Ôm Nhầm Thiếu Gia Giả Được Sủng Ái Mà Không Tự Biết

Chương 13: 13: Quang Minh Chính Đại Đưa Tiền




Chu Hạ biết Nghiêm tiểu thiếu gia đến đây là ý của Túy Ông không phải ở rượu*, dứt khoát tự mình ăn no rồi nói: "Tiểu thiếu gia, không có việc gì thì tôi đi trước."

*ý không ở trong lời; có dụng ý khác.

Ánh mắt Nghiêm Thanh Viên trông mong nhìn Chu Hạ: "Anh rất bận hả?"

"Bận... Bận... Cũng không bận lắm..." Giọng nói của Chu Hạ dưới ánh mắt chờ mong của Nghiêm Thanh Viên càng ngày càng nhỏ, "Tiểu thiếu gia, ngài rốt cuộc muốn làm gì?"

Nghiêm Thanh Viên cúi đầu, cậu thật ra là muốn Chu Hạ ở lại chỗ này, lúc có Chu Hạ, anh cả anh hai cũng sẽ hỏi không quá kỹ càng.

Chu Hạ có chút khó xử gãi tóc: "Tiểu thiếu gia, cậu xem như vậy có được không, ngài sắp xếp thời gian, đến lúc đó tôi lái xe đưa ngài về."

"Được."

Chu Hạ:...

Được thôi, đồng ý còn rất nhanh, xem ra hắn thật sự là một người yểm trợ rồi.

Nghiêm Thanh Viên thu dọn bàn sạch sẽ rồi mới mở bài thi ra, hơn nữa dùng điện thoại bắt đầu tính giờ giống thi tuyển sinh thật sự.

Cố Hãn Hải lau khô tay, giờ cơm trưa đã qua, nhà hàng trống khách, hắn đứng phía sau Nghiêm Thanh Viên, tiểu thiếu gia vẫn luôn không biết.

Tư thế viết chữ của tiểu thiếu gia không tốt lắm, nửa ghé trên mặt bàn.

Kiểu chữ của cậu vô cùng đặc sắc, một đám tròn vo, thoạt nhìn giống như vẽ rất nhiều viên tròn không theo quy tắc.

Nghiêm Thanh Viên đang phải chiến đấu với câu hỏi khó môn toán, làm theo hướng dẫn, nhưng không thể hiểu nổi đầu óc lại nghĩ không ra góc độ của bài này, rõ ràng nhìn chung thì dường như chỉ có một cách để chứng minh rõ ràng, nhưng một khi hạ bút viết xuống thì sẽ xuất hiện logic kì quái làm gián đoạn.



Trong tầm nhìn của Nghiêm Thanh Viên bỗng nhiên xuất hiện một bàn tay, ngón tay gõ gõ lên đề bài của cậu: "Chỗ này hơi vướng một chút, cậu nghĩ không sai, trực tiếp đem tất cả quy trình cậu cho là đúng viết xuống rồi phản đẩy, là có thể khắc phục vấn đề logic trong đó."

Nguyên văn là "这裡稍微有点绕,你的思路没错,直接将所有你认为正确的过程全部写下来然后反推,就可以理清其中的逻辑。" hổng biết đúng không nữa, hỏn lọn quá.

Nghiêm Thanh Viên chú ý tới trên tay Cố Hãn Hải có mang một đôi găng tay mới tinh màu trắng, rất hợp với trang phục phục vụ của hắn.

Tay còn lại của Cố Hãn Hải đè ở một bên khác của Nghiêm Thanh Viên, như muốn đem thiếu niên vốn nhỏ hơn hắn rất nhiều bao vây trong ngực, rõ ràng là làm việc ở nhà hàng, nhưng Nghiêm Thanh Viên lại có thể ngửi được mùi hương thơm dịu nhàn nhạt trên người Cố Hãn Hải.

"Thử xem."

Nghiêm Thanh Viên từ trong hoảng hốt hơi thanh tỉnh, ngốc nghếch bắt đầu làm bài, làm bài liên tiếp, Nghiêm Thanh Viên cuối cùng cũng có thể khắc phục vấn đề logic phức tạp nhất chỗ đó.

"Thành tích môn toán của cậu không tồi." Cố Hãn Hải cúi đầu nói, "Bài làm này được full điểm."

