Ôm Lấy Ta Nam Nhân

Chương 10




Cố Bạch tuy rằng biết cốt truyện, nhưng lại không biết chi tiết trong đó, bởi vậy cái kế hoạch tương kế tựu kế này của cậu phi thường nguy hiểm, cậu không thể không cẩn thận mà phòng bị.

Một khi hơi có sai lầm, kết cục mà cậu nhận được sẽ không có chỗ nào tốt hơn so với Lục Dung Khanh, khoảng cách thời gian mà Lục Dung Khanh bị hại đã không còn đã bao lâu nữa, cậu cần phải hết sức chăm chú.

Nếu không một khi chờ đến lúc nguyên chủ bên trong cốt truyện đã bị hại đến, mặc dù cậu có thể trốn đi chờ qua chuyện, nhưng không có đem địch nhân kéo rớt ngựa, vậy cũng là không có hoàn thành nhiệm vụ, cậu không xác định đến lúc đó cái thanh âm thần bí kia có hay không sẽ đem cậu mạt sát..

Không qua mấy ngày, tin tức Nam Lê Thần thích Lục Dung Khanh, hơn nữa còn vì Lục Dung Khanh mà từ chức giống như một đốm lửa cháy trên thảo nguyên ở trong đám học sinh lan truyền khắp nơi.

Lục Dung Khanh xinh đẹp hoàn toàn trở thành tiêu điểm chú ý của giáo nữ sinh cùng một bộ phận nam sinh trong trường.

Nam Lê Thần không chỉ có bề ngoài xuất sắc, kỳ thật bản thân hắn cũng là một người vô cùng tài hoa, hắn phi thường có thiên phú về hội họa, nếu như có thời gian, có người nâng đỡ hắn vậy hắn tuyệt đối sẽ trở thành một ngôi sao mới trong giới hội họa.

Một nam thần có tài có mạo, lại cực kỳ ôn nhu là bạch mã vương tử của toàn bộ giáo viên thiếu nữ trong trường, đại gia đối với Cố Bạch lại là đố kỵ lại là hâm mộ, nam thần như vậy thế nhưng sẽ thích Lục Dung Khanh, thật đúng là làm người khác đố kỵ không thôi.

Sau khi Nam Lê Thần từ chức thế tấn công theo đuổi càng thêm mãnh liệt, mỗi ngày tan học đều sẽ tới cổng trường học chờ Cố Bạch tan học, sau đó tìm các loại lấy cớ dẫn cậu đi ra ngoài chơi, tựa như tình lữ hẹn hò cho cậu vô số lãng mạn.

Cố Bạch mỗi lần đều sẽ do dự một chút sau đó ngượng ngùng mà đáp ứng.

Dù sao Nhiếp Kình Thương cũng không có ở đây, nghe nói một hạng mục của công ty xảy ra vấn đề, đi công tác đến bây giờ còn chưa có trở về, sẽ không có người quản cậu, nhiều nhất buổi tối về nhà chỉ cẩn gọi điện thoại, mở cái video cùng đùi vàng câu thông câu thông cảm tình huynh đệ.

Mỗi lần cùng Nam Lê Thần đi ra ngoài, Cố Bạch đều là bảo trì thái độ ái muội, trừ bỏ làm Nam Lê Thần dắt một chút tay cậu, mặt khác nếu muốn tiến thêm một bước hành động thân mật toàn bộ cậu sẽ ngượng ngùng mà cự tuyệt.

Loại thái độ như gần như xa này không chỉ không khiến Nam Lê Thần phản cảm, ngược lại càng làm tâm hắn thêm ngứa ngáy, không chiếm được mới là tốt nhất những lời này không phải không có đạo lý.

Bất quá sau nửa tháng mãnh liệt tấn công không sai biệt lắm, Nam Lê Thần liền quyết định xuống tay, hắn trước hết cần cho Ngô Trân Trân xem một chút thành quả, nếu không giao dịch liền sẽ bị hủy bỏ.

Nhận được điện thoại mời của Nam Lê Thần, Cố Bạch đánh giá chắc hắn sẽ nhanh mà xuống tay, tự nhiên sẽ đáp ứng cùng hắn.

