Ôm Lấy Ta Nam Nhân

Chương 31




Phó Quân Lê phát hiện thiếu niên cùng người trong lòng thật sự có khác biệt rất lớn, trừ bỏ cặp mắt có màu sắc giống nhau, hai người hoàn toàn không có một chút tương đồng.

Trong cái nhìn của hắn, Liên Chỉ phảng phất như hoa lan u nhã lại cao khiết, y yêu thích bạch y, yêu thích nhạc khúc mềm mai thong thả, yêu thích hoa lan, tính cách vừa ngạo khí lại vừa đáng yêu, là công tử phong thái phong hoa khuynh thế xuất trần rồi lại mang theo thân cận của phàm trần.

Mà thiếu niên Vân Khê này, cậu cũng hay xuyên bạch y, nhưng cậu lại thích tiết tấu vui sướng rộn ràng, vui thích hoa lan nhưng không yêu hoa lan, tính cách đáng yêu rồi lại không giống với Liên Chỉ đầy ngạo khí, mỗi người đều mang khuynh hướng độc lập riêng biệt.

Ngay cả đôi song mâu kia nữa, tuy cùng giống với Liên Chỉ một màu xanh thẵm, nhìn như giống nhưng rồi lại không giống, Liên Chỉ là cao khiết, cậu lại là thuần tịnh, thuần tịnh đến nỗi có thể kéo ra linh mỗi người.

Mỗi khi cậu như người nọ mà kêu hắn ' Quân Lê ca ca ' dù là gọi giống nhau như vậy, nhưng vẫn mang theo một cảm giác không khác biệt, dáng vẻ thiếu niên không có lúc nào là không mang theo loai tinh thần phấn chấn bồng bột, gọi đến hắn liền cảm thấy thư thái cùng vui vẻ.

Khoa khảo ba năm một lần sắp tới, không khí ở khắp nơi trên Đại Sở thập phần náo nhiệt, quận thành cách hoàng đô kinh thành không xa, cộng thêm quận thành nổi tiếng là bách hoa thành, bởi vậy mỗi dịp gần khảo thí, quận thành đều sẽ cử hành một hội ngắm hoa thêm phần náo nhiệt.

Đến lúc đó, những tài tử thư sinh nổi tiếng đều sẽ tới tham dự, còn sẽ ở trong yến hội thi đấu thơ phú, người thắng cuộc không chỉ có thể vang danh thiên hạ, còn có thể kéo thêm chút tài khí cho mình.

Giải thưởng của yến hội có khi là tiền bạc, có khi là bảng chữ mẫu khó có được của danh họa, nghe nói lần này, Hộ Bộ Thượng Thư có ý trong hội ngắm hoa này chọn lựa một vị hôn phu cho nữ nhi của mình.

Chi nữ của Hộ Bộ Thượng Thư, mọi người đều đã từng nghe qua, đây chính là vị tài nữ như hoa như ngọc, lại tài hoa hơn người đâu, bởi vậy lần hoa yến này so với những yến hội cùng diễn ra càng thêm náo nhiệt.

Yến hội náo nhiệt như vậy Phó Quân Lê cũng sẽ tham gia, hắn tất nhiên không phải hướng về chi nữ của nhà thượng thư, mà là tài tử đến hấp dẫn nhân khí được mời làm khách.

Nếu Phó Quân Lê muốn đi, Cố Bạch tự nhiên cũng muốn đi theo, cậu phải thừa dịp đóa bạch liên hoa kia chưa xuất hiện, tranh thủ sớm đem người nắm trong lòng bàn tay chính mình mới tốt, nếu không bạch liên hoa vừa xuất hiện, phần thắng của cậu sợ là phải giảm bớt không ít a.

Cố Bạch thay đổi một thân bạch sam, cầm trên tay một cây quạt xếp giả ngầu, một bên trong lòng phun tào văn nhân tụ hội thật phiền toái, một bên ngồi bên người Phó Quân Lê cùng tham gia ngắm hoa yến.

Trước khi yến hội thi đấu phú từ chính thức bắt đầu, các tài tử may mắn đến sớm tìm được chỗ ngồi liền cùng nhau chào hỏi nghiên cứu văn chương.

Mà người nào không có chỗ ngồi cũng chỉ có thể đứng ở chung quanh xem náo nhiệt, rốt cuộc nơi tổ chức yến hội cũng không quá lớn, mà tài tử tới tham gia lại có hơn một ngàn người đâu.

Nếu người nào tới cũng đều tới thi đấu, vậy yến hội phải tổ chức đến sáng ngày mai cũng chưa xong mất, bởi vậy mỗi lần ngắm hoa yến, tài tử chân chính thi đấu cũng là ngàn dặm chọn một mười mà thôi.

