Ôm Lấy Ta Nam Nhân

Chương 5




Đối Ngô Trân Trân tính kế, Cố Bạch đã nghĩ ra đối sách, cậu cũng không tính toán nghĩ mặt khác biện pháp thiết kế lại, binh tới tướng đánh, nước tới đất ngăn, tương kế tựu kế mới là biện pháp tốt nhất.

Trọng sinh một lần Ngô Trân Trân cũng không phải như kiếp đơn thuần kiều tiểu thư, Ngô Trân Trân sau khi hắc hóa không thể so với đứa con riêng ở kiếp trước đã hại chết nàng, thậm chí càng thêm tàn nhẫn vô tình hơn!

Hơn nữa có ký ức kiếp trước, cậu nếu bỗng nhiên thay đổi tính cách đối phương khẳng định sẽ cảm thấy kỳ quái, sau đó một lần nữa nghĩ biện pháp đối phó cậu, đến lúc đó có thể sẽ khó lòng phòng bị..

Tưởng tượng như vậy, Cố Bạch liền bắt đầu án binh bất động, một bên không dấu vết cùng Nhiếp Kình Thương cải thiện quan hệ, một bên âm thầm phòng bị Ngô Trân Trân tính kế.

Thời gian thoảng qua, hai tuần sau, Cố Bạch cứ theo lẽ thường đến trường đi học, mới vừa tiến vào cổng trường, liền biết được trường học mới tới một lão sư là soái ca.

"Dung Khanh, tớ nói với cậu, trường học chúng ta vừa mới tới một giáo viên mới dạy mỹ thuật, sẽ dạy chúng ta năm nay, ngày hôm qua buổi chiều tan học tớ văn phòng ở hiệu trưởng thấy được, siêu cấp soái nha!"

Nói chuyện chính là một bằng hữu của nguyên chủ, một nam sinh có tướng mạo tú khí, tên gọi An Hạo, cũng là một Gay, ngày thường nếu không việc gì liền thích khai quật soái ca trong trường học.

Cố Bạch đối với tin tức này không có hứng thú gì, cậu tuy rằng cũng thích nam nhân, bất quá tựa hồ cậu trời sinh thiếu cảm tình căn gân, tước khi chết tới đây làm nhiệm vụ, cậu trước nay đều không có đối với ai động tâm qua, cho dù là hảo cảm cũng không có.

Bất quá mí mắt cậu vẫn là nâng lên một chút, nếu cậu nhớ không lầm, An Hạo này là người Ngô Trân Trân an bài ở bên cạnh cậu giám thị xúi giục, hơn nữa nam nhân kia trong khoảng thời gian này lấy thân phận giáo viên dạy mỹ thuật xuất hiện.

Nhưng ở cốt truyện thời gian Nam Lê Thần xuất hiện muốn sớm hơn một ít, xem ra sự tình hạ dược lần trước không thành công, Ngô Trân Trân trong lòng có chút sốt ruột..

An Hạo thấy cậu không nói gì, bộ dáng tựa hồ không có hứng thú, cũng không có từ bỏ nói chuyện cùng cậu, tiếp tục bám riết không tha lôi kéo cậu bát quái.

"Dung Khanh, tớ nói đều là sự thật! Thầy ấy thật sự siêu cấp soái a, quả thực chính là nam thần.."



Nam thần thật đúng là nam thần, kia chính là người Ngô Trân Trân tìm tới để tiếp cận Lục Dung Khanh, tự nhiên là bên ngoài cực kỳ xuất sắc.

Nếu địch nhân đã tuyên chiến, như vậy cậu cũng không có đạo lý lùi bước.

Cố Bạch cười cười, tùy ý An Hạo bát quái lôi kéo tới phòng học.

Xem ra một giáo viên mới siêu cấp đại soái ca đã khiến cho tất cả học sinh ở trường chú ý, tiến vào phòng học Cố Bạch nghe thấy thanh âm ríu rít tất cả đều là nghị luận về giáo viên mới dạy mỹ thuật có bao nhiêu soái, cỡ nào nam thần.

"Xem đi xem đi, Dung Khanh, tớ không lừa cậu đi, tất cả mọi người đều đang nói giáo.." An Hạo hưng phấn lôi kéo cánh tay cậu tiếp tục bát quái, quan sát thần sắc cậu.

