Oan Gia Ngõ Hẹp, Tôi Muốn Yêu Chắc

Chương 6: Bắt đầu sống chung




“ Cậu khi nào mới hết khách sáo với tôi đây, thời đi học cậu giúp tôi nhiều như vậy tôi đã nói sau này sec giúp lại cậu”

“ Tôi muốn cô nuôi con gái giúp tôi” Giọng bà Tô càng lúc càng nhỏ xuống, căn bệnh trong người cũng đúng lúc tái phát khiến bà ho liên tục

Bà Bạch khó hiểu lời bà Tô nói “ Sao cậu lại nói vậy?”

“ Tôi cũng không biết tôi sẽ sống đến lúc nào nữa, con bé là người mà tôi thương yêu nhất đối với con bé tôi cũng là chỗ dựa của nó nếu tôi không may gặp chuyện con bé sẽ không thể đứng lên được nữa, cậu giúp tôi có được không? Thay tôi chăm sóc con bé đến khi nó tốt nghiệp rồi kết hôn”

Bạch Nguyệt Lâm không suy nghĩ lập tức gật đầu thoả hiệp “ Được tôi hứa với cậu”

[…]

Bạch Nguyệt Lâm đưa cô rời khỏi bệnh viện nhìn thấy tâm trạng cô ổn hơn lúc nãy trong lòng bà cũng thấy nhẹ hơn

“ Cháu về Lưu Gia ở trước nhé, dì sẽ kêu người dọn đồ của cháu qua sau”

“ Không cần đâu ạ, cháu sẽ tự mình qua lấy”

“ Cháu không cần khách sáo cần gì thì cứ nói với dì là được”

Cô gật đầu “ Vâng ạ, trời cũng tối rồi dì lên xe về nghỉ trước đi ạ cháu dọn đồ xong sẽ qua”

Bà xoa nhẹ đầu cô không quên dặn dò tên vệ sĩ bên cạnh “ Vậy dì vào xe trước nhé cháu đi cũng phải cẩn thận, còn cậu đi theo con bé đến nơi cần giúp gì thì giúp”

“ Vâng tôi biết rồi thưa phu nhân”

Sau khi tạm biệt Bạch Nguyệt Lâm, cô lại muốn đi dạo một chút ở trong bệnh viện lâu như vậy đủ để cô ngộp thở rồi. Tạ Phi lúc nào cũng đi bên cạnh cô nhưng lần này cậu ta im lặng không nói lời nào

Doãn Đình quay sang nhìn cậu ta “ Sao cậu không nói gì?”

“ Cậu muốn tôi nói gì?”



“ Cậu không thắc mắc vì sao tôi lại đồng ý thoả hiệp à?”

Cậu ta lắc đầu bỏ tay vào túi quần nói “ Không, quyết định của cậu là đúng nếu là tôi tôi cũng sẽ làm như vậy”

“ Cảm ơn cậu”

“ Tại sao lại cảm ơn tôi?”

“ Cảm ơn cậu vì lúc nào cũng ở bên cạnh tôi”

Cậu ta cười trừ “ Tới khi nào cậu mới không còn khách sáo với tôi đây”

“ Được rồi, chúng ta đi qua đó nhanh một chút để mọi người đợi”

[…]

Đúng lúc hôm nay hắn về nhà, nhìn thấy vẻ mặt của Bạch Nguyệt Lâm càng lúc càng căng thẳng lại còn nhìn chằm chằm ra ngoài cổng lớn, hắn khó hiểu liền lên tiếng

“ Mẹ, mẹ đừng đi qua đi lại nữa được không?”

Bà lẩm nhẩm nói nhỏ nhưng hắn có thể nghe thấy “ Con bé này đã hơn 1 tiếng rồi chưa thấy qua không biết có xảy ra chuyện gì không?”

Hắn nhướng mày nhìn về phía cổng lớn “ Mẹ đợi ai à”

Hắn vừa hỏi xong tiếng chuông phát ra từ cổng lớn cũng vừa reo lên, bà thở phào nhẹ nhõm hớn hở chạy lại mở cửa.

Lưu Văn thấy mẹ mình hôm nay khác lạ có bao giờ mẹ của hắn lại vui như vậy đâu? Chẳng lẽ người này thực sự quan trọng đến nổi mẹ hắn phải đích thân ra tiếp sao?

Bà nhìn thấy cô cầm túi lớn túi nhỏ bên cạnh liền kêu người làm đem vào giúp cô còn mình thì kéo cô vào trong



“ Vào đây với dì, nơi này sẽ là nhà của cháu”

Cô nhìn xung quanh đúng là rộng lớn thật người giàu thường sống như vậy sao? Nó khiến cho cô tráng ngộp và lạnh lẽo quá đi mất

Doãn Đình cảm nhận được ánh mắt đang dán chặt lên người cô vô tình nhìn trúng tên mặt lạnh đang ngồi trên ghế, đúng! Là hắn đang nhìn cô. Nhìn kĩ thì hắn vô cùng quen mắt hình như cô đã gặp hắn ở đâu rồi thì phải?

Cắt đứt dòng suy nghĩ của cô, Bạch Nguyệt Lâm lên tiếng “ Giới thiệu với con một chút, người này là Lưu Văn con trai của bác”

Cô gật đầu xem như đã hiểu, bà Bạch nhìn hắn “ Lưu Văn người này là con của dì Tô sau này sẽ ở chung với chúng ta con mau chào hỏi chút đi”

Hắn nhìn cô nhưng không mở miệng ra nói chuyện, hắn là kiểu người không thích chào hỏi người khác. Bà biết tính cách của hắn như vậy cũng không làm khó dễ hắn

“ Con lên phòng nghỉ ngơi đi ngày mai dì sẽ đưa con đến trường mới”

“ Nhanh vậy sao ạ?”

“ Ban này dì đã làm xong rồi chỉ cần đợi cháu”

Cô còn chưa nói lời tạm biệt với những người bạn cũ đặt biệt là Tạ Phi đã chuyển sang đến môi trường khác. Nếu cậu ta biết chắc chắn sẽ đi đến đây làm loạn còn không sẽ giận cô mất

[..]

Hôm nay cô dậy rất sớm chắc là tối hôm qua chỗ lạ nên cô có cảm giác không quen, cô tranh thủ xuống lầu để phụ giúp bây giờ cũng còn rất sớm

Cô vừa đặt chân bước vào cửa phòng khách đã nhìn thấy người làm trong nhà tất bật chạy tới chạy lui dọn dẹp chuẩn bị đồ ăn sáng

Một người làm trong số bọn họ nhìn thấy cô liền cúi người chào hỏi “ Tiểu thư Tô cô dậy sớm vậy”

Cô cười ngại đáp “ Tối hôm qua cháu ngủ không ngon nên dậy sớm ạ, mọi người có cần cháu phụ một tay không ạ”

Quản gia Hàn từ đâu xuất hiện lên tiếng “ Tiều thư không cần phụ bọn họ đâu, tiểu thư ngồi vào bàn ăn sáng đã nhé”