Sáng ngày hôm sau
Nếu như là người khác thì sẽ có tiếng hét oanh vàng của những cô gái, nhưng riêng Quan Mộc Mộc thì không hề như vậy. Sau khi cô tỉnh lại thì đã không thấy người bên cạnh đâu, cô chỉ biết là tối hôm qua cô đã thất thân với một người mà cô không biết là ai, đến cả chi phiếu hay bất cứ cái gì hắn cũng không hề để lại. Đêm qua... Tuy Mộc Mộc không biết người kia là ai, nhưng đêm qua quả thật hắn rất nhẹ nhàng đối với cô, tựa như hắn sợ làm đau cô.
Tuy cô không thể nhớ rõ hình dáng của người đó, nhưng đêm qua khi cô nói "Đau" thì hắn ta liền dịu lại, còn hôn lên trán an ủi cô, hắn làm rất dịu dàng chứ không dồn dập. Nhưng cô vẫn mơ mơ hồ hồ nhìn thấy ánh mắt đói khát của hắn, nhưng hắn vẫn không mạnh tay... Nhưng... Nhưng... Nhưng... Cô không nhớ ra được hắn là ai.
Sau khi cô nhìn lại vết xanh xanh đỏ đỏ trên người mình thì thầm thở dài, tuy là hắn ra tay không có quá mạnh nhưng cái tên này lại... Để lại nhiều vết tích cho cô thế này thì làm sao cô ăn nói với cha mẹ đây? Khi Quan Mộc Mộc đã tắm rửa xong liền mở xem tủ quần áo, ở bên trong không chỉ có đồ của nữ nhân mà còn có cả đồ nam. Toàn là đồ của AG, xem ra... Thân phận của người này không hề tồi.
Quan Mộc Mộc ngây thơ cứ nghĩ người đàn ông đêm qua quất ngựa truy phong rồi nên cũng không thèm để ý đến cái gì liền tháo khăn tắm ra, khi khăn tắm vừa mới rơi xuống thì cánh cửa bật mở... Và đương nhiên, bước vào là Bắc Nhạn.
- Em...
- Anh... Anh... Anh ra ngoài!
Quan Mộc Mộc dùng tay che thân thể của mình lại, còn trừng mắt nhìn anh, nhưng Bắc Nhạn lại mỉm cười, anh tựa lưng vào cửa rồi nói
- Trên người em còn chỗ nào anh chưa chạm chưa sờ qua? Nhưng phải công nhận... Ngực em bé thật đấy!
- Bé em gái anh ấy! Cho dù bé cũng không đến lượt anh!
Bắc Nhạn không chỉ không tức giận mà còn rất vui vẻ, nhướn nhướn lông mày, còn liếm liếm môi tà mị nói
- Ngại thật đấy, đêm qua anh sờ cũng nhiều rồi. Tuy bé nhưng xem như tạm được, không đến nổi lép.
- Anh... Anh... Cút đi!
Bắc Nhạn phì cười, sau đó anh tiến dần lại phía cô, Quan Mộc Mộc lùi về sau... Càng lùi thì càng tiến đến giường, đến khi cô bất chợt ngã xuống giường thì liền theo quán tính kéo theo anh... Vì thế, tư thế hiện tại là Bắc Nhạn đang nằm trên người của Quan Mộc Mộc. Mắt đối mắt nhìn nhau.... Gương mặt nhỏ nhắn của Quan Mộc Mộc đỏ bừng lên, rất muốn đẩy anh ra nhưng bàn tay nhỏ bé lại không còn chút sức lực nào cả. Vì thế, cô đành bó tay... Nhưng khi đôi tay của Quan Mộc Mộc đặt lên tim của anh thì cô cảm nhận được, trái tim của anh đập rất nhanh và rất mạnh.
- Mộc Mộc...
- Bắc Nhạn... Anh đừng chơi đùa với tôi nữa. Tôi không phải hạng phụ nữ xung quanh anh.
- Mộc Mộc, anh không hề xem em như họ. Em rất khác... Lúc trước, khi anh nghe Dụ Bạch nói về tình yêu anh còn khinh bỉ nhìn cậu ta, lần lượt lại đến Lý Hàn rơi vào lưới tình... Lúc đó Lý Hàn còn nói vì anh chưa tìm được người quan trọng ở bên cạnh, nên anh không biết trân trọng. Nhưng bây giờ... Anh tìm được rồi.
- Ha, muốn tôi tin anh sao? Anh đừng hòng!
Quan Mộc Mộc hung hăng muốn đẩy anh ra, nhưng vẫn bị anh kìm chặt trong lòng. Bắc Nhạn dịu dàng mỉm cười, rồi hôn nhẹ lên trán của cô, nói
- Anh biết, em sẽ không tin anh. Nhưng trong ba tháng này, anh chưa chạm qua người phụ nữ. Còn nữa, đêm qua là đêm đầu tiên của em... Anh sẽ...
- Tôi không cần anh phụ trách.
- Anh cũng không có ý phụ trách với em. Nhưng trước kia anh chưa từng để lại mầm móng của mình, đêm qua vì không kiềm được nên anh cũng để lại không ít.
- Yên tâm, tôi sẽ uống thuốc tránh thai, cho dù có thai tôi cũng sẽ ph... Ưm....
Chưa để Quan Mộc Mộc nói hết thì môi của cô đã bị môi của anh chặng lại, dường như anh không muốn nghe từ cuối cùng cô sắp nói ra. Quan Mộc Mộc dùng sức đấm vào ngực của Bắc Nhạn, nhưng vô dụng... Đến khi cô sắp không thở được nữa thì anh mới buông tha cho cô
- Anh cho em hai sự lựa chọn. Một, là anh và em sẽ tiếp tục làm, đến khi nào em mang thai thì thôi. Hai, là em đi đến cục dân chính cùng anh!
- Anh bị điên sao? Đến cục dân chính làm gì?
- Kết hôn!
Quan Mộc Mộc lúc này: "............." Ê xí xí, cho tui mặc đồ vô được không? Chứ cứ kiểu này lạnh chết á!
[.....................]
Đến buổi chiều
Sau cái trận đánh nhanh thắng nhanh đến cục dân chính, thì trên tay của Quan Mộc Mộc đã có một tờ giấy chứng nhận kết hôn đỏ rực. Nhưng cô vẫn ngơ ngác nhìn anh
- Cứ thấy nó không chân thực lắm! Tôi đang mơ đúng không?
- Bà xã, đúng là em đang mơ rồi. Thế nên, anh sẽ giúp em quay về thực tại nhé.
Nói xong, Bắc Nhạn không khách khí liền vác thẳng Quan Mộc Mộc lên vài,mặc kệ cô ra sức la hét
- Này anh nào gì đấy? Thả tôi ra!
- Bà xã, chúng ta đã là vợ chồng rồi. Hôm nay còn là ngày chúng ta kết hôn, bây giờ phải đi động phòng chứ!
Quan Mộc Mộc: "............"
Quan Khiếu Luân, Tần Ngọc Nha: "........." Hai người bị cướp con gái một cách trắng trợn mà vẫn chưa biết gì!
[..........HOÀN NGOẠI TRUYỆN.........]