Nghiêm Thanh Viên đột nhiên được khích lệ, gương mặt hơi ửng hồng, bản thân Cố Hãn Hải chỉ đang xem đề, nhưng vô thức nhìn Nghiêm Thanh Viên thẹn thùng đỏ mặt, chỉ cảm thấy nháy mắt tim đập không đều.

"Đề thi, đề thi cũng rất dễ..." Nghiêm Thanh Viên lắp bắp nói.

"Ừm, đúng là rất dễ."

Sự thẳng thắn của Cố Hãn Hải ngay lập tức làm tâm trạng phấn khích của Nghiêm Thanh Viên giảm xuống, nhưng vào lúc Cố Hãn Hải lại dùng ban tay mang găng tay màu trắng xoa xoa tóc Nghiêm Thanh Viên.

"Nhưng bài càng dễ càng dễ thiếu cảnh giác, cậu vẫn luôn nghiêm túc làm mỗi một câu, đây là thói quen làm bài rất tốt."

Nghiêm Thanh Viên chỉ cảm thấy tâm trạng của mình bị Cố Hãn Hải nói lúc cao lúc thấp, nói cuối cùng vẫn là khen cậu, ngẩng đầu lên nở nụ cười vui thích với Cố Hãn Hải.

Ánh mắt Cố Hãn Hải hơi trầm xuống, thiếu niên đáng yêu nở nụ cười đáng yêu nhất thế giới, ngón tay Cố Hãn Hải cứng đờ, phảng phất trước mắt là một hình ảnh chỉ cần chạm vào sẽ vỡ.

"Quả nhiên cậu học rất giỏi." Đôi mắt Nghiêm Thanh Viên sáng lấp lánh, bên trong tràn ngập ánh sáng ngưỡng mộ.

Cố Hãn Hải thu tay, mạnh mẽ dời tầm mắt, không để nụ cười tươi của Nghiêm Thanh Viên hấp dẫn hắn, lúc này hắn cầm bút, hướng dẫn cách làm mới ở đề bài mà Nghiêm Thanh Viên vừa làm.

"Cậu có thể thử cách giải này."

Nghiêm Thanh Viên nhìn thấy rồi, sau đó gật gật đầu: "Cách làm này tôi cũng nghĩ đến, nhưng vì để đảm bảo an toàn, tôi mới dùng cách chứng minh phức tạp kia."

Cố Hãn Hải gật đầu, sau đó đem mấy bài thi trước đó của Nghiêm Thanh xem lại cho cậu, Nghiêm Thanh Viên nhìn mỗi môn đều được điểm cao trong bài thi của mình, ánh mắt sáng lóng lánh, vừa kinh ngạc vừa vui mừng.

"Đề bài rất dễ, đều là căn bản." Cố Hãn Hải hỏi, "Muốn tôi giảng mấy câu sai không?"

Nghiêm Thanh Viên vốn dĩ là tìm Cố Hãn Hải để học, lúc này đương nhiên vô cùng vui, lập tức ngồi dịch vào bên trong, nôn nóng vỗ vỗ chỗ ngồi bên cạnh mình: "Mau lại đây!"

Cố Hãn Hải có chút do dự, nhưng hắn chưa kịp nghĩ gì thì Nghiêm tiểu thiếu gia đã trực tiếp kéo quần áo Cố Hãn Hải, để hắn ngồi xuống.

Vị trí chỗ ngồi của Nghiêm Thanh Viên ghế đơn cho hai người ngồi đối nhau, tuy rằng Nghiêm Thanh Viên đã nhường chút chỗ ngồi nhưng nếu thật sự hai người đều ngồi thì sẽ hoàn toàn gần kề, trong nháy mắt Cố Hãn Hải cảm nhận được hai người chạm vào nhau.

Ký ức cùng nhau ngồi trên xe đi Cục Cảnh Sát lại hiện lên trong đầu, thiếu niên mềm mại lại một lần nữa hiện lên, thân thể theo bản năng muốn tới gần.

"Tháo găng tay xuống được không?" Nghiêm Thanh Viên thấy lúc Cố Hãn Hải cầm bút còn mang theo găng tay, cảm thấy rất vướng bận, muốn tháo xuống.

Nhưng bản năng Cố Hãn Hải lại đem tay thu về, khiến Nghiêm Thanh Viên chụp vào không khí.

