Ôm Cây Đợi Thỏ

Chương 1: Cuộc trùng phùng đặc biệt




Chiếc đèn treo lớn theo phong cách châu Âu đơn giản treo ở chính giữa trung tâm thương mại cao cấp nhất của tập đoàn Hối Đạt.

Bản nhạc Canon du dương vọng ra từ sau đèn treo.

Lướt qua những món trang sức được bày la liệt sẽ trông thấy một đôi bàn tay với những ngón tay thon dài đang nhảy múa trên phím đàn.

Cảm xúc u buồn ấy như đã văng vẳng mấy trăm năm, vẫn còn kéo dài tới ngày nay.

Trong quảng trường tầng một người qua người lại, có mấy chú hề làm ảo thuật, cầm bóng bay trêu chọc những bạn nhỏ đi qua, khung cảnh hưng thịnh bình yên.

Một gã đàn ông mặc áo jacket màu vàng xuất hiện trên cầu thang hình xoắn ốc tầng hai. Hắn ta cuống cuồng nhìn bốn phía xung quanh, như thể đang trốn tránh điều gì đó.

Đằng sau đó một khoảng có mấy người đang đi theo hắn ta. Những người đó cao lớn đĩnh đạc, dáng đi đầy khí thế, phần eo hơi gồ lên, chứng tỏ thân phận của bọn họ khác với người thường - cảnh sát hình sự mặc thường phục.

Sắc mặt của gã đàn ông mặc áo jacket màu vàng ấy càng lúc càng hoảng hốt. Hắn ta nuốt một ngụm nước miếng, quay đầu nhìn thoáng qua, sau đó bắt lấy một đứa trẻ sáu, bảy tuổi vừa đi ngang qua, ghì chặt trước ngực.

Ngay sau đó, tiếng hét của người mẹ và tiếng khóc của đứa trẻ vọng ra.

Theo bản năng, những người đang đi lại dưới tầng một né ra xa.

Gã đàn ông mặc áo jacket vàng hung tợn giữ chặt đứa bé, móc một khẩu súng giấu trong túi quần ra, bất chợt xoay lại, quát lên với mấy người đang đi theo mình: “Đừng đi theo tao nữa, nếu không tao sẽ giết nó, giết nó!”

Để chứng minh quyết tâm giết người của mình, gã đàn ông mặc áo jacket bắn hai phát súng pằng pằng lên trần nhà.

Đám đông lại hét toáng lên.

Mấy cảnh sát hình sự mặc thường phục nhìn nhau, dừng lại rồi lấy súng ra giằng co với hắn.

Gã đàn ông mặc áo jacket vàng thở hổn hển vài hơi, chậm rãi lùi tới khu vực cầu thang.

Khi hắn ta sắp lùi tới bậc thang, đứa trẻ trong tay hắn ta bỗng sùi bọt mép, co giật khắp người.

Thấy đứa bé không ngồi yên, còn sùi bọt mép, hắn ta giáng mạnh một cái tát vào mặt đứa bé, khiến máu mũi chảy ròng ròng.

Có lẽ là vì bị đánh, cổ họng đứa bé phát ra tiếng lậc cậc, co giật mạnh hơn nữa.

Gã đàn ông mặc áo jacket vàng chửi mắng: “Đừng có giả chết với tao!”

Mẹ đứa bé luống cuống đứng tại chỗ, khóc nói: “Con tôi mắc chứng động kinh, không thể chịu kích thích được. Nó sẽ chết mất, nó sẽ chết mất, xin anh hãy thả nó ra, để tôi làm con tin của anh, để tôi...”

Có lẽ dáng vẻ phát bệnh của đứa bé trông quá đáng sợ, đến cả gã đàn ông mặc áo jacket cũng không biết nên làm gì.

Hắn ta cảnh giác nhìn mấy cảnh sát hình sự mặc thường phục, rồi lại liếc nhìn mẹ đứa bé.

Nếu không thả đứa bé này ra, nó phát bệnh rồi chết trong tay hắn ta, mấy cảnh sát đó cũng có thể nổ súng bắn chết hắn tại chỗ.

