Tôi mơ hồ bước vào khuôn viên rộng lớn của một ngôi nhà cổ, tứ phía đều được treo đèn kết hoa đỏ rực rỡ, có lẽ nơi đây đang có hỉ sự. Nhưng tôi vẫn không hiểu tại sao mình lại đến được nơi hoàn toàn xa lạ này, xung quanh không có lấy một bóng người, mọi thứ thật tĩnh lặng.
Ngước mặt lên nhìn bầu trời đêm, trăng hôm nay thật sáng, nhờ vậy mà toàn bộ khuôn viên đều được chiếu sáng dưới ánh trăng tròn. Cũng đã từ rất lâu rồi, tôi chưa có cơ hội ngắm nhìn ánh trăng tuyệt đẹp như vậy.
Chợt một trận gió lớn nổi lên, làm lay động từng chiếc lồng đèn đỏ, tôi đưa tay chắn ngang trước mặt để ngăn cho bụi không bay vào mắt. Khi gió ngừng thổi, tôi mới từ từ hạ tay xuống, cùng lúc đó, tôi hết sức bàng hoàng trước cảnh tượng trước mắt, chỉ trong chốc lát mà toàn bộ khung cảnh đã thay đổi. Không còn đèn lồng đỏ treo xung quanh, không còn dải kết hoa, mọi thứ trở nên hoang phế, u ám như một căn nhà đã bị bỏ hoang lâu năm.
Đột nhiên tôi cảm giác như có ai đó vừa lướt ngang qua sau lưng mình, vội quay người lại, nhưng không thấy gì ngoài những bụi cỏ rậm rạp cao đến ngực. Tôi bắt đầu có chút sợ sệt, liếc nhìn xung quanh bằng ánh mắt dè chừng, linh tính mách bảo tôi rằng nơi này có điều gì đó không được bình thường.
Một lần nữa tôi nhận thấy rõ ràng là có người đang đứng nhìn mình từ phía sau, chậm dãi quay người lại, đập vào mắt tôi là thân ảnh người con gái có mái tóc đen xoã dài, trên người khoác một bộ giá y màu đỏ tươi, gương mặt của cô ta là gây ám ảnh nhất, phần miệng và mắt đều bị may kín bởi chỉ khâu, máu từ đó không ngừng chảy ra thành dòng, trông khá kinh dị.
“ Aaaaaaaa!!!” Tôi hét thật lớn, chợt bừng tỉnh khỏi cơn ác mộng. Vội ngồi bật dậy, khuôn mặt tôi tái nhợt đi, mồ hôi chảy đầm đìa, lồng ngực đập phập phồng theo từng nhịp thở gấp gáp như vừa chạy nước rút.
“ Lại là giấc mơ đó!” Khi vừa nhận thức được căn phòng ngủ quen thuộc của mình, tôi mới thở phào đầy nhẹ nhõm.
Đây là lần thứ ba tôi mơ thấy hính dáng của một cô gái mặc giá y, gương mặt bị huỷ hoại bởi những sợi chỉ khâu, trông khá đáng sợ nhưng cũng thật thương tâm.
Tạm thời gạt bỏ giấc mơ kia qua một bên, tôi tính xoay người với cốc nước lọc để bên cạnh đầu giường, vừa quay đầu lại thì một lần nữa tôi lại bị hù doạ khi trông thấy một bé gái mặc váy ngủ trắng, mái tóc đen xoã dài đang đứng bên cạnh giường nhìn tôi không rời mắt.
“ Thiên An, em làm chị sợ đó!” Bình tâm nhìn kỹ lại tôi mới nhận ra đây là em gái của mình, vội buông lời trách móc.
Thiên An nhìn chằm chằm vào tôi vài giây xong vội vã chạy ra khỏi phòng mà không nói bất kỳ một lời nào. Trông thấy bộ dạng lầm lì của con bé, tôi cũng cũng không lấy làm lạ, bởi vì đây cũng chẳng phải là lần đầu con bé tỏ thái độ đó với tôi.
Thiên An thực chất không phải là em gái ruột của tôi, ba tôi mất khi tôi mới lên 5 tuổi, kể từ đó mẹ tôi ở vậy nuôi tôi ăn học. Còn về Thiên An, con bé được mẹ tôi nhặt được vào một ngày đông giá lạnh, khi đó con bé mới chỉ là một đứa trẻ sơ sinh chưa kịp cảm nhận hơi ấm từ mẹ đã bị bỏ rơi.
