Ốc Sên Chạy

Chương 17: Một lục song khác




Lịch trình buổi chiều là một tiếng ngắm cảnh và vui đùa trên bãi biển.

Vệ Nam, Kỳ Quyên, Nguyên Nguyên thu dẹp song mọi thứ liền xuống cầu thang tập trung, vừa ra khỏi phòng được vài bước thì nghe thấy trong một căn phòng nào đó vọng lên tiếng hét chói tai của Tô Mẫn Mẫn, “Hứa Chi Hằng, sao anh không chết đi”. Cùng với đó là tiếng lao vèo vèo của chiếc gối, suýt nữa thì đập trúng đầu Kỳ Quyên.

Ba người sững sờ nhìn vào trong phòng, thấy Tôn Mẫn Mẫn đang tức giận đến nỗi toàn thân run rẩy, tay cầm một chiếc gối khác chuẩn bị ném tiếp, sau khi nhìn thấy ba người đang đứng ngoài cửa liền chau mày rồi dừng tay lại, lịch sự mới ba người đi qua

Nguyên Nguyên hiểu ý liền kéo Vệ Nam và Kỳ Quyên nhanh chóng bước qua cửa.

“Bụp” một cái, một cái gối nữa bay vèo sau gáy ba người.

Hứa Chi Hằng đi ra, khuôn mặt thản nhiên đứng dựa vào cửa, lạnh lùng nhìn Tô Mẫn Mẫn và nói: “Tiếp đi”.

Ba người đi cũng không phải mà dừng lại cũng không phải, người này nhìn người kia.

Tô Mẫn Mẫn tức điên liên, khua khoắng lung tung tìm thứ gì đó ném tiếp, tiện tay vớ được cái cốc, định ném nhưng dường như không nhẫn tâm, tay run run đặt cốc xuống bàn, chỉ tay vào Hứa Chi Hằng rồi run rẩy nói: “Hứa Chi Hằng tôi nói cho anh biết, đừng tưởng Tô Mẫn Mẫn tôi là người anh thích thì gọi đến không thích thì đuổi đi. Tôi không ngu như anh nghĩ đâu. Chẳng phải anh chỉ coi phụ nữ như món đồ sao? Dám qua lại với nhiều người như thế, có tin là tôi dám lấy dao cắt cổ anh không?”

Hứa Chi Hằng hơi nhíu mày, “Em ném xong rồi thì xuống dưới đi, mọi người đang chờ. Nhớ lau sạch nước mắt đi, đừng có vác cái mặt ấy xuống để người ta cười cho”.

Nói xong, Hứa Chi Hằng quay người bước đi, để lại một mình Tô Mẫn Mẫn phẫn nộ không nói nên lời, “Anh anh anh… .”

Lắp bắp mãi không nói được câu nào.

Vệ Nam, Kỳ Quyên, Nguyên Nguyên đi thang máy xuống dưới, vừa vào thang máy, Nguyên Nguyên không nhịn được cười phá lên: “Sack, không ngờ Tô Mẫn Mẫn cãi nhau cũng hung dữ như thế, cũng ném linh tinh cơ đấy, thật hợp với phong cách giả tạo của cô ta”.

Kỳ Quyên cười: “Hai đứa chúng nó không cãi nhau được đâu, chúng mày không thấy ánh mắt Hứa Chi Hằng nhìn nó chẳng khác nào nhìn một con kiến sao?”

Nguyên Nguyên đáp lại: “Đúng thế đúng thế, Tô đại tiểu thư thật không biết mình biết ta, còn đứng ì ở đấy mà chửi rủa, bó tay”.

Vệ Nam im lặng không nói gì, thang máy mở ra, ba người bước ra ngoài thì thấy Tô Mẫn Mẫn bước ra từ thang máy bên cạnh.

Tâm trạng của Tô Mẫn Mẫn có vẻ rất tồi tệ, mặt lạnh lùng đi đôi giày cao gót, dường như coi mặt đất là mặt ai đó, giẫm cộc cộc cộc cộc, đi ngang qua mặt Hứa Chi Hằng đang đứng chờ bên cạnh. Mái tóc dài đen nhanh tung bay trong gió.

