Ôm Mỹ Nhân Về Nhà

Chương 1




Hàn Bích là một con rắn trắng thành tinh. Lúc hắn chịu lôi kiếp bị sét đánh đen thui không có sức phản kháng, ta nắm lấy thời cơ ôm hắn chạy trốn.

Nửa tháng trước, hắn đến sau núi tộc chúng ta tu luyện. Gần đây ta đặc biệt chú ý đến hắn. Da thịt tựa tuyết, tóc dài trắng như mây rũ đến tận mắt cá chân, áo choàng xanh sẫm siết lấy vòng eo nhỏ nhắn, cử chỉ mềm mại chẳng khác gì tơ lụa mượt mà.

Có người ngoài xâm lăng vào địa bàn, tộc trưởng vốn định đuổi Hàn Bích đi. Sau đó nàng thấy ta để ý hắn, nể tình ta thèm hắn nhỏ dãi nên cam chịu cho hắn mượn khu vực sau núi để tu hành.

Ngày nào ta cũng đổi đủ cách xum xoe Hàn Bích. Ấy vậy mà hắn không thèm liếc mắt lấy một cái, lạnh lùng như đóa tuyết liên, thỉnh thoảng còn tỏ vẻ ghét bỏ ta nữa chứ.

Ta nhiều lần bị nhục nhưng không hề nản lòng. Mỹ nhân khó chiều cũng tốt, như thế mới giữ mình không để người ta dễ dàng xơ múi.

Ta hứng được một ít sương sớm đưa đến trước mặt người thương. Hắn bình tĩnh nhìn ta, bỗng dưng duỗi tay lên đầu ta.

Cảm xúc dâng trào, ta chờ đợi bàn tay ngọc ngà đó rơi xuống đầu, không ngờ hắn chỉ chạm vào vài sợi tóc rồi rời đi ngay.

Hắn vân vê một chiếc lá, giọng nói trong veo như nước suối róc rách chảy xuôi: “Ngươi mất công gom góp cả buổi sáng đấy à?”

Ta dõi mắt trông mong nhìn hắn, vội vàng gật đầu liên tục. Mắt hắn lóe lên, ta lại đẩy ly trúc đựng sương sớm đến trước người hắn.

Chắc tại ta không cẩn thận dùng quá nhiều sức, sương sớm trong ly tràn ra ngoài hơn phân nửa, tức khắc làm ướt vạt áo trước người Hàn Bích.

Nước nhanh chóng thấm ướt vải vóc, vải vóc màu xanh càng đậm thêm vài phần, dính sát vào cơ thể hắn, vẽ ra đường cong rõ ràng...

“Hoa Mãn!”

Hắn gọi tên ta, gằn từng chữ một. Ta đã quen hắn gọi tên ta bằng cách nặng nề như thế từ lâu, giống như hắn đã mạnh mẽ ghi lòng tạc dạ hai chữ ấy.

Ta vươn đôi tay nhỏ ra, cẩn thận chùi sạch nước trên quần áo hắn. Thân thể hắn cứng đờ, nhanh chóng kìm tay ta lại.

Ta ngước mắt lên, nghiêm túc mà quan tâm: “Sau núi gió lớn, chàng mặc quần áo ướt dễ cảm lạnh lắm, không bằng chàng cởi luôn...”

Hàn Bích che miệng ta lại, con ngươi màu đỏ đậm sắp phun ra lửa, vành tai thì đỏ bừng như máu.

Sao lại tức giận nữa rồi? Ta tốt bụng như vậy cơ mà? Không cởi áo ra thì làm sao thay đồ được?

Ta liếm một cái, hắn đột nhiên rụt tay về.

Hắn phất tay dẫn dắt một trận gió kéo đến, quần áo nháy mắt đã sạch sẽ như mới. Ta nhìn bộ quần áo khô ráo kia mà tiếc nuối không thôi, lộ hết ý nghĩ ra ngoài mặt.

Ngay lúc đó ta thấy sau cổ căng thẳng, cổ áo tự nhiên thít chặt lấy ta. Ta biết Hàn Bích lại muốn kéo ta tới gặp tộc trưởng.