Trong nháy mắt bầu không khí trở nên yên tĩnh.

Nghiêm Thanh Viên kinh ngạc, nhớ lại đôi tay của Cố Hãn Hải không được đẹp lắm, bàn tay hơi nhiều các vết chai và sẹo.

Là... Cố ý giấu đi sao?

"Bài này không phải cậu không biết, là do cậu chưa hiểu câu hỏi." Lúc Nghiêm Thanh Viên chưa nói chuyện, Cố Hãn Hải tự nhiên đem đề thi vật lí mở ra để trên mặt bàn, "Công thức bài này giống câu bốn đề trước..."

Cố Hãn Hải cho rằng bản thân sẽ nghiêm túc giảng đề bài cho tiểu thiếu gia, nhưng trên thực tế không phải vậy, chóp mũi không ngừng ngửi được mùi hương ngọt ngào giống như bánh ngọt, thân thể theo bản năng rất muốn được gần kề tiểu thiếu gia, đang không ngừng kích thích thần kinh hắn.

Ánh mắt tiểu thiếu gia tín nhiệm lại ngưỡng mộ hắn, sườn mặt nghiêm túc nghe giọng nói của hắn, khi nhìn nghiêng vì góc độ hơi thấp nên có thể thấy rõ ràng lông mi, làn da hồng mịn màng trắng nõn khỏe mạnh, Cố Hãn Hải không hiểu hắn bây giờ vì sao vẫn có thể bình tĩnh giảng bài.

Cửa nhà hàng bị đẩy ra, Cố Hãn Hải không chú ý cũng không có thái độ khác thường, cho đến khi có giọng nói phát ra từ đỉnh đầu của hắn: "Lớp trưởng, cậu kiêm chức* hả?"

*Công việc bán thời gian.

Nghiêm Thanh Viên và Cố Hãn Hải cùng nhau ngẩng đầu, thấy được vài chàng trai đứng trước mặt hai người.

"Mấy cậu sao lại đến đây?" Không ngờ Cố Hãn Hải lại quen biết họ, sắc mặt không đổi rời khỏi Nghiêm Thanh Viên.

Nghiêm Thanh Viên nhìn bên người bỗng nhiên vắng vẻ, tuy bây giờ thời tiết nóng nực, nhưng trong nhà hàng có điều hòa, đột nhiên tách ra, Nghiêm Thanh Viên cảm thấy có chút lạnh.

"Tới tìm cậu chơi á, từ hè đến giờ không thấy cậu đâu." Nói xong chàng trai kia nhìn về phía Nghiêm Thanh Viên, "Học sinh cậu mang theo? Gia sư à? Dạy cái gì thế?"

Gia sư? Trong đầu Nghiêm Thanh Viên đột nhiên hiện lên chuyện này, đúng vậy, cậu tìm Cố Hãn Hải tới học, vậy chẳng phải là gia sư à?

Bây giờ Cố Hãn Hải làm công, làm công là vì kiếm tiền, bây giờ Cố Hãn Hải chắc chắn cần tiền, vậy nếu dùng lý do làm gia sư, có phải có thể quang minh chính đại đưa tiền cho Cố Hãn Hải không?!

"Không phải." Cố Hãn Hải nghĩ đến Nghiêm Thanh Viên, rất ít thấy lộ ra vài phần ý cười, "Cậu ấy là..."

"Là học sinh!" Nghiêm Thanh Viên đột nhiên đánh gãy lời Cố Hãn Hải, "Lần này tôi tới, là muốn nhìn thành tích của Cố Hãn Hải có thể làm thầy của tôi không, bởi vì hơi có duyên với nhau, lương hàng giờ của tôi cao lắm, vì cần gấp, giá gấp ba lần thị trường!"

Nụ cười của Cố Hãn Hải bỗng trở nên lạnh lùng.

"Thật hả? Vậy tình cảm tốt, cậu xem qua chưa? Cảm thấy thầy Cố Hãn Hải của bọn tôi dạy thế nào?"

"Tôi cảm thấy vô cùng tốt, đáng giá của tôi!"