Hứa Chi Hằng nhìn Tô Mẫn Mẫn bước qua trước mặt mình, nhún vai một cái, khuôn mặt hiện rõ vẻ bất cần, bước lên xe.

Bỗng nhiên Vệ Nam thấy rằng cách sống của họ thấy khiến người ta khó mà lý giải được. Tuy Tô Mẫn Mẫn là người giả tạo, xấu xa nhưng thật lòng yêu Hứa Chi Hằng, không hiểu giữa họ đã xảy ra chuyện gì mà khiến Tô đại tiểu thư giận dữ đến mức muốn cầm dao cắt cổ anh ta.

Cứ tưởng rằng trước mặt Hứa Chi Hằng cô ta sẽ giống như con chim, không ngờ cũng tiềm tàng bản chất của một con “hổ cái”.

Vệ Nam sờ mũi rồi bật cười.

Chiếc xe xuất phát đúng giờ, Kỳ Quyên chạy sang xe của lớp Vệ Nam, ngồi cạnh Nguyên Nguyên, hai người ba hoa chích chòe nói liến thoắng. Vệ Nam ngồi sau hai người, đeo tai nghe, vừa nghe nhạc vừa ngắm phong cảnh bên ngoài. Khung cảnh ở đây thật đẹp, trời xanh mây trắng, hướng tầm mắt ra xa có thể nhìn thấy biển rộng bao la, không khí trong lành, hàng dừa thẳng tăm tắp, ngắm cảnh mà thấy lòng hân hoan, không biết chừng sau này mình già sẽ đến đây dưỡng già.


Vệ Nam đang nghĩ lung tung thì bỗng nhiên chiếc xe phanh kít một cái, dường như phía trước có tai nạn giao thông. Vệ Nam ngoái đầu ra cửa nhìn – Ơ, kia chẳng phải là xe của Chu Phóng sao?

Tim Vệ Nam đập thình thịch, vột rút tai nghe ra chạy ra cửa, cầu xin lái xe mở cửa rồi chạy thật nhanh ra hiện trường xảy ra vụ án… .

Hiện trường vụ án là một chiếc xe bị chết máy và hai người đàn ông đứng bên, tay áo tung bay trong gió – Đó mới gọi là “dáng đứng Bến Tre” điển hình.

Vệ Nam không còn gì để nói. Hai cái con người này, vừa nãy xe vẫn ngon lành như thế, không hiểu sao trong nháy mắt đã bị họ biến thành thế này. Họ thật không hổ là tác giả biến thái, có “sức tàn phá” và “sức bùng nổ” dữ dội.

Nhìn thấy Vệ Nam, Lục Song mỉm cười: “Thật trùng hợp, các em cũng đi đường này à?”

Thực ra có mỗi con đường này là địa điểm ngắm cảnh nổi tiếng nhất, gặp hai người họ cũng chẳng có gì là lạ cả, chỉ thấy lạ là Chu Phóng đua xe kiểu gì mà thật khủng khiếp, làm bục cả lốp xe, không những thế còn một lần hai lốp, trái phải cân xứng không hề thiên vị.

Hai người đỗ xe một bên, đứng ở đó làm thần giữ đường, nhìn trông rất đẹp trai, phong độ.

Một lúc sau, có người đến kéo chiếc xe đến xưởng sửa chữa, Chu Phóng bức xúc nói: “Đúng là cái xe tàn tạ, mới đi có thế mà đã hỏng”. Sau đó quay sang nói với Lục Song với vẻ mặt vô tội: “Làm thế nào bây giờ?”

Lục Song nhún vai: “Đứng đây thôi, lấy kính viễn vọng ra, thả hồn ngắm cảnh”

Chu Phóng thở dài, tỏ vẻ ca thán giống như nhà thơ vậy, “Ôi, tư tưởng của ta, có bay đến đâu xa cũng không thoát khỏi trái tim em… .”