"Có như vậy soái sao? Nếu vậy chỉ trên trời mới có.."

Cố Bạch trên mặt lộ ra vẻ không có hứng thú, Lục Dung Khanh giờ phút này mới ở trên người Phó Tử Hiên thất tình thương tâm muốn chết, cậu đương nhiên muốn biểu hiện ra trạng thái tâm như tro tàn đối với tình yêu chỉ toàn là thất vọng.

Đúng lúc này, bên ngoài truyền đến một loạt tiếng bước chân, trong phòng học bỗng nhiên an tĩnh lại.

Một bóng người người cao lớn thon dài từ cửa chậm rãi đi vào, đầu tiên là một đôi giày da dưới chân, sau đó là quần tây không có một chút nếp nhăn nào, cuối cùng là sườn mặt của hắn.

Vào lúc cả người hắn đi vào phòng học, đem dụng cụ dạy học trên tay đặt ở trên bàn, thời điểm hắn xoay người lộ ra chính diện, tất cả học sinh trong phòng học đều nhịn không được mà ngừng thở.

"Oa.."

Một nữ sinh không tự chủ được mà phát ra một tiếng thét kinh hãi, hai mắt đào hoa giống như có hai ngôi sao.

Nam Lê Thần đích xác rất tuấn tú, khuôn mặt đao tước rìu đục tuấn mỹ đến không chê vào đâu được, hắn đeo vào thẻ của nhà trường phát, đeo một bộ mắt kính tơ vàng, trong lúc giơ tay nhấc chân đều có loại ôn tồn lễ độ không gì sánh kịp.

Đặc biệt là đôi mắt hắn, vừa thấy thì cùng thường nhân giống nhau đều là màu đen, nhưng lại có loại thần thái từ xương tủy không giống nhau, thời điểm khi hắn cười rộ lên, phảng phất mang theo một loại ma lực đặc biệt, làm người không kiềm chế được mà say mê..

Giờ phút này hắn chính là dùng loại tươi cười này mà nhìn đám học sinh phía dưới, chuẩn xác mà nói là vị trí ở mặt sau phòng học chỗ ngồi của Lục Dung Khanh, mỉm cười nói.

"Chào mọi người, tôi là Nam Lê Thần, là giáo viên mới tới dạy môn mỹ thuật của các bạn.."

Thanh âm của hắn cũng phi thường dễ nghe, làm những nữ sinh trong phòng, cùng với một bộ phận nam sinh đều thật sâu mà say mê.

Cố Bạch nhưng thật ra không có say mê, cậu không phải Lục Dung Khanh, hơn nữa cậu còn biết cốt truyện, biết lực hấp dẫn của Nam Lê Thần mang theo kịch độc như thế nào, một khi như vậy say mê sẽ bị chết vô cùng thảm.

Bất quá cậu vẫn là lộ ra một chút biểu tình cảm thấy hứng thú mà ngây người, lớp học này thế nhưng có gian tế của Ngô Trân Trân tùy thời nhìn chằm chằm động tĩnh của cậu, cậu thực tự nhiên muốn phối hợp diễn kịch a.



Cho nên ở thời điểm Nam Lê Thần đi xuống bục giảng hướng cậu đi tới, Cố Bạch tức khắc chân tay luống cuống, trên mặt lộ ra hoảng loạn chi sắc, cùng với một chút chờ mong ngượng ngùng.

"Lão, lão sư.."

Thời điểm Nam Lê Thần ngừng ở trước mặt chính mình, Cố Bạch đứng lên, lắp bắp kêu một tiếng, ánh mắt lập loè.

"Đừng khẩn trương, em tên là gì?" Nam Lê Thần hơi hơi mỉm cười, trấn an sờ sờ đầu cậu, ôn nhu làm người khó có thể cự tuyệt.

Chính là loại ôn nhu này, khiến Lục Dung Khanh chưa từng có được tình yêu một đầu chui vào, rơi vào trong vực sâu không lối về.

Nhưng hiện tại gặp được chính là khách qua đường cậu tới làm nhiệm vụ, Cố Bạch trong lòng cười cười, mặt tiếp tục lộ vẻ ngượng ngùng trả lời "Em.. Em kêu Lục Dung Khanh, lão sư.."

Vừa nói, cậu một bên rũ hai tay ở bên sườn bắt lấy ống quần, nhìn qua tựa hồ thực khẩn trương.