Nhưng nếu để mẹ đứa bé làm con tin thì hắn ta lại sợ không khống chế được, dù sao trông người phụ nữ ấy cũng rất to khỏe.

Hắn ta liếc nhìn một lượt, trông thấy một cô gái mảnh mai ở sau lưng nhóm cảnh sát hình sự, chợt nảy ra một ý, chỉ về phía cô rồi quát to: “Mày tới đây làm con tin cho tao!”

Một cô gái bước ra từ đám đông, trông khoảng hai mươi lăm, hai mươi sáu tuổi, mặc áo chùng đen, buộc tóc đuôi gà, dáng người cao gầy mảnh khảnh, có vẻ dễ khống chế hơn mẹ đứa bé.

Cô bình tĩnh nhìn gã đàn ông, chậm rãi bước từ đằng sau ra.

Người đàn ông mặc áo jacket sửng sốt, một suy nghĩ hiện lên trong đầu, có gì đó là lạ.

Hắn ta chưa kịp nghĩ kỹ thì đứa bé trước ngực lại co giật mạnh hơn.

Hắn ta cuống lên: “Mày lại đây, những người khác lùi lại, nếu không tao sẽ bắn chết nó!”

Cô gái thong thả đi tới, họng súng đen ngòm chĩa thẳng vào cô, nhưng trên mặt cô không hề có vẻ gì là hoảng hốt.

Lúc gần tới trước mặt gã đàn ông, hắn ta chợt đẩy đứa bé đang co giật tới chỗ người mẹ.

Có người lập tức tiến lên, dẫn hai mẹ con họ ra ngoài.

Trong vòng vây chỉ còn lại ba cảnh sát hình sự trẻ tuổi mặc thường phục, gã đàn ông mặc áo jacket, cùng với cô gái buộc tóc đuôi gà.

Gã đàn ông nhanh tay túm lấy cánh tay mảnh khảnh của cô gái, khống chế cô, chĩa súng vào đầu cô.

“Lùi lại hết cho tao, nếu không tao sẽ chết chung với nó! Lùi lại ngay!”

Mấy cảnh sát hình sự trẻ tuổi nhìn nhau, từ từ hạ súng xuống, chầm chậm lùi lại.

Thấy cảnh sát hạ súng, gã đàn ông mặc áo jacket thở phào một hơi.

Hắn ta nuốt nước miếng, tay hơi run, cả người căng như dây cung, lùi lại từng bước một. Chỉ cần tới cầu thang là hắn ta an toàn rồi.

“Cẩn thận dưới chân.”

Cô gái bị hắn ta coi là con tin dịu dàng nhắc nhở một câu.

Theo bản năng, gã đàn ông mặc áo jacket cúi đầu xuống nhìn.

Đúng lúc này, hắn ta cảm thấy có một luồng gió thổi tới trước người. Cổ tay bỗng thấy nhói đau, khẩu súng tuột khỏi tay.

Cô gái thoăn thoắt xoay người, khẩu súng bị cô đá bay đi.

Trên môi cô hiện lên một nụ cười lạnh lùng, động tác nhanh nhẹn dứt khoát, như một con báo săn chực chờ vồ mồi.

Giây phút ấy, hắn ta chợt hiểu ra, cô gái trước mặt không phải người bình thường.

Người bình thường mà có bản lĩnh và cái gan đó sao?

Cô gái bẻ cổ tay, hơi ngước cằm lên, dáng vẻ có đôi phần ngạo nghễ: “Anh muốn giơ tay chịu trói, hay là muốn một chọi một, hả?”

Giọng điệu ấy cứ như đang hỏi hôm nay hắn ta ăn cơm chiên trứng hay là ăn bánh kẹp thập cẩm vậy.

Hắn ta quan sát lại cô gái này, ngỡ ngàng trước vẻ đẹp của cô.

Cánh tay cô mảnh khảnh, dáng người thon thả, chiếc áo chùng làm tôn lên đường cong cơ thể cô, mang đến một vẻ đẹp dã tính cool ngầu.

Gã đàn ông mặc áo jacket vàng nuốt một ngụm nước miếng. Hắn ta không tin thằng đàn ông vạm vỡ như mình lại không đánh lại cô!