Lục Song nhíu mày, Vệ Nam không nhịn được phì cười, khi Chu Phóng quay đầu lại thì vội vàng mím miệng lại, nghiêm túc nói: “Hay là hai anh lên xe lớp em ngồi đi, vẫn còn chỗ đấy”.

Lục Song mong được ngồi cùng xe Vệ Nam chẳng được, thấy vậy vội mỉm cười gật đầu ngay.

Chu Phóng gạt gạt cái kính, áp mặt vào tai Lục Song thì thầm: “Cậu đảm bảo một thần tượng như tôi có thể sống sót trở về được không?”

Lục Song chưa kịp nói gì thì Vệ Nam đã nói xen vào: “Em đảm bảo. Các bạn cùng ngành với em đều rất rụt rè, như em là bạo dạn lắm rồi đấy”. Thực ra sinh viên khoa Y rất bận rộn, không có nhiều thời gian rảnh rỗi đọc tiểu thuyết, số người biết tên Chu Phóng đếm trên đầu ngón tay. Vì vậy dù Chu Phóng lên xe cũng không xảy ra tình trạng lộn xộn chen chúc xin chữ ký. Dĩ nhiên Vệ Nam không thể nói thẳng ra như vậy, sợ động chạm đến lòng tự tin của Chu đại ca “mặt dày mũi nhọn”.

Chu Phóng nhìn Vệ Nam một cái, dường như không nhận thấy vẻ “bạo dạn” của Vệ Nam, thế là yên tâm nói: “Nếu em là mạnh dạn nhất thì… anh yên tâm rồi”. Có một lần, độc giả đã kích động đến nỗi xé rách áo Chu Phóng, xé toạc một cái khiến Chu Phóng gần như khỏa thân.

Sự xuất hiện của hai anh chàng đẹp trai bỗng chốc thu hút rất nhiều ánh nhìn. Vệ Nam giới thiệu sơ qua: “Anh này họ Chu, trước đây cũng học khoa văn trường T”, sau đó kéo tay Lục Song và nói: “Anh này họ Lục”, thấy Vệ Nam dường như đang suy nghĩ xem nên giới thiệu thế nào, Lục Song tự giác nói: “Là bạn của anh trai cô ấy”.

Vệ Nam cười không nói gì. Nguyên Nguyên sặc cả nước. Kỳ Quyên sa sầm mặt nhịn Lục Song, ánh mắt phức tạp ấy ẩn chứa biết bao cảm xúc.

Lục Song vẫn chưa biết chuyện gì nên rất tự nhiên rồi xuống bên cạnh Vệ Nam, lại còn nhìn Kỳ Quyên cười rất thân thiện, kết quả nhận lại cái lườm sắc như lưỡi dao.

Lục Song làm ra vẻ vô tội nhìn Vệ Nam. Vệ Nam cũng nhìn anh với ánh mắt ấy, sau đó Lục Song nhún vai, không biết nên nói gì.

Chu Phóng ngồi chéo phía trên, nói chuyện với Kỳ Quyên và Nguyên Nguyên.

“Các em đều học trường Y à, sắp đi thực tập chưa?” Đúng là giọng điệu của người từng trải, trông rất da dáng “đàn anh”.


“Em tốt nghiệp trường luật, đang thực tập ở Thời Đại”. Vì anh ta là đàn anh nên Kỳ Quyên mới lễ phép đáp lại, giọng điệu không nóng không lạnh.

“Văn phòng luật sư Thời Đại à”. Chu Phóng bật cười: “Văn phòng ấy nổi tiếng nhất vùng, em vào được đó, thật là lợi hại”.

“Cũng bình thường thôi ạ”. Được người khác khen ngợi, khuôn mặt lạnh lùng của Kỳ Quyên cũng tan chảy, nhưng vẫn nhếch mép cười.

“Nếu anh nhớ không nhầm Tiêu Phàm cũng làm ở Thời Đại?” Chu Phóng đột nhiên hỏi.

