Trên chiếc thuyền trôi, cuộc sống yên bình như trước. tiếng cười đùa không ngừng. Trình Hải cảm thấy mình rất may mắn vì gặp được nhóm người này. Họ chỉ là phụ nữ và trẻ em như sức mạnh của họ khiến người khác không thể khinh thường được.
Anh cũng không phải người thiện lương gì nhưng gặp bọn họ anh mới cảm nhận ra sự thiện lương không bao giờ dành cho kẻ yếu, hãy dành sự thiện lương của mình ở một góc dành cho người thân nhất của mình, sẵn sàng vì mình, đừng dành sự đồng cảm mình cho kẻ khác vì nó là con dao hai lưỡi. anh cũng không rõ tại sao cô gái đó lại cho anh đi cùng nhưng anh lại không dám hỏi. bé Ngọc Diên nói rằng ánh mắt và trái tim của anh đã giúp chính anh chứ họ không giúp gì cả. anh hiểu mình chẳng có gì để cho họ lợi dụng cả. Bọn họ chỉ là phụ nữ và 9 đứa trẻ tự đi đến được đây thì cũng chứng minh được thực lực của bọn họ. theo như Trần Vân Yên kể, cô cũng mới theo họ cách đây hơn một tháng mà thôi.Nhờ có trợ giúp của Thiên Di mà cô và con trai mới có thể sống sót. Cô biết mình cảm ơn là vô ích nên có việc gì thì cô sẽ trợ giúp, tu luyện, giết tang thi để cảm thấy mình có ích. Và cô đã thành công, bọn họ giờ là một gia đình. Anh biết mình cũng như vậy, anh cũng muốn mình là một phần của họ nên anh sẽ cố gắng trở nên mạnh hơn.
***************************
Các bảo bảo lúc đầu được đi thuyền rất hào hứng nhưng chỉ mới vài ngày là khuôn mặt trở nên ỉu xìu, mất cả sức sống. thấy thế nên nàng đã kiếm từ trong không gian linh khí của mình một con chim hỉ tước nhỏ bằng bàn tay của các bé cho các bé chơi. Hỉ Tước trông bé nhỏ nhưng nó đã sống cả trăm năm lại con sống trong không gian linh khí của nàng nên rất thông minh, có trí tuệ. Hỉ tước bảy màu được ngắm thật kỹ, lâu lâu lại òa lên. Các bé thật muốn sở hữu vật nhỏ này nhưng mà mẹ nói ai có duyên mới được. các bé đều đáng yêu thông minh như vậy sao mà không có duyên được chứ.