Tộc trưởng thấy nhiều cũng quen, giả bộ khó xử nói: “Hoa Mãn còn trẻ con, ngươi so đo với con nít làm gì?”

Đúng, đầu tháng sau ta mới thành niên đó.

Hàn Bích nhắm mắt che khuất con ngươi màu đỏ, một lúc lâu sau mới mở ra, ánh mắt đã bình tĩnh trở lại.

“Tay trẻ con nhai ngon lắm.” Khóe môi hắn cong lên.

A, hắn cười với ta rồi.

...

Nhớ lại lần đầu tiên Hàn Bích kéo ta đi gặp tộc trưởng, nguyên nhân là vì ta không cẩn thận dẫm lên tóc hắn khi hắn ngồi tu luyện. Sau đó không đứng vững, ta ngã vào lồng ngực hắn... nhiều lần.

Tộc trưởng nói ta còn là trẻ con.

Lần thứ hai, ta lo lắng ban đêm ở sau núi có gió lớn, lặng lẽ mang áo choàng làm bằng lông hồ ly lửa bọc hắn lại. Hắn bừng tỉnh nhảy xuống đầm nước trong núi. Hôm đó hắn cho ta ngửi hương hôn mê làm ta bất tỉnh ngay tại chỗ.

Tộc trưởng nói hắn đừng so đo với con nít.

Đợi đến khi hắn đi rồi, tộc trưởng vỗ vai ta nói: “Vẫn nên giữ chút ý tứ thì hơn, đừng có dọa người ta bỏ chạy.”

Ta nhìn bóng dáng Hàn Bích cao thẳng, khẽ thở dài một hơi: “Sốt ruột tí thôi mà.”

Tộc trưởng là người từng trải, lời lẽ thấm thía bảo ta: “Sốt ruột không ăn được đậu hủ nóng.”

“Con không ăn đậu hủ nóng, con muốn ăn bạch xà đông lạnh.”

Tộc trưởng vẫn luôn nói ta là người xuất sắc trong tộc, ta cũng cảm thấy như vậy. Lần đầu tiên nịnh nọt Hàn Bích, hắn có thể chuẩn xác nói ra chủng tộc của ta, chứng minh ta thật sự có tài.

Chẳng qua là khi hắn sắp té ngã thì ta kịp thời ôm lấy eo hắn. Thật sự rất nhỏ...

Ta âm thầm tưởng nhớ lại cảm giác lúc đó, hắn lập tức liếc ta nói: “Háo sắc.”

Ta vui sướng gật đầu: “Chính xác, chính xác, ta háo sắc lắm luôn.”

Tộc chó sói chúng ta thích nhất là đi cướp bạn tình. Ta sắp thành niên, đương lúc tìm đối tượng ôm ấp thì Hàn Bích chạy tới sau núi. Trùng hợp thế này quả thực chính là nhân duyên trời định.

Hàn Bích nhất định phải trở thành bạn đời của ta.

Ta vốn còn lo lắng tu vi Hàn Bích cao quá, sau này ta lớn lên cũng không cướp được hắn. Cho nên ta chỉ có thể dùng chiến thuật vu hồi, làm hắn thích ta là xong.

Ngay cả ông trời cũng muốn cho ta thành đôi cùng Hàn Bích.

Vào ngày ta thành niên thì Hàn Bích độ kiếp. Mây đen cuồn cuộn, sấm chớp nổ vang, hắn bố trí kết giới sau núi nên ta không vào được. Cho đến khi mây đen tản ra thì ta là người đầu tiên vọt vào, nhìn thấy con rắn cháy đen thui kia còn đang thở dốc ở giữa một cái hố to.

Ta nhặt hắn về sơn động rửa ráy sạch sẽ, chăm sóc cẩn thận. Màu than đen dần mờ đi, biến trở về vảy trắng có ánh sáng bạc như ban đầu.

Hàn Bích biến về hình dạng con người, sau khi tỉnh lại thì trước hết là tự bọc chăn che chắn cơ thể.

