OAN HỒN TÂN NƯƠNG

OAN HỒN TÂN NƯƠNG - Chương 3





Chị đang làm gì ở đây vậy?


Giọng nói trong trẻo cất lên khiến tôi phải giật mình nhìn về hướng cửa ra vào, Thiên An đang đứng đó nhìn tôi bằng ánh mắt đầy khó hiểu.


Thiên An....em đang làm gì ở đây? Tôi bắt đầu có hơi lúng túng trước sự xuất hiện bất ngờ của Thiên An, liền vội lảng tránh sang câu hỏi khác.


Em muốn đi vệ sinh! Con bé nói xong tiến đến gần tôi, tuỳ tiện đưa tay mở cửa buồng vệ sinh ở phía cuối phòng rồi mạnh tay đóng cánh cửa lại, như đang cố chứng tỏ thái độ không mấy hài lòng về sự xuất hiện của tôi ở đây.


Vậy chị ra ngoài đợi em nhé! Tôi vẫn không quản đến biểu hiện của Thiên An, nhẹ nhàng nói xong âm thầm bước ra khỏi phòng vệ sinh nữ.


Vài phút trôi qua, tôi đứng bên ngoài đợi cũng đã khá lâu, trong lòng bắt đầu cảm thấy có chút bất an, tính quay ngược vào trong để tìm Thiên An, nhưng khi vừa xoay người lại thì tôi đã trông thấy con bé đang đứng ở ngay sau lưng mình từ lúc nào không hay biết, thậm trí tôi còn không hề nghe thấy tiếng bước chân của con bé khi nó bước đến gần mình.


Tại sao em lại không lên tiếng, em làm cho chị sợ đó!


Mẹ nói chị lớn rồi, nên loại bỏ cái tật sợ ma của con nít đó đi! Thiên An nhìn chằm chằm vào tôi rồi lên giọng nhắc nhở, thanh âm đanh thép của con bé làm tôi phải bất ngờ, mặc dù vẫn còn nhỏ tuổi nhưng suy nghĩ và hành động lại không giống với lứa tuổi của mình.


Mẹ nói với em như vậy từ lúc nào? Tôi mỉm cười đưa tay tính xoa đầu Thiên An, bất chợt câu trả lời của con bé khiến động tác của tôi phải dừng lại.


Vừa rồi mẹ nói với em như vậy!


Toàn thân tôi hoàn toàn bất động, nụ cười trên môi chợt vụt tắt và thay vào đó là nét mặt đầy ngỡ ngàng. Mẹ tôi đã mất cách đây 3 tháng, nhưng tại sao Thiên An vẫn cứ luôn nhắc đến bà ấy, giống như bà vẫn luôn ở quanh đây và dõi theo chúng tôi.


Thiên An, em đùa như vậy không vui chút nào đâu! Tôi thật không muốn tin vào câu nói đầy bịa đặt của con bé, cứ cho là Thiên An nói đúng, vậy tại sao chỉ có con bé là có thể nhìn thấy mẹ, còn tôi thì không? Mọi chuyện thật hoang đường, tôi thật sự không muốn tin vào điều này.



Thiên An không trả lời hay biện bạch gì về sự nghi ngờ của tôi, con bé khẽ nghiêng đầu nhìn ra phía sau lưng tôi một cách chăm chú không rời mắt. Thấy biểu hiện kỳ lạ của con bé, tôi cũng nhanh chóng quay đầu lại nhìn, nhưng không hề thấy gì ngoài dãy hành lang dài thẳng tắp, không một bóng ngươi qua lại.


Em nhìn gì vậy? Không thấy có bất cứ điều bất thường nào, tôi liền quay lại hỏi thử xem rốt cuộc nó đã nhìn thấy thứ gì.


Thiên An rời tầm nhìn đến gương mặt của tôi, con bé vẫn kiên quyết giữ im lặng xong bỏ đi trước mà không có ý muốn đợi tôi đi cùng.


Nhìn theo bóng đang nhỏ bé của Thiên An, tâm trạng tôi thêm phần nặng nề, kể từ sau ngày mẹ mất, tôi đã cố gắng hết sức vừa làm mẹ, vừa làm ba của con bé, nhưng điều đó quả thực không dễ dàng gì với một cô gái chỉ mới 23 tuổi như tôi.


——————


Hai chúng tôi trở về căn nhà quen thuộc của mình, Thiên An không nói gì đã chạy một mạch về phòng rồi đóng cửa lại, tự nhốt bản thân ở bên trong.


Tôi không lấy làm lạ trước thái độ của con bé, khẽ thở dài xong đặt balo xuống ghế sofa, chợt tôi nhớ đến bức tranh mà Thiên An mới vẽ ở lớp. Tôi với tay mở khoá kéo balo, lục tìm một lúc thì không thấy bức tranh đó đâu nữa, tôi nhớ rất rõ là đã để nó ở trong chiếc balo này, không lý nào lại có thể tự nhiên biến mất.


Rồi tôi nghĩ ngay đến Thiên An, có khi nào là con bé đã lén lấy bức tranh trong khi tôi không hay biết.


Mắt hướng về cửa phòng của con bé, tôi chậm dãi bước lại gần trước cửa, cùng lúc đó tôi nghe thấy từ trong phòng ngủ phát ra cuộc đối thoại giữ Thiên An, nhưng lại không nghe thấy tiếng trả lời, có lẽ con bé đang tự nói chuyện một mình.


“ Hình như chị Thiên Nhã không nhìn thấy mẹ!” Giọng nói trong trẻo của Thiên An cất lên, tôi thoáng bất ngờ khi nghe con bé nhắc đến từ “mẹ”


“ Con cũng yêu mẹ nhiều lắm, mẹ đừng bỏ đi nữa nha!”