Gã đàn ông hét lên, giơ nắm đấm lao tới, hướng thẳng vào mặt cô.

Cô gái đứng im tại chỗ, lúc nắm đấm gần kề chóp mũi, cô mới chếch người sang một bên, một tay giữ chặt cổ tay của gã đàn ông, giơ chân và nhấc khuỷu tay, làm động tác vật ngã qua vai, ấn gã đàn ông mặc áo jacket xuống đất.

Động tác của cô vô cùng thành thạo, giữ chặt lấy cánh tay của hắn ta, ghì hắn ta dưới đất.

“Chính anh chọn đấy nhé, tôi không muốn đánh anh đâu!”

Giọng cô có vẻ hơi bất đắc dĩ, động tác lại rất nhanh chóng, lấy còng tay ở sau eo ra, tròng lên cổ tay của gã đàn ông.

Gã đàn ông vẫn không chịu từ bỏ, bật từ dưới đất lên, muốn chạy về phía trước.

Cô gái cười lạnh, nhảy lên đụng thẳng vào gã đàn ông, ấn chặt hắn ta trên mặt đất.

Cô túm tóc hắn ta lên, đập mạnh xuống đất, làm hắn ta chảy máu mũi, sau đó tỏ vẻ khinh thường: “Tôi coi thường nhất là loại người bắt nạt trẻ con đấy. Chu Chấn Thiên, anh mà cũng đáng mặt đàn ông à? Nhớ lấy, đây là thứ mà anh nợ đứa bé đó!”

Ánh mắt sắc bén của cô liếc qua mặt gã đàn ông, sau đó quay đầu hô về phía lối ngoặt.

“Ra đi.”

Mấy anh cảnh sát hình sự trẻ tuổi tươi cười đi tới, khống chế gã đàn ông mặc áo jacket.

“Đội trưởng Lương ra tay có khác.” Một anh cảnh sát hình sự với làn da ngăm đen nói với vẻ sùng bái.

Lương Thiền buộc lại tóc, liếc nhìn anh ấy, thản nhiên nói: “Bớt nịnh nọt đi! Các cậu quá lề mề, làm hắn phát hiện ra, nếu không thì đã chẳng có chuyện hôm nay, về nghĩ cách giải thích với ‘Đồ Tể’ đi!”

Hứa Nặc ỉu xìu, cùng mấy đồng nghiệp áp giải gã đàn ông mặc áo jacket đi tới chỗ xe cảnh sát.

Lương Thiền nhìn khẩu súng trên mặt đất, băng đạn đã bị cô đá văng ra.

Cô sải bước đi tới, một đôi giày da đen bóng xuất hiện bên cạnh khẩu súng đó.

Cô ngước mắt lên, va vào một đôi mắt sâu thẳm.

Ngón tay người đó thon dài trắng nõn, lộ rõ khớp xương, mặc vest đen, đĩnh đạc điển trai.

Ánh nắng chiếu xuống từ mái nhà thủy tinh mờ, hắt lên người anh, tỏa ra một vầng sáng màu vàng kim.

Ánh mắt anh sâu thẳm thâm thúy, lạnh lùng xa cách.

“Đại Bàng Sa Mạc, đường kính 0,357, sản xuất tại Israel. Ha, tốt mã dẻ cùi.”

Giọng nói trầm thấp như tiếng đàn Cello chậm rãi vang lên.

Anh trả lại súng cho cô.

Trái tim Lương Thiền đập hẫng một nhịp: “Là anh?”

Có thứ gì đó từ từ rách toạc ra, ký ức về quá khứ nặng nề mà đau đớn ập tới như thủy triều, muốn nhấn chìm cô.

Trình Phong đứng đối diện với cô, nhìn cô bằng ánh mắt lạnh lùng: “Có vẻ cô rất ngạc nhiên thì phải.”

Tim cô nhói đau, nhưng trên mặt không để lộ một cảm xúc nào: “Đúng thế.”

Rất ngạc nhiên, tôi tưởng đời này anh sẽ không bao giờ trở về nữa.

Trình Phong như cười như không, đáy mắt như sương lạnh: “Hung thủ giết người còn sống tự do tự tại, sao tôi có thể khoanh tay đứng nhìn được!”