Cố Bạch không phải là người tham gia đấu thơ, nhưng dính ánh sáng của quận thành đệ nhất tài tử Phó Quân Lê, cậu cũng có một chỗ ngồi.

Bất quá xung quanh cũng không ai cùng cậu chào hỏi, dù thấy dung mạo cậu xuất sắc muốn qua bắt chuyện rồi lại cố kỵ sắc mặt Phó Quân Lê, trong lúc nhất thời thế nhưng không người nào nói chuyện cùng cậu.

Nếu không ai đến gần mình, Cố Bạch cũng chỉ có thể ngồi tại chỗ nhàm chán mà ngáp dài, đôi mắt xinh đẹp thấm ra hai giọt nước, treo trên làn mi dài rậm. Cậu một tay chống quai hàm, một tay cầm chén trà uống, khói trắng bốc lên mờ mịt, làm ngũ quan có chút mơ hồ, khiến thiếu niên xinh đẹp lại tinh xảo có loại phong tình động lòng người, dẫn tới chung quanh không ít người âm thầm đem ánh mắt ngắm nhìn..

Phó Quân Lê ở bên cạnh, mặt ngoài như cùng người khác nói chuyện, thực tế vẫn luôn đem chú ý đặt trên người Cố Bạch, chú ý tới bộ dáng của cậu, ánh mắt hơi hơi biến động.

Liên Chỉ trong lòng hắn chưa bao giờ có dáng vẻ lười biếng cùng không màng lễ nghi như vậy, hắn tuy không đem lễ giáo để ở trong lòng, nhưng biểu hiện ngày thường lại tuân thủ nghiêm ngặt quân tử chi đạo, nếu có người ở trước mặt hắn lễ nghi không tốt, hắn chắc chắn nhíu mày tâm sinh chán ghét.

Nhưng giờ phút này tư thái lười biếng của Cố Bạch không chỉ không làm hắn sinh ra chán ghét, ngược lại nhìn đối phương một bộ dáng mờ mịt chỉ cảm thấy thiếu niên lý ra nên như thế, tính tình đáng yêu đến không kềm chế được.

"Thực nhàm chán sao?" Hắn nhịn không được thấp giọng dò hỏi.

"Đúng nha, ngươi nhìn ta này, trà đều uống đến hai ly rồi, nghe nói yến hội đến giờ Hợi mới bắt đầu, hiện tại mới giờ Dậu đâu.."

Cố Bạch gật gật đầu, cầm lấy chén trà lắc lắc, môi hơi trễ xuống, tựa như ủy khuất mà làm nũng, ánh mắt thanh triệt quang mang chớp động.

Phó Quân Lê bị dáng vẻ này của cậu câu hồn đoạt phách đến giật mình, hô hấp ngừng vài giây, mới giơ tay sờ sờ đầu cậu, ôn thanh nói.

"Một khi đã như vậy, chúng ta chơi chút trò chơi như thế nào?"

"Trò chơi gì nha?"

Thiếu niên ánh mắt sáng lên, tựa như dương quang lóa mắt, sáng lạn vô cùng.

Phó Quân Lê hô hấp lại lần nữa mất nhịp, ánh mắt nhìn chằm chằm Cố Bạch thật lâu, mới ôn nhu cười ý bảo cậu chờ một lát, sau đó đứng lên, hướng tài tử đứng phía dưới nói.

"Ngày tốt cảnh đẹp như hôm nay, các vị không ngại cùng nhau chơi một trò chơi chứ, đã là ngắm hoa yến, không bằng dùng" miên lệnh "như thế nào? Hôm nay liền lấy bách hoa làm đề.."

Miên lệnh, chính là trò chơi trợ hứng trong lúc uống rượu nhất, lệnh này là nhã lệnh, tương đối cao nhã, người không có cơ sở thơ từ căn bản không chuyển tiếp được, cho nên loại lệnh này là kiểu chơi văn từ mà nhóm văn nhân mặc khách thích nhất.

Trò chơi văn nhã bậc này chính là vô cùng thích hợp với không khí hội ngắm hoa hôm na, lại là đệ nhất tài tử quận thành Phó Quân Lê nói ra làm mọi người càng thêm sôi nổi phụ họa.

Cố Bạch cũng theo người mà lộ vẻ hứng thú cực kỳ, kỳ thật nội tâm lại đang phun tào, làm một tên văn nhân hờ, cậu thật sự không thể nào thích loại loại trò chơi nhức não này a..

Bất quá mắt thấy mọi người cùng với đại BOSS đều hứng thú như thế, cậu cũng không làm gì kỳ quái được, chỉ phải căng da đầu bồi nhóm nho sinh này thôi a.