Khi vừa ghe đến đây, tôi đã không kiềm lòng được mà nhanh chóng mở cửa đi vào. Cánh cửa bất ngờ mở ra làm cho Thiên An thoáng giật mình, ngỡ ngàng nhìn về phía tôi.



Tôi liếc nhìn xung quanh căn phòng ngủ, không thấy có bất kỳ ai ngoài con bé, ánh mắt hoài nghi dần chuyển hướng về Thiên An.


“ Em vừa nói chuyện với ai vậy?”


Con bé không trả lời, chỉ nhẹ lắc đầu rồi ngồi ôm chặt con thỏ bông mà mẹ đã tặng vào ngày sinh nhật, đó cũng chính là vật mà con bé yêu thích nhất.


Trông thấy bộ dạng im lặng của Thiên An, tôi cũng không muốn tra hỏi gì thêm, thiết nghĩ có thể là do quá nhớ mẹ nên con bé mới hành động kỳ lạ như vậy.


“ Vậy em nghỉ ngơi đi, lát nữa chị sẽ làm món trứng xào cà chua mà em thích nhé!” Tôi vẫn còn nhớ là con bé rất thích ăn món trứng xào cà chua mà mẹ vẫn thường hay làm, tôi không dám chắc tài nghệ nấu nướng của mình có bằng mẹ hay không, nhưng tôi sẽ cố gắng khiến cho Thiên An cảm thấy vui vẻ như lúc mẹ vẫn còn ở bên cạnh.


Tôi lùi lại rồi khẽ đóng cửa phòng, cùng lúc đó, tôi phát hiện bức tranh Thiên An vẽ đang nằm ở trên sàn nhà, cạnh cửa phòng ngủ của con bé.


Hơi lưỡng lự, xong tôi vẫn cúi người xuống cầm bức tranh lên, bất chợt tôi cảm thấy lành lạnh nơi sống lưng khi nhìn kỹ vào bức tranh mình đang cầm trên tay.


Rõ ràng tôi nhớ là hình ảnh người con gái mặc giá y đỏ được vẽ ở góc bên phải của bức tranh, nếu nhìn tổng quan thì cô ta đứng ở một khoảng cách khá xa, nhưng tại sao bây giờ chân dung của cô gái đó lại đứng song song bên cạnh tôi và gia đình của tôi.


Linh tính mách bảo tôi rằng bức tranh này có vấn đề, tôi vội vo nát bức tranh xong thẳng tay ném vào trong thùng rác mà không hề có một chút do dự nào.


——————-


Chiều tối hôm đó, tôi tất bật nấu ăn trong bếp, bộ quần áo mặc lúc sáng vẫn chưa kịp thay, đầu tóc rối bời chỉ được búi qua loa, gương mặt xuất hiện lấm tấm mồ hôi, nhìn qua cũng đủ hiểu tôi đã dồn hết tâm huyết của mình vào việc nấu ăn như thế nào, tôi muốn nấu những món mà mẹ tôi đã từng nấu trước đây, tuy mùi vị không ngon bằng nhưng vẫn có thể tạm chấp nhận được.
s


Khi tôi bưng tô canh nóng tính đặt lên bàn ăn thì Thiên An bất thình lình xuất hiện phía sau lưng, khiến tôi giật mình, chút nữa là làm đổ tô canh nóng lên người.


“ Em làm chị giật mình đó, tại sao đi mà không phát ra tiếng động vậy?” Tôi đặt tô canh lên bàn xong trách mắng hành động thích “doạ người” của con bé.


“ Là tại chị không để ý xung quanh, chứ đâu phải tại em!” Thiên An bĩu môi, tiến đến gần bàn ăn rồi tuỳ ý ngồi xuống.


“ Em thì hay rồi, lý lẽ nào cũng nói được!” Tôi đành dơ tay đầu hàng với con bé có suy nghĩ lớn hơn tuổi này.


“ Tại sao chỉ có hai chiếc chén vậy?” Thiên An đảo mắt nhìn một lượt những thứ có ở trên bàn ăn rồi ngước mặt lên hỏi tôi.


“ Thì chỉ có hai chị em thôi mà!”


“ Vậy chén của mẹ đâu?”


Tôi thoáng bất ngờ trước câu hỏi của con bé, ánh mắt chợt di chuyển đến chiếc ghế ở chính giữa bàn ăn, nơi mà mẹ tôi hay ngồi khi còn sống. Đột nhiên tôi nổi da gà, khuôn mặt căng thẳng đến mức khó coi, không khí xung quanh trở nên trầm lặng hơn bao giờ hết.


“ Chị mau đi lấy thêm một cái chén nữa đi!” Bỗng nhiên Thiên An đập tay lên bàn nói lớn, cũng nhờ vậy mà kéo được tôi về với thực tại.


“ Ừm....chị biết rồi!” Tuy có hơi lúng túng trước tình huống này nhưng rồi tôi vẫn làm theo lời của con bé, lấy thêm một chiếc chén nữa.


Khi vừa đặt chiếc chén thứ ba lên bàn ăn, Thiên An nhanh tay rành lấy xong tự bới cơm cho vào chén và đặt nó ở vị trí mà mẹ tôi vẫn hay ngồi.


Suốt bữa ăn, tôi không thể nuốt trôi được một hạt cơm nào, đôi mắt chỉ biết nhìn chằm chằm vào chiếc ghế trống, rồi lại xuống nhìn chén cơm vẫn đầy do không có người động đũa đến.