Kỳ Quyên gật đầu, “Đúng ạ, luật sư Tiêu Phàm là anh họ của Tiêu Tinh bạn em. Anh quen anh ấy à?”

Kỳ Quyên hoàn toàn không biết rằng “anh Chu” này chính là tác giả lớn Chu Phóng nên nói chuyện với anh ta bằng giọng điệu “tôn trọng đàn anh”. Vệ Nam ngồi sau nghe họ nói chuyện mà buồn cười vỡ cả bụng, không sợ chết ngồi đó xoay xoay cái MP3 và lặng lẽ “vui vẻ một mình”.

“Biết chứ, bạn học cùng hồi cấp ba, anh còn tìm anh ấy để bàn bạc một số vấn đề liên quan đến pháp luật”. Chu Phóng cười rồi nói tiếp, “Anh cũng gặp Tiêu Tinh rồi, cô bé rất đáng yêu, hình như đi du học rồi thì phải”.

Vì anh ta không chỉ khen ngợi mình mà còn khen ngợi người bạn thân nhất của mình nên Kỳ Quyên thấy có cảm tình với anh ta, cô cười rạng rỡ hơn.

Quả thực Vệ Nam không nhẫn tâm nói với cô ấy rằng người này chính là tay tác giả Chu Phóng xấu xa. Nếu nói ra chắc trái tim vốn đã vỡ thành nhiều mảnh của Kỳ Quyên sẽ vỡ vụn. Lúc nãy còn có gối, tường màg đập, nhỡ lần này cô ấy đập cửa kính xe thì chết… Thế nên Vệ Nam nghĩ rằng tự mình cảm nhận niềm vui một mình thì tốt hơn.

Lục Song khó chịu nói: “Em cứ ngồi đấy mà nhịn cười, không sợ ảnh hưởng đến chức năng của cơ mặt sao?”

Vệ Nam nghiêm túc nói với Lục Song: “Em có nhịn cười đâu?”

Lục Song thở dài, “Đừng bóp nữa, tuy MP3 là kim loại nhưng em cứ bóp mãi như thế cũng biến dạng đấy”. Nói xong, anh ta mỉm cười, quay đầu lại và nói: “Không sao đâu, anh che cho em, em cứ cười đi, cô ấy không nhìn thấy đâu”.

Lục Song nói như vậy khiến Vệ Nam dở khóc dở cười.

Kỳ Quyên và Chu Phóng đang nói chuyện ở Thời Đại, bỗng nhiên Lục Song nói: “Chu Phóng, những tư liệu anh thảm khảo lần trước là nhờ luật sư Tiêu Phàm tìm cho à?”

Chu Phóng gật đầu, “Đúng vậy, những thứ nó đưa cho anh rất có ích. Anh vẫn chưa trả lại đâu. Khi nào về anh cho cậu xem”.

“Cảm ơn, em đang lo không tìm được”.

Trong khoảnh khắc nghe thấy hai từ “Chu Phóng”, nụ cười bỗng nhiên vụt tắt trên môi Kỳ Quyên, hai mắt cô gườm gươmg, sa sầm mặt xuống.

Khi quay đầu lại, Chu Phóng nhìn thấy cô gái lúc nãy vẫn đang mỉm cười chuyện trò vui vẻ với mình bỗng nhiên mặt mày sầm sì, không thèm để ý đến người khác.

Chu Phóng làm ra vẻ tội nghiệp quay sang nhìn Lục Song, hai người không hẹn mà gặp cùng nhún vai xua tay. Vệ Nam ho một cái rồi bật cười, cô ngước lên thì thấy cái lườm sắc nhọn của Kỳ Quyên đúng như dự đoán.

Hải Nam nằm trong vùng áp nhiệt đới, có sức hút đặc biệt. Đến đây rồi mới thực sự cảm nhận được vẻ đẹp và quyến rũ của trời biển, cảm nhận được cái mát mẻ, dễ chịu của gió biển, cảm nhận được cảm giác khi đứng trước biển rộng bao la, khác biệt hoàn toàn so với những bãi biển nhỏ ở thành phố nơi Hải Nam sinh sống.