Một vòng truyền xuống cũng đã đến chỗ mình, Cố Bạch thở ra một hơi, nâng chung trà lên nhấp một ngụm rồi mở miệng.

"Chim én không về xuân sự vãn, một đinh mưa bụi hạnh hoa hàn."

Dứt lời, nhẹ giương mắt, Cố Bạch đạo văn không hề áp lực, mọi người trước mắt lại là cả kinh.

Phía trước mọi người ngâm đều là tứ thư ngũ kinh, hoặc là thơ cổ được ghi lại, câu này của Cố Bạch chưa có ai ở đây từng nghe qua, thực hiển nhiên, đây là thiếu niên tự mình làm, trong khoảng thời gian ngắn ngủn lại có thể nghĩ ra câu thơ hay như thế, mọi người không rõ nguyên do mà lộ ra thần sắc bội phục.

Ngay cả Phó Quân Lê vốn mắt cao hơn đầu cũng lộ ra vẻ thưởng thức, Cố Bạch mặt không đổi sắc hướng hắn nhe răng cười "Quân Lê ca ca, tới phiên ngươi rồi.."

Nụ cười này, như đồng quang lưu chuyển, hình như có tình rồi lại như vô tình, hình như có ý rồi lại như vô ý, sáng lạn đến không thể tưởng tượng nổi, dụ hoặc đến vô pháp chống cự

Phó Quân Lê hô hấp dừng lại, trong nháy mắt, tâm thần bị nhiễu loạn, nín thở nhìn thiếu niên xinh đẹp trước mặt nói không nên lời.

Sau một lúc lâu, hắn mới phục hồi tinh thần, đầu óc trống rỗng đến nỗi phải nhận thua, bưng lên chén rượu uống cạn.

Cố Bạch nhìn động tác của hắn, trong lòng vui sướng mĩm cười, xem ra nhiều ngày công lược cũng rất có hiệu quả, cơ mà cách mạng còn chưa thành công, đồng chí còn cần nỗ lực.

Kế tiếp, mỗi khi đến phiên mình, Cố Bạch đều không hề áp lực, da mặt dày một thước mà đạo thơ ở cả hai thế giới trước cùng với thế giới hiện thực của cậu.

Gặp được một câu nói tương đồng với thế giới này, mọi người đều khen cậu một câu "học phú ngũ xa", gặp được câu không giống, các tài tử liền kinh diễm tán cậu một câu tài tình nhạy bén, bảy bước thành thơ.

Đến toàn bộ về sau, xuyên suốt cả trò chơi cơ bản biến thành đất diễn của một mình cậu, Cố Bạch cũng rất mặt dày tâm cũng không chột dạ một chút tận tình mà phô diễn, cũng không phải cậu cần nổi bật, chỉ vì muốn Phó Quân Lê thưởng thức cậu tăng thêm một bậc a.

Phó Quân Lê là quân tử tài tử, loại người này thích nhất là kiểu người cả hai đều có thể thưởng thức lẫn nhau, cậu càng biểu hiện mình có tài hoa, Phó Quân Lê sẽ càng coi trọng chú ý cậu.

Một khi Phó Quân Lê ngày càng chú ý cân nhắc đến cậu, như vậy khoảng cách khiến hắn yêu cũng không xa nữa rồi, tình ái của nam nhân, rất nhiều thời điểm đều là bắt đầu từ thưởng thức rồi biến chất.

Còn về sau nếu Phó Quân Lê phát hiện trong bụng cậu căn bản không dính chút mực nước nào, Cố Bạch liền không nghĩ đến, khi đó cậu cơ bản đã hoàn thành công lược, cũng có thể đem người đá rồi, Phó Quân Lê là không có loại cơ hội này!

Nói vậy giống như cậu là kẻ thích đùa bỡn nhân tâm, nhưng cũng không còn cách nào, đối với nơi này, cậu chỉ là khách nhân qua đường, mục đích cậu đi vào từng thế giới là hoàn thành nhiệm vụ, thực hiện được nguyện vọng của từng nguyên chủ.

Kiếp trước là nhân, kiếp này là quả, kết cục của mỗi đối tượng nhiệm vụ, đều là do nguyên chủ dùng linh hồn trao đổi, cậu.. Chỉ là người ngoài cuộc.

Đúng vậy, cậu chung quy chỉ là người ngoài cuộc..

Nghĩ như thế, Cố Bạch nhoẻn miệng cười, bưng lên chén rượu trên bàn rồi ngửa đầu uống cạn.

Từ thế giới đầu tiên, cậu thế nhưng vẫn luôn suy nghĩ ý nghĩa của việc tồn tại, cho tới nay, cậu vẫn luôn nổ lực tồn tại, cậu vì cái gì muốn nỗ lực tồn tại như vậy đâu, vì cái gì đâu..