Mẹ tôi vì thương cảm nên đã nhận nuôi và đặt tên là Thiên An, tức là bình an của trời, mong sao sau những thiệt thòi, con bé sẽ được hưởng cuộc sống an nhiên. Nhưng người tính không bằng trời tính, càng lớn, Thiên An càng bộc lộ rõ tính cách hướng nội của mình, con bé không thích giao tiếp với bất kỳ ai ngoại trừ mẹ tôi và tôi. Ngay cả ở trường học con bé cũng không có lấy một người bạn thân, lúc nào cũng tự cô lập mình, tạo ra một khoảng cách với tất cả mọi người xung quanh.
Mẹ tôi cũng đã từng đưa Thiên An đi khám bác sĩ tâm lý, nhưng họ không thể kết luận được rằng có phải con bé mắc căn bệnh tự kỷ hay không. Vì ngoài việc ngại giao tiếp với mọi người ra, còn lại con bé vẫn phát triển giống như những đứa trẻ 8 tuổi khác, chỉ có điều chỉ số IQ có cao hơn so với tuổi một chút, nhưng điều đó cũng không phải là vấn đề đáng lo ngại.
Nhưng kể từ sau khi mẹ tôi qua đời vì bệnh phổi, con bé không còn cười và nói chuyện với tôi như trước, lúc nào cũng nhìn chằm chằm vào tôi rồi tự nhốt mình trong phòng riêng. Tôi cũng đã dần thích nghi trước bộ dạng này của con bé rồi.
Nhưng dù sao Thiên An cũng chỉ còn có một mình tôi là người thân duy nhất, tôi sẽ cố gắng hết sức, chăm sóc con bé thay cho người mẹ quá cố của mình.
Mệt mỏi bước chân xuống giường, đứng dậy vươn nhẹ vai rồi đi làm vệ sinh cá nhân. Hôm nay là ngày làm lễ tốt nghiệp đại học, là một ngày rất quan trọng trong cuộc đời của tôi.
Khi đã chuẩn bị xong tất cả mọi thứ, tôi liền đi ra khỏi phòng với tâm trạng háo hức, hồi hộp. Vừa đặt chân ra phòng khách thì đã thấy Thiên An đang ngồi ở ghế sofa đợi tôi, con bé cũng đã chuẩn bị đồng phục một cách tươm tất.
“ Thiên An, tại sao em không tết tóc gọn gàng? Lại để tóc xoã dài như vậy, sẽ rất bất tiện đó!” Tôi lại gần ân cần vuốt nhẹ mái tóc dài đen mượt của Thuỳ An, nhưng có vẻ như con bé không hề thích điều đó nên đã nhanh chóng tránh né hành động của tôi bằng cách đứng dậy ngay tức khắc.
“ Em không thích!” Con bé chỉ trả lời vỏn vẹn ba từ rồi chạy ra ngoài cổng.
Tôi khẽ thở dài, không biết mình nên làm gì để giúp cho Thiên An trở nên gần gũi, hoà đồng hơn, càng ngày tính cách của con bé càng trở nên lập dị.
———————
Tại trường tiểu học, Thiên An lặng lẽ bước xuống xe khi vừa đến trước cổng trường. Tôi dõi mắt theo bóng lưng của con bé đang dần khuất sau đám học sinh, tôi rất lo cho Thiên An, lo sợ rằng con bé sẽ bị bắt nạt bởi tính cách lầm lì của nó.
Đang mải suy nghĩ về chuyện của Thiên An mà tôi đã quên mất việc mình phải đến trường dự lễ tốt nghiệp. Ngay khi vừa nhớ ra, tôi vội vã phóng xe đi, chẳng mấy chốc bóng dáng tôi cũng biến mất sau dòng người đông đúc.
————————
Tại trường đại học Y Dược, toàn bộ sinh viên năm cuối đều có mặt tại hội trường để nghe bài phát biểu của thầy hiệu trưởng, kế đó là phát bằng tốt nghiệp cho những sinh viên đã đủ điểm ra trường, cũng may là tôi đã đến kịp ngay khi vừa nhắc đến tên mình.