Đồng thời tại lúc này, Nhiếp Kình Thương đang ở M quốc đi công tác cũng nhận được tin tức đệ đệ nhà mình lại đang 'yêu đương'..

Nhiếp Kình Thương ngồi trong văn phòng công ty con ở M quốc, đôi mắt đỏ ngầu nhìn chằm chằm bưu kiện trên máy tính, sắc mặt đen đến nỗi giống như nhiễm mực nước.

Vốn dĩ y cũng không phải cố ý muốn tìm người giám thị Cố Bạch, nhưng Lục Dung Khanh ngày xưa thật sự quá mức tùy hứng, nhân phẩm mức độ tin cậy không cao.

Hiện giờ thật vất vả mới nhìn đến Lục Dung Khanh tựa hồ có dấu hiệu hối cải làm người mới tốt hơn ngoan hơn y tự nhiên cao hứng không thôi, cái đệ đệ ngoan ngoãn kêu y ca này, ghé vào trong lòng ngực y mà khóc còn ỷ lại thật sự rất tốt.

Đặc biệt là khi ôm thiếu niên cùng với cảm giác thân cận da thịt, loại tư vị tốt đẹp này y chưa từng trải qua, thiếu niên ấm áp da thịt tinh tế giống như có một tầng lực hấp dẫn mãnh liệt, làm người lưu luyến không thôi, nguyên lai thiếu niên ngoan ngoãn như vậy lại làm cho người ta vô cùng yêu thích, khó trách nhân gia đều muốn có thêm em gái em trai.

Cho nên vì phòng ngừa đệ đệ thật vất vả mới ngoan ngoãn lại khôi phục như trước kia, trước khi đi công tác y có chút không yên tâm nên cố ý tìm người nhìn cậu.

Mỗi khi cùng thiếu niên trò chuyện qua video, hoặc là nhìn đến cấp dưới ở trong nước truyền đến ảnh chụp của cậu, tâm tình y liền sẽ mạc danh mà tốt lên.

Nhìn thiếu niên xinh đẹp ngoan ngoãn cười nói với y, trong video hơi hơi cử động môi, làm sáng tỏ đôi mắt linh động, cần cổ tinh tế thon dài, y lại có loại mạc danh khô nóng cùng khát vọng, tổng cảm thấy thiếu niên hấp dẫn y như vậy, mê người, thật muốn nếm thử hôn đến cái miệng nhỏ không ngừng nói kia xem có cảm giác như thế nào..

Còn với việc y vì cái gì lại muốn đi hôn miệng nhỏ em trai nhà mình vẫn luôn bị bản thân y xem nhẹ mà khi vấn đề này y còn chưa ý thức được cái gì, liền nhận được một cái tin dữ.

Lục Dung Khanh kết giao cùng bạn trai mới!

Giờ phút này nhìn đến ảnh chụp dáng vẻ thân cận của Cố Bạch cùng Nam Lê Thần, bộ dáng thiếu niên nhìn một nam nhân khác cười đến thật vui vẻ, Nhiếp Kình Thương không biết tại sao lại cảm thấy có một cổ lửa giận từ trong lòng vụt ra tới.

Tưởng tượng đến người kia ngoan ngoãn hướng chính mình tươi cười thế nhưng giờ lại hướng người khác mà cười đến sáng lạn như vậy, ngượng ngùng như vậy, da thịt trắng nõn tinh tế kia lại bị một người khác đụng vào, y liền có loại cảm giác ót đều nhanh nổ mạnh đến nơi.

Rốt cuộc từ trên ảnh chụp nhìn qua hai người giống như là lưỡng tình tương duyệt, cùng yêu đơn phương Phó Tử Hiên kia không giống nhau.

Phó Tử Hiên? Đúng rồi, tên nhóc kia ngay cả cởi hết đồ đi câu dẫn nam nhân cũng dám, chạy đến hội sở giải trí uống xuân dược sự tình gì cũng đều có thể làm được, như vậy hiện tại..

Trong đầu y không tự chủ được hiện ra hình ảnh Cố Bạch rất có khả năng đã nằm dưới thân người khác rên rỉ triền miên, tức khắc cọ một chút từ trên ghế đứng lên.

"Trần bí thư, lập tức cho tôi đặt vé máy bay về nước!"