Động tác uống rượu kia tiêu sái nói không nên lời, biểu tình lại mị hoặc vô cùng, người chung quanh xem đến là ngẩn ngơ.

Trừ bỏ mọi người ở đây, còn có một người ngồi ở lầu các bên cạnh, xuyên thấu qua cửa sổ nhìn xuống, nam nhân cũng nhìn đến thiếu niên, ánh mắt tối tăm không hiểu được.

Thuộc hạ đứng bên cạnh thấy thần sắc nam nhân, không khỏi vuốt mông ngựa "Chủ tử, vị tiểu công tử này đúng thật là một diệu nhân.."

"Vẫn là người của cô.."

Cơ Trường Dận nhìn chằm chằm thiếu niên trong yến hội, cả người đều tản ra tâm tình sáng rọi sung sướng mà cười nhẹ.

Cũng vào lúc này, Cố Bạch trong sân giống như có sở cảm, nghiêng đầu hướng bên này nhìn qua, trong nháy mắt khi phát hiện ra bóng dáng nam nhân, đôi mắt cậu liền phát ra thần sắc kinh hỉ.

Thấy thế, tươi cười trên mặt Cơ Trường Dận lại lớn hơn nữa, tâm tình càng thêm sung sướng, gọi thị vệ bên người phân phó.

"Đi xuống đem y tiếp lên đây.."

"Vâng."

Thị vệ nhận mệnh chạy nhanh xuống dưới lầu đón người.

Cố Bạch bên này trong lúc vô cớ thương cảm, nháy mắt liền cảm giác được chung quanh có loại hơi thở quen thuộc, cậu lập tức liền xác định được hơi thở quen thuộc này là ai.

Tâm tình thương cảm gì đó tức khắc biến thành kích động cùng vui sướng, cơ hồ làm cậu nhịn không được muốn lập tức rời đi tìm người, nhưng rốt cuộc vẫn là nhịn xuống.

Cùng nam nhân cũng không phải vội nhất thời, nếu nhiệm vụ thất bại, chờ đợi cậu chính là kết cục hôi phi yên diệt, cậu liền không thể cùng nam nhân tiếp nối duyên phận.

Chờ đợi như thế trong chốc lát, thị vệ Cơ Trường Dận phái xuống rốt cuộc cũng tới.

"Công tử nhà ta thỉnh Đỗ công tử lên lầu cùng uống trà."

Thị vệ cũng không cần nhiều lời, trực tiếp lấy ra một khối lệnh bài, ngắn gọn lại sáng tỏ biểu đạt ý đồ đến.

Chỉ thấy lệnh bài kia được chế tạo toàn thân bằng hoàng kim, thêm một kim long đang hướng lên cao, ở giữa chỉ có đơn giản một chữ ' Cơ ', người ngoài không biết, nhưng người ở đây có chút thân phận tức khắc đều hít một hơi lạnh.

Phó Quân Lê sắc mặt cũng đổi đổi, do dự một lúc lâu mới dắt tay Cố Bạch chuẩn bị cùng tiến lên lầu, vị chủ tử kia cũng không phải là người thiện lương gì, một mình Vân Khê đi vào dù chỉ hơi vô ý đắc tội liền hậu quả khó lường.

"Phó công tử, công tử nhà ta nói thỉnh Đỗ công tử.."

Thị vệ mặt vô biểu tình đem hắn ngăn lại.

Thấy vậy, Cố Bạch ngẩng đầu nhìn thoáng qua cửa sổ nơi nam nhân đang ngồi trên lầu cao kia, trong lòng thầm cười, lôi kéo tay áo Phó Quân Lê nhỏ giọng nói.

"Quân Lê ca ca đừng lo lắng, Vân Khê đi một chút sẽ về, chỉ là uống trà mà thôi, Vân Khê hiểu được lễ nghĩa."

Nói xong, Cố Bạch liền theo thị vệ rời đi.

Phó Quân Lê đứng tại chỗ, nhìn thân hình Cố Bạch càng lúc càng xa, mắt lộ ra lo lắng, thiếu niên cùng Liên Chỉ giống nhau, nhìn như hiểu lễ, thực tế tâm tính đơn thuần không biết sự đời, so với Liên Chỉ, thiếu niên còn nhiều thêm vài phần không coi trọng tiểu tiết lễ giáo vô nghĩa.

Liên Chỉ, Vân Khê, Liên Chỉ, Vân Khê, đầu óc Phó Quân Lê trong lúc nhất thời không ngừng đan xen hai thân ảnh tương tự rồi lại không giống nhau kia..