Sau 1 tiếng nghe những bài phát biểu nhàm chán, cuối cùng tôi cũng có thể ra về với tấm bằng tốt nghiệp đại học ngành y trên tay, quả là không uổng công 5 năm đèn sách. Chỉ có điều, mẹ tôi không thể tận mắt chứng kiến ngày trọng đại này của tôi.
Nước mắt chợt dưng dưng nơi khoé mắt khi nhớ về người mẹ đã hy sinh cả cuộc đời cho mình, nhưng tôi đã vội lau đi những giọt nước mắt khi có giọng nói kéo tôi về với thực tại.
“ Thiên Nhã!”
“ Thầy Hoàng?” Tôi xoay người lại và thấy thầy vị thấy giáo đáng kính đang tiến lại gần mình. Thầy Hoàng là một người thầy tôi rất kính trọng, thầy luôn tận tâm với nghề giáo viên, dù tuổi đã ngoài ngũ tuần nhưng vẫn hết lòng dạy bảo nhiều sinh viên nên người. Thầy Hoàng còn là viện trưởng của một bệnh viện lớn, kinh nghiệm nhiều năm trong nghề y sĩ, thật đáng để cho tôi học hỏi sau khi ra trường.
“ Chúc mừng em đã hoàn thành một nửa chặng đường của mình!” Thầy hiền hậu đưa tay ra tính bắt tay chúc mừng cho sự thành công của tôi.
“ Em cảm ơn thầy, cũng nhờ thầy dạy dỗ suốt mấy năm qua nên em mới có ngày hôm nay!” Tôi vui vẻ đáp lại thầy bằng cái bắt tay đầy thân thiện.
s
“ Em đã có nơi để đi thực tập chưa?”
“ Dạ chưa, em vẫn đang tìm nơi phù hợp với năng lực của mình!”
“ Em chính là học trò mà tôi tự hào nhất, học lực của quá đỗi xuất sắc, em sẽ sớm chở thành một bác sĩ giỏi. Tin tôi đi, con mắt nhìn người của tôi chưa bao giờ là sai!” Thầy Hoàng khẽ đẩy gọng kính, không ngớt lời khen ngợi, động viên tôi.
“ Thầy đã quá đề cao em rồi!” Tôi khiêm tốn trả lời, nhưng tròng lòng vẫn rất vui vì đã được thầy công nhận năng lực của bản thân.
“ Hay em thử đến bệnh viện Thượng Điền thực tập đi, thấy có quen giám đốc bệnh viện ở đó, có gì thầy sẽ mở lời nói giúp vài câu!”
“ Bệnh viện Thượng Điền?” Tôi bất ngờ hỏi lại, từ trước đến giờ tôi chưa hề nghe đến tên của bệnh viện này.
“ Đó là một bệnh viện nhỏ nằm ở ngoài ngoại ô của thành phố, chỉ cần em chịu thực tập ở đó 2 năm thì cơ hội thăng tiến của em sẽ rất là cao!” Thầy giáo Hoàng vẫn kiên trì dùng lời lẽ để thuyết phục tôi.
Tôi có chút lưỡng lự khi đưa ra câu trả lời, trông thấy thái độ thiếu quyết đoán của tôi, thầy Hoàng cũng một phần nào hiểu được tôi đang băn khoăn khi phải chọn lựa.
“ Đây là địa chỉ của bệnh viện đó, còn đây là địa chỉ căn nhà của thầy ở ngoại ô. Nếu em có ý định đến đó để thực tập thì có thể ở tạm căn nhà này của thầy, dù sao nó cũng đã bị bỏ trống khá lâu rồi!” Thầy đưa cho tôi tấm danh thiếp của bệnh viện và một mẩu giấy ghi địa chỉ căn nhà.
“ Em cảm ơn thầy!” Tôi khẽ cúi đầu tỏ lòng biết ơn vì thầy đã tận tâm giúp đỡ, chỉ là tôi còn có vài điều suy nghĩ không thông.
Thầy Hoàng mỉm cười đưa tay xoa nhẹ đầu tôi rồi bỏ đi, ngay khi bước được vài bước, nụ cười hiền hậu của thầy giáo Hoàng đã nhanh chóng vụt tắt và thay bằng nụ cười nhếch môi đầy ẩn ý.