Một quyền nện ở trên bàn làm việc, Nhiếp Kình Thương cũng không biết chính có bộ dáng như mình muốn đi bắt gian vậy, tròng mắt ánh lên sắc lửa xanh nguy hiểm.

* * *

Nhiếp Kình Thương bên kia như thế nào Cố Bạch cũng không biết, giờ phút này cậu chính là hết sức chuyên chú ứng phó Nam Lê Thần.

Nam Lê Thần đem cậu đưa tới một căn biệt thự.

Vì tạo nên không khí, khi vào cửa Nam Lê Thần không có bật đèn, hoàn cảnh quá tối cùng yên tĩnh này làm cảm xúc người xem mạc danh mà khẩn trương lên, Cố Bạch cũng có loại cảm giác này.

Cậu cảm giác được ngực truyền đến từng đợt nhỏ oán khí, thực hiển nhiên căn biệt thự này hẳn là làm nguyên chủ khắc sâu ký ức mới có thể như thế.

Cảm giác được cậu khác thường cùng khẩn trương, Nam Lê Thần cười cười, nói một câu đừng sợ, thực mau liền nắm lấy tay cậu ngừng ở một phiến trước cửa.

"Chính là nơi này."

Thanh âm Nam Lê Thần có chứa chút ý cười quanh quẩn ở bên tai Cố Bạch, hắn đem Cố Bạch đẩy đến trước cửa, rồi mới vặn ra cửa phòng ra.

"Bang!"

Đột nhiên ánh sáng tràn ra làm đôi mắt Cố Bạch có điểm đau đớn, cậu híp mắt thích ứng một hồi mới thấy rõ ── đây là một phòng vẽ tranh.

Chỉ thấy trong phòng mở rộng thập phần hỗn độn có để một ít mô hình mũi cao mắt sâu làm bằng thạch cao, trên mặt đất, trên gia cụ, trên bàn vẽ đều tùy ý bày ra một ít đệm chăn vải bố màu trắng gạo làm bằng cây đay, thoạt nhìn thập phần có hơi thở nghệ thuật.

Mà chính giữa của toàn bộ căn phòng, một tấm vải bố trắng trên đài cao thập phần chói mắt, đó là vị trí cấp người mẫu khi vẽ người thực.

Nhìn đến cái đài cao kia, Cố Bạch chỉ cảm thấy một loại đau đớn kịch liệt từ đáy lòng lan tràn mở rộng ra, oán khí trong ngực càng thêm mãnh liệt lên, đau đến khó có thể hô hấp.

Đây là điểm bắt đầu những thống khổ của Lục Dung Khanh.

Tại đây bên trong gian phòng vẽ tranh này, Nam Lê Thần có được cậu ta, nhưng cũng hủy diệt cậu ta.

Ôn nhu triền miên, nhẹ hống lừa gạt, nhục nhã lỏa chiếu, thống khổ nghiện ma túy, cùng với cuối cùng bị người vứt bỏ, tất cả những thứ đen tối đều ở chỗ này tiến hành..

Cố Bạch hít sâu một hơi, phí thật lớn sức lực mới đem cảm xúc của nguyên chủ áp xuống được, hôm nay Nam Lê Thần dẫn cậu tới đây là muốn làm gì, đã rõ ràng.

Nam Lê Thần bỗng nhiên vươn đôi tay từ phía sau đáp trên bả vai Cố Bạch, hắn cúi đầu ở bên tai cậu nói nhỏ.

"Dung Khanh, gian phòng vẽ tranh này là nơi anh thích nhất, anh từng nghĩ, tương lai nhất định phải ở chỗ này vì người anh thích nhất mà vẽ lên một bức tranh sơn dầu.. Em nguyện ý làm người mẫu cho anh vẽ sao?"

Hơi thở người sau lưng thổi tới bên tai, khoảng cách quá gần làm thanh âm hắn có vẻ từ tính mười phần, mang theo triền miên cùng dụ hoặc.

Cố Bạch nhìn chằm chằm đài vẽ đối diện gợi lên khóe môi, ánh mắt lạnh xuống, mới xoay người, thay bằng tươi cười thuần tịnh ngày thường nhìn về phía Nam Lê Thần, trợn tròn mắt nói.