Nam Lê Thần nhìn cậu, màu đen đôi mắt không ngừng đánh giá, giờ phút này Cố Bạch cùng ảnh chụp Ngô Trân Trân cho hắn về Lục Dung Khanh có chút không giống nhau.

Trong ảnh chụp mặt thật chính là khuôn mặt xinh đẹp này của thiếu niên, nhưng bất đồng chính là trong khoảng thời gian này vì cải thiện ấn tượng trong cảm nhận của Nhiếp Kình Thương để tiện ôm đùi, Cố Bạch đã đem đầu tóc nguyên chủ vốn đủ mọi màu sắc khôi phục lại bình thường.

Còn có nguyên chủ thích trang điểm, hoa tai cổ quái hình bộ xương khô, hình xăm lung tung rối loạn đồ vật gì đó mang toàn bộ đi sửa lại.

Ngây ngô, xinh đẹp, ngoan ngoãn chính là ấn tượng đầu tiên của Nam Lê Thần đối với Cố Bạch.

Đặc biệt là Cố Bạch vừa rồi còn lộ ra đôi mắt thuần lương, làm Nam Lê Thần có điểm đáng tiếc, một cái thuần tịnh thiếu niên như vậy thế nhưng lại bị người mất công như thế tính kế.

Chỉ là, đáng tiếc thì đáng tiếc, chuyện nên làm vẫn là phải làm thôi.

"Lục đồng học, tôi yêu cầu một người đại biểu cho ban mỹ thuật, em nguyện ý sao?"

Nam Lê Thần nhìn chăm chú vào Cố Bạch, ánh mắt ôn nhu mà chuyên chú, loại ánh mắt này làm người phảng phất có cảm giác như toàn thế giới hắn cũng chỉ nhìn đến một người là ngươi vậy, làm người không tự giác được mà tim đập gia tốc, không tiếng động dụ hoặc.

Đáng tiếc loại dụ hoặc này đối với Cố Bạch cũng không có tác dụng, hơn nữa người hiểu biết cậu đều biết, ngàn vạn lần không cần đi xem đôi mắt cậu a, bởi vì đôi mắt thuần lương kia cùng với người như cậu căn bản không có bất luận cái gì liên hệ!

Cho nên Nam Lê Thần đang xem đến là thiếu niên xinh đẹp ngây ngô có chút không thể tin tưởng được, trên mặt lộ ra nụ cười thẹn thùng, khẩn trương gật đầu đáp ứng, sau đó thời điểm cậu dùng ánh mắt thanh triệt thuần lương nhìn hắn, trong lòng hắn có một chút mềm mại mà ngay cả chính hắn cũng không có nhận thấy ra..

"Được, vậy làm phiền Lục đồng học em rồi."



Ở ánh mắt hâm mộ ghen ghét của toàn thể nữ sinh, Nam Lê Thần mỉm cười lại lần nữa xoa nhẹ một chút đầu tóc mềm mại của Cố Bạch, sau đó một lần nữa trở về bục giảng bắt đầu dạy học, cử chỉ ôn tồn lễ độ, tiến thoái thích hợp.

An Hạo ở bên cạnh lặng lẽ tiến đến bên tai Cố Bạch làm bộ thực hâm mộ mà nói.

"Dung Khanh, tớ không lừa cậu đi, có phải hay không rất tuấn tú.."

"Ân ân.."

Cố Bạch trong lòng cười lạnh, trên mặt sắc mặt lại có chút ửng đỏ cúi đầu, nhìn qua giống cái thiếu niên tình mới chớm nở.

An Hạo ở bên cạnh nhìn đến biểu tình của cậu, lộ ra tươi cười vừa lòng "..."

Chờ đến khi tan học liền chạy đến WC cấp Ngô Trân Trân gọi điện thoại báo cáo tình hình.

Đầu kia điện thoại Ngô Trân Trân thực vừa lòng, cười đến thập phần vui sướng.

"Tóm lại.. Cậu giúp tôi nhìn nó, lần trước vận khí của nó tốt làm nó trốn được, lần này tôi muốn nó hung hăng mà ngã xuống vực sau bò không ra, nếu không tôi khó mà cam lòng.."

Nói xong lời cuối cùng, tiếng cười vui sướng của Ngô Trân Trân trở nên thập phần dữ tợn.

* * *