"Hôm nay cuối tuần có muốn đi đâu không?"
"Ưm... không đi đâu."
Cô lười biếng nằm bò trên ngực hắn, mắt lim dim chuẩn bị chìm vào giấc ngủ. Hai ngày nay cô ở nhà hắn, như một đôi vợ chồng thực sự.
Hắn vuốt tóc cô gái nằm trên ngực mình, ôn nhu tràn đầy. Tối nay hắn định sẽ đem cô đến giới thiệu cho Tống Tử Dương và Lâm Khải.
"Dậy nào, anh đưa em đến một nơi."
"Đi đâu?"
"Tối nay đi ăn cơm với một vài người bạn của anh, bây giờ đưa em đi mua quần áo."
"Em có rồi mà."
"Nhưng anh muốn mua."
Cô uể oải ra khỏi nhà cùng hắn, vẫn hờn giận vì tối qua hắn làm cô đến tận gần sáng thế mà sáng nay lại bắt cô ra ngoài.
"Đem bộ sưu tập mới nhất ra đây."
"Vâng thưa ngài Phong."
Hắn cất giọng trầm thấp uy quyền vang khắp cửa hàng. Các cô nhân viên đều quen mặt hắn, sở dĩ bởi vì hắn hay cùng các cô tình nhân đến đây quẹt thẻ. Cô gái lần này không phải người mẫu hay diễn viên, trông khá tầm thường, nhưng nhan sắc thì ăn đứt các tình nhấn trước của hắn. Cô gái này xinh đẹp đến không thể rời mắt, vóc dáng cũng không kém những cô người mẫu trên truyền hình.
"Bảo bối, đi thử xem."
"Anh hứa thử xong cho em về ngủ nhé."
"Được, anh hứa."
Hắn vuốt tóc cô đầy cưng chiều khiến cho những nhân viên ở đây phải hít khí lạnh. Chủ tịch Phong của Phong thị tập đoàn cũng có một mặt ôn nhu thế này hay sao? Xem ra cô gái bí ẩn này mới là người nắm giữ trái tim hắn.
Cô thử một chiếc váy màu hồng phần dài đến đầu gối, tà váy xòe, eo được thắt một chiếc nơ cùng màu. Hắn ngồi trên sofa nhìn cô thích thú. Cô gái của hắn đi đâu cũng gây chú ý, tùy tiện thử một bộ váy cũng thu hút biết bao nhiêu sự chú ý của cả cửa hàng.
Một cặp trai tài gái sắc, cô gái xinh đẹp dịu dàng, hơi hướng trẻ con, người đàn ông lạnh lùng tuấn tú. Cả hai đẹp đôi đến nỗi nhiều người phải hít khí lạnh mà ghen tị.
"Phong Dực... đẹp không?"
Hắn đứng dậy đến gần cô, tay nâng cằm cô lên để cô nhìn vào mắt hắn. Ngón tay lướt qua bờ môi anh đào của cô.
"Bảo bối mặc gì cũng đẹp cả." "Nhưng không mặc gì là đẹp nhất."
Tất nhiên vế sau là hắn nói nhỏ bên tai cô. Hơi nóng hắn phả vào tai cô ám muội khiến mặt cô nhanh chóng đỏ bừng. Hắn nhìn cô gái đang đỏ mặt e thẹn phía dưới thì lòng thoải mái, ý cười tràn lan.
"Cái tên đáng chết nhà anh."
Cô đập vào ngực hắn rồi bỏ vào phòng thay đồ.
"Lấy thêm cho cô ấy vài bộ váy nữa? Đều là mẫu trong bộ sưu tập mùa đông."
Mùa này để cô mặc váy hắn thật sự không nỡ, mua thêm cho cô vài áo khoác kèm theo cũng được. Cô xinh đẹp vậy đủ rồi, quan trọng là cô phải khỏe mạnh thôi.
Thử vài bộ váy nữa, cô quên cả ngủ, khí thế bừng bừng như người lúc đầu chán nản uể oải dựa vào người hắn ngủ bù bước vào cửa hàng không phải là cô vậy. Phong Dực nhìn cô gái nhỏ nhà mình líu lo bảo anh nhìn cô thử quần áo mà tâm trạng thoải mái, thả lỏng vài phần. Hắn càng ra dáng một ông chồng mẫu mực không gái gú, cuối tuần đưa vợ đi mua sắm, nhẫn nại đợi vợ mình thử đồ. Nghĩ đến đây ý cười trong mắt hắn càng dâng thêm.