"Lão sư, Dung Khanh thật là người thầy thích nhất sao?"

Thiếu niên lẳng lặng đứng ở trước mặt, bởi vì chênh lệch chiều cao mà ngẩng đầu lên, trong phòng ánh đèn nhu hòa đem khuôn mặt xinh đẹp của cậu nhuộm đẫm đến càng thêm tinh xảo.

Đôi mắt thanh triệt ngày xưa nhìn hắn bỗng nhiên tản mát ra màu sắc mỹ lệ, ẩn ẩn phảng phất có loại hấp dẫn khác cùng dụ hoặc..

Không tự giác, Nam Lê Thần âm thầm nuốt một ngụm nước miếng, trong lòng có chút lửa nóng.

"Dung Khanh, em thật xinh đẹp.."

Hắn không có trả lời vấn đề Cố Bạch hỏi, mà là chuyên chú nhìn Cố Bạch, nhẹ nhàng mà nói "Vì cái gì còn gọi lão sư? Dung Khanh, anh muốn nghe em kêu tên của anh.."

"Thần.."

Cố Bạch cười cười, nhỏ giọng kêu một tiếng, sắc mặt phiếm hồng.

Trước sau như một tươi cười ngượng ngùng cùng thanh âm nhỏ nhỏ làm Nam Lê Thần trong lòng càng thêm nóng bỏng, hắn không phải chưa thấy qua người đơn thuần, chính là giống thiếu niên trước mặt này thuần tịnh như thế lại là không có.

Người yêu của hắn rất nhiều, nhưng hắn chưa từng vì ai mà động tâm qua, duy độc thiếu niên mỉm cười làm hắn có loại cảm giác thật đặc biệt, làm hắn có chút mê muội.

Hắn thích thiếu niên nhìn hắn mỉm cười ngượng ngùng, dùng ánh mắt sáng tỏ nhìn hắn, trong mắt chỉ phản chiếu hình ảnh của hắn.

Hắn muốn hôn môi cậu, hôn đôi môi hồng nhuận của thiếu niên, tư vị ấy nhất định vô cùng tốt đẹp..

Hắn mang ý cười nhìn chằm chằm Cố Bạch, Nam Lê Thần cầm lòng không được bắt lấy bả vai Cố Bạch, cúi đầu, muốn chạm vào môi cậu.

Nhưng ở một khắc sắp chạm đến đôi môi kia, Cố Bạch đem đầu quay sang một bên, tránh thoát khỏi nụ hôn của hắn, đẩy hắn ra, chỉ vào túi quần hắn e lệ nói.

"Thần, điện thoại anh vang lên.."

Nam Lê Thần sửng sốt, cảm giác được trên đùi chấn động, quả nhiên là điện thoại vang lên.

Có chút thất vọng buông ra Cố Bạch, hắn không kiên nhẫn lấy ra điện thoại, sau đó nhìn đến trên mặt điện thoại hiển thị "Ba ba", sắc mặt khẽ biến.

"Dung Khanh, chính em ở chỗ này chơi trong chốc lát, anh đi tiếp điện thoại một chút.."

Nói xong, Nam Lê Thần liền xoay người đi ra khỏi phòng vẽ tranh, Cố Bạch nghĩ nghĩ, lặng lẽ đi theo.

Nam Lê Thần cầm điện thoại đi ra khỏi phòng vẽ tranh, một đường đi đến góc khuất mới tiếp điện thoại.

"Ba, như thế nào bỗng nhiên lại gọi điện thoại? Có phải hay không lại không thoải mái?"

Nhưng trong điện thoại lại không có truyền đến thanh âm suy yếu quen thuộc của cha hắn, mà là một thanh âm của nam nhân trung niên.

"Xin hỏi là Nam Lê Thần tiên sinh sao? Anh hảo, tôi là bác sĩ chủ trị của cha anh, là như vầy, cha anh tình huống hiện tại đã phi thường nghiêm trọng, yêu cầu nhanh chóng làm phẫu thuật, nhưng là thận nguyên lúc trước nói tốt giờ hình như đã xảy ra vấn đề, hơn nữa bên này bệnh viện tiền thuốc men đã thật lâu không có thanh toán.."

* * *