng hỏi.
Lại Vân Yên lấy khăn che miệng, đem đồ ăn cẩn thận phun vào khăn, mới ngẩng đầu nhàn nhạt nói với nha hoàn: “Không ăn nữa.”
Dứt lời, đi đến cạnh cửa, hỏi Lê Hoa đang đứng: “Tay nải thu thập ổn thoả chưa?”
"Đã thu thập xong rồi ạ.”
“Vậy đi thôi.”
“Tiểu thư không dùng thiện sao?” Lê Hoa hỏi.
“Đừng để phu quân đợi lâu.” Lại Vân Yên tràn đầy mệt mỏi thở dài, vỗ vỗ cái trán, để các nàng đỡ nàng đi ra đằng trước.
Tới chính đường, thấy nàng nhanh như vậy liền trở về, ba người đang ngồi phẩm trà, Lại Du đối với nữ nhi hài lòng gật gật đầu, Ngụy Cẩn Hoằng bên miệng như cũ hàm chứa mỉm cười, chỉ có Lại Chấn Nghiêm nhìn ly trà trong tay, đến mí mắt cũng chưa nâng, cúi đầu không nói.
**
Từ biệt phụ thân và huynh trưởng, chờ xe ngựa đi được một đoạn, Lại Vân Yên mới dựa đầu vào vách xe, khoé miệng mỉm cười liếc mắt nhìn Ngụy Cẩn Hoằng một cái, liền nhắm mắt lại.
Thấy nàng từ chối nói chuyện với hắn, Ngụy Cẩn Hoằng cũng rũ xuống mắt, tĩnh tọa không tiếng động.
Hai người một đường an tĩnh trở về Ngụy phủ, Ngụy Cẩn Hoằng mang Lại Vân Yên trở về hắn sân, sau khi nàng ngồi xuống, vẫy lui hạ nhân, mở miệng nói với nàng: “Nương nói muốn để lại Cát bà bà hầu hạ trong phòng chúng ta.”
"Hửm.” Lại Vân Yên một chút cũng không vội, cười nhìn hắn.
Nếu Ngụy Cẩn Hoằng nói lời này ý tứ nhằm uy hiếp nàng, vậy nàng thật đúng là một chút cũng không sợ.
Mẫu thân hắn hiện nay có bao nhiêu hoang đường về sau sẽ có bấy nhiêu thảm, Ngụy Cẩn Hoằng thân là nhi tử còn không sợ, nàng sợ cái gì.
Thấy nàng vân đạm phong khinh, Ngụy Cẩn Hoằng cười cười.
Một lát sau, hắn lại nói, “Ta cảm tạ nàng hảo ý của nàng, chúng ta trong viện, có người của ngài hầu hạ là được rồi.”
“Vì thế, Ngụy đại nhân không phải muốn ta cảm tạ ngài một phen sao?” Lại Vân Yên buồn cười mà nhìn hắn.
“Vân Yên.” Ngụy Cẩn Hoằng đột nhiên gọi tên nàng.
Lại Vân Yên bất động như núi nhìn hắn, ánh mắt hờ hững.
Nàng cùng hắn sống lại một đời, vốn nên đi con đường mỗi người chọn cho thật tốt, bọn họ cũng có thể hiệp nghị không trở thành địch thủ, nhưng như thế nào lại đi vào vết xe cũ nữa rồi?
Hắn tính kế nàng, nàng cũng không tính để hắn yên ổn qua con đường này.
“Ngươi đừng nghĩ tất cả những gì ta làm đều giả dối.” Ngụy Cẩn Hoằng lẳng lặng nhìn nàng: "Đợi huynh trưởng ngươi thành thân xong, chúng ta lại tính tiếp, có được không?”
Lại là huynh trưởng nàng.
Hắn tự nhiên thay nàng cân nhắc, còn vẻ mặt chính nhân quân tử, ra vẻ đạo mạo ghê tởm, Lại Vân Yên thật cảm thấy lúc trước là chính mình mắt bị mù, mới có thể tin tưởng một người như vậy có thể bảo vệ nàng.
Lại Vân Yên cười khẽ một tiếng: "Được.”
Nói thì cứ nói, Ngụy Cẩn Hoằng tính kế của hắn, nàng rủ nanh vuốt của nàng.
Cùng lắm thì cá chết lưới rách, chỉ cần có thể lộng chết hắn, không để lại mầm mống tai họa cho huynh trưởng, tri kỷ bằng hữu, Lại Vân Yên không ngại khai đao một lần.