"Bảo bối thích gì cứ lấy hết."
"Ai trả?"
"Anh."
"Anh đã làm thế này với bao nhiêu cô gái rồi?"
Cô nheo mắt nhìn hắn. Hắn chợt á khẩu trước câu hỏi của cô. Càng nhìn hắn lúng túng cô càng thấy bực bội. Cái tên phóng túng này rốt cuộc cô là người thứ bao nhiêu của hắn hả?
"Thực ra... anh cũng không nhớ."
"Bỏ đi."
Cô tiếp tục thử quần áo, hắn toát mồ hôi đi sau cô, vứt bỏ hình tượng cao ngạo lạnh lùng mà mặt dày xin lỗi cô.
"Bảo bối, không như em nghĩ đâu."
"Chứ thế nào?"
"Thực ra không nhiều lắm."
"Em thử quần áo, chuyện này nói sau đi."
Hắn đưa cô về nhà, suốt dọc đường đi cô không nói một câu, đăm đăm nhìn ra cửa sổ, nghĩ gì không rõ. Giờ phút này hắn căng thẳng tột độ, từ xưa đến nay hắn chưa bao giờ lộ ra bộ mặt căng thẳng trước bất cứ vấn đề gì, ngay khi cả một tay đem Phong thị của ông nội và cha để lại lật ngược, đẩy nó lên đứng đầu trong nước. Nhưng giờ hắn đang căng thẳng vì một cô gái, cô ấy đang giận hắn vì sự phóng túng của hắn ở quá khứ, biết sao được, chính hắn cũng không nghĩ sẽ có ngày này.
"Bảo bối."
"Em đi tắm."
"Anh tắm cùng."
"Đi mà tắm với tình nhân của anh đi."
Cô hét lên, dậm chân bỏ đi, hắn ôm cô lại nhìn cô giẫy giụa trong lòng mà ý cười tăng lên vài phần.
"Giai Lạc của anh là đang ghen sao?"
"Em mới không thèm ghen."
"Anh xin lỗi."
"Buông em ra."
"Giai Lạc, anh không buông. Anh yêu em. Trong quá khứ anh từng có rất nhiều tình nhân nhưng các cô ta cần tiền, cần danh tiếng, anh cần nhu cầu. Thế nhưng sau này gặp em, yêu em, anh mới hối hận tại sao không thể gặp em sớm hơn. Anh xin lỗi về quá khứ của mình, xin lỗi em."
"Phong Dực, trong mắt anh em là tình nhân hay gì?"
"Em là bạn gái của anh, là người đầu tiên và duy nhất anh yêu, là người anh có ý định sẽ kết hôn. Giai Lạc, tuy anh từng có rất nhiều tình nhân nhưng trái tim anh chỉ đủ chỗ cho em thôi."
Hắn hạ thấp bản thân, vứt bỏ tự tôn, kiêu ngạo vốn có, ôm chặt lấy cô như sợ rời xa mất. Cô là cô gái thuần khiết, hắn không muốn làm cô tổn thương vì bất cứ điều gì.
"Phong Dực, em yêu anh."
"Giai Lạc, anh yêu em."
Hắn hôn lên môi cô, nước mắt cô chảy xuống chạm vào nơi hai bờ môi hòa hợp, mặn chát.
Hắn đưa cô đến một nhà hàng có tiếng trong thành phố, hắn tùy tiện mặc một chiếc áo sơmi cùng quần âu, mặc thêm áo măng tô vì thời tiết khá lạnh, cô khoác vai hắn, một thân váy liền cùng chiếc áo lông. Sau lần bất hòa lúc chiều, cô càng thêm yêu hắn hơn, yêu hắn vì cho đến giờ phút này đã không lừa dối cô, yêu hắn vì khi hắn cố giải thích cô đã thấy được sự chân thành cùng sợ hãi sẽ mất cô. Cô yêu hắn, yêu đến sâu đậm, đến không thể chia lìa.
Phía sau lưng hai người vang lên tiếng bước chân càng ngày càng gần, tiếng giày da nện xuống sàn nhà không hiểu sao làm cho cô cảm thấy run lên.
"Phong Dực. Người anh em, cậu tới rồi à?"
Cô và Phong Dực quay lại, khi ánh mắt cô chạm đến ánh mắt người đó vô thức khiến cô lùi về sau một bước, ánh mắt rời rạc, bàng hoàng.