Xe dừng lại gần bãi biển, cuối cùng mọi người cũng có thể tự do vui đùa.

Lúc ấy trời đã nhá nhem tối, ánh mặt trời in bóng xuống mặt biển sóng gợn lăn tăn, bãi cát xung quanh như được mạ một lớp vàng, khung cảnh tươi đẹp khiến người ta có cảm giác được đứng trên thiên đàng. Mọi người phấn khích chạy xuống xe, cởi quần áo giày dép nô đùa trên cát, chen chúc như cứ như là nhìn thấy báu vật vậy.

Tô Mẫn Mẫn bước xuống từ chiếc xe bên cạnh, vẻ mặt vẫn lạnh lùng như thế. Vừa xuống xe liền buộc cao tóc ra sau, mặc quần áo bơi rồi một mình nhảy xuống biển. Cách trang điểm ấy rất giống nàng tiên cá. Hứa Chi Hằng không xuống xe, ngồi lì trên xe không biết đang làm gì.

Kỳ Quyên và Nguyên cùng đi dạo trên bờ biển. Vốn dĩ Vệ Nam muốn đi cùng họ, nhưng Lục Song và Chu Phóng đứng đó như hai vị thần, Vệ Nam không muốn để mặc họ chạy mất, đành phải cười toe toét hỏi: “Hai anh không đi chơi à?”

Lục Song mỉm cười nói với Vệ Nam: “Em đi đi, đi nữa anh chụp ảnh cho”.

Chu Phóng cười và nói: “Lục Song, cậu đừng nói quanh co như thế”.

Lục Song cười, thẳng thắn nói: “Vâng, tuy em rất cá tính, có điều không cá tính đến mức… mặc quần âu áo sơ mi… nhảy xuống biển bơi đâu ông anh ạ”.

Vệ Nam nói: “Quần áo có mọc trên người anh đâu, anh có thể cởi quần áo rồi xuống biển được mà”.

Chu Phóng cười đểu: “Vệ Nam à, tuy da mặt anh Lục Song rất dầy, nhưng thỉnh thoảng… cũng có lúc xấu hổ”.

Vệ Nam ngạc nhiên một lúc lâu rồi mới lạnh lùng nói: “Anh cũng biết xấu hổ?”

Lục Song mỉm cười: “Đâu có, anh chỉ không muốn nhiều người như xúm lại nhìn mụn trên người anh thôi”.

Vệ Nam sững người một lúc rồi nói: “Thôi được, vậy em đi chơi một mình, hai anh tự nhiên, sáu rưỡi lên xe, hai anh đừng đi lung tung nhé”.

Đợi Vệ Nam đi xa, Chu Phóng cười phá lên, đặt tay lên vai Lục Song cười gian tà: “Cậu bao nhiêu tuổi rồi mà còn mọc mụn trứng cá?”

Lục Song mỉm cười: “Đâu có, em có làn da trắng mịn có thể đi quảng cáo sữa tắm trắng da”.

“Vậy cậu lừa cô ấy làm gì?”

Lục Song nghiêm túc nói: “Vì em xấu hổ”. Nói xong bổ sung thêm, “Em không bạo dạn như anh, tùy tiện khỏa thân… trước mặt người mình yêu”.

Chu Phóng như bị sặc, ho một lúc rất lâu, “Cậu… xấu hổ… thật à?”

Lục Song cúi đầu, khẽ cười: “Không thể mặc quần sịp đi bơi đúng không? Anh không xấu hổ nhưng em xấu hổ”.

Chu Phóng không còn gì để nói, “Thôi được. Tôi xấu hổ. Tôi sợ thân hình hoàn hảo của mình khiến người khác phải đố kỵ”.

Lục Song nghiêm túc gật đầu, “Thực ra, em cũng vậy”.