Ta tiến lên cầm tay hắn, dùng hết cảm tình dành dụm cả đời mà hô lên: “Phu, quân....”

Mí mắt hắn run lên, bàn tay nắm chăn bỗng dưng siết lại, giọng nói hơi khàn: “Ngươi gọi ta là gì?”

Ta ngồi ở đầu giường, cúi người ôm cổ hắn cọ loạn: “Phu quân đó, ta trưởng thành rồi, có thể lấy chồng.”

Hầu kết Hàn Bích lăn lộn cọ tới cổ tay ta, ngẩng đầu nhìn lên thì thấy đôi mắt đỏ điểm xuyết ánh sao kia. Ta chậm rãi lại gần, hắn bỗng dưng nghiêng đầu. Môi ta chỉ cách mặt hắn một chút xíu thôi, ta không hề do dự hôn lên đó.

“Xấu hổ làm chi nữa, lúc chàng hôn mê có chuyện gì mà ta chưa từng làm đâu?”

Sắc mặt hắn thay đổi chớp nhoáng, màu hồng nhạt càng lúc càng đậm, xấu hổ buồn bực đến nghiến răng nghiến lợi: “Ngươi làm gì ta rồi?”

Ta hắng giọng, có chút ngượng ngùng nói: “Thì có gì đâu, chỉ là giúp chàng tắm rửa, lau mình, quan sát rồi lật vài miếng vảy...”

Hắn hít sâu một hơi, lần đầu tiên nghe thấy hắn dùng âm lượng lớn như thế để gọi tên ta: “Hoa Mãn!”

Người này nhất định yêu ta muốn chết luôn rồi.

Ta xoa lỗ tai: “Rống lớn tiếng như vậy có ích gì.”

Ngực hắn phập phồng dữ dội, ta tri kỷ vỗ về giúp hắn bình tĩnh thì cổ tay bị hắn nắm lấy.

Ta ngẩng đầu, nhìn thấy bờ môi mím thành một đường khẽ mở ra: “Ngươi thích ta?”

Ta vội vàng gật đầu.

“Muốn ta làm phu quân của ngươi?”

Ta lắc đầu, sức lực trên cổ tay càng mạnh hơn. Ta nhẹ nhàng sờ mu bàn tay hắn: “Không phản muốn chàng làm phu quân, khi ta cướp chàng về sơn động này thì chàng đã là phu quân ta rồi.”

Tay hắn hơi thả lỏng, ta nhân cơ hội lồng ngón tay chúng ta vào nhau: “Tộc của chúng ta dựa vào sức lực bản thân để chiếm đoạt bạn đời. Ai cũng như thế, nhưng người xuất sắc như ta không thể tìm bạn đời bình thường được.”

Hàn Bích không rút ngón tay ra mà cụp mắt nhìn xuống, mặc kệ ta chơi đùa.

Hắn ho nhẹ một tiếng, giọng nói rất mềm mại: “Cho nên ngươi mới cướp ta về?”

Ta kiêu ngạo gật đầu: “Đương nhiên, chàng đẹp như vậy thì đương nhiên phải làm đại phu quân của ta rồi.”

Ngón tay nháy mắt bị kẹp chặt, ta đau đến rít lên, cố gắng rút tay ra ngoài: “Đau, đau, buông ra.”

Hàn Bích dường như không nghe thấy, con ngươi đỏ đậm xẹt ra ánh sáng lạnh: “Đại phu quân? Vậy là còn người khác nữa à?”

Ta cứu không nổi mấy ngón tay nên gấp gáp cắn bừa, Hàn Bích nhấc tay kéo theo cơ thể ta ngã xuống. Cách một lớp chăn, ta chống bàn tay còn lại lên ngực hắn, thẹn quá hóa giận nói: “Đương nhiên, nếu là mỹ nhân thì càng nhiều càng tốt chứ sao!”

“A.” Tiếng cười thoát ra từ trong cổ họng hắn.

Tiếng cười đó làm ta bừng tỉnh nhớ ra, hình như hắn có thói ăn thịt trẻ con.

“Hàn Bích, ta không phải trẻ con, thịt ta già rồi, không ăn được đâu!”