"Đương nhiên rồi, Cố Hãn Hải giỏi nhất khối đó, ngoài ngữ văn các môn đều full điểm, môn duy nhất không tốt là ngữ văn." Vài ngày có vẻ là bạn học của Cố Hãn Hải, quan hệ không tồi với Cố Hãn Hải, "Ở trong lớp tôi Cố Hãn Hải là lớp trưởng, chúng tôi đều tin cậu ấy, còn tin hơn cả chủ nhiệm lớp, không có việc gì cũng tìm lớp trưởng, cậu tìm cậu ấy dạy là không sai đi đâu được."

"Là, là như vậy sao? Cậu ấy ở trường học rất được hoan nghênh hả?"

"Còn không phải sao, tôi kể cho cậu nghe..."

Nghiêm Thanh Viên nhờ đám bạn học của Cố Hãn Hải nên biết được quan hệ của Cố Hãn Hải với mọi người như nào, quả nhiên tất cả mọi người rất thích Cố Hãn Hải, độ nổi tiếng của Cố Hãn Hải siêu cao, cũng có các cô gái yêu thầm, thổ lộ càng không thiếu, coi như là nhân vật phong vân*.

* 风云人物: nhân vật quan trọng; người làm mưa làm gió (chỉ những người sôi nổi hoặc có ảnh hưởng lớn trong xã hội.)。

Đôi mắt Nghiêm Thanh Viên được nghe kể trở nên sáng lấp lánh, đó thật sự là một Cố Hãn Hải hoàn hảo phù hợp với sách, không giống cậu.

Thật tốt.

Cố Hãn Hải có nhiều bạn bè đến vậy.

Không giống cậu.

Nghiêm Thanh Viên đột nhiên quay đầu cười, nói với Cố Hãn Hải: "Chúng ta có nên làm hợp đồng gì đó không? Tiền lương mỗi ngày tan làm!"

Nghiêm Thanh Viên hào phóng vỗ vỗ điện thoại của mình, bên trong là tiền mà cậu đã cất giữ từ lâu.

Nhưng Cố Hãn Hải lại lạnh giọng cự tuyệt: "Tôi không định làm gia sư."

Nghiêm Thanh Viên ngây ngẩn cả người, trơ mắt nhìn người rõ ràng vừa rồi giảng bài còn cực kì dịu dàng Cố Hãn Hải, giờ trong nháy mắt lại thay đổi, tương phản cực kì, đặc biệt lạnh như băng.

"Không, không hài lòng tiền lương ư?" Nghiêm Thanh Viên muốn dò hỏi thử.

"Lúc trước cậu muốn nói gì với tôi?"

Lúc trước? Nghiêm Thanh Viên nghĩ nghĩ, chắc là lúc vừa tới có lời muốn nói với Cố Hãn Hải.

"Là, muốn tìm cậu học..." Có điều bỗng biến thành phụ đạo dạy thêm, về cơ bản là giống nhau.

Nhưng ánh mắt Cố Hãn Hải lại trầm xuống: "Tôi không định làm gia sư."

"Vì sao từ chối vậy? Lớp trưởng không phải rất thiếu tiền sao?"

Đột nhiên gặp ánh mắt của Cố Hãn Hải, tất cả bạn học xung quanh đều nghẹn lời.

"Tôi..." Nghiêm Thanh Viên nhạy bén cảm nhận được tâm trạng Cố Hãn Hải bỗng nhiên thay đổi, không biết xảy ra vấn đề ở đâu, cẩn thận lấy điện thoại ra, "Còn nữa, chúng ta có cần thêm Wechat không."

Cố Hãn Hải không trả lời, cho đến khi Nghiêm Thanh Viên xấu hổ cất điện thoại, hắn cũng không nói một chữ.

Nghiêm Thanh Viên cũng có chút xấu hổ.

Cậu cảm thấy bản thân bị chán ghét rồi.

Nghiêm Thanh Viên nhìn bạn bè của Cố Hãn Hải, đột nhiên xoay người rời đi.

Rời đi trước bầu không khí xấu hổ này.

"Này, lớp trưởng..."

"Ngồi đi." Cố Hãn Hải cầm lấy thực đơn của mình, "Các cậu muốn ăn gì?"

Lúc Cố Hãn Hải tan làm đã là buổi tối, sắc trời đã khuya, hắn là người cuối cùng, khóa cửa nhà hàng.

Trên đường vốn dĩ rộn ràng nhộn nhịp người qua đường giờ đã hoàn toàn an tĩnh, Cố Hãn Hải chuẩn bị về nhà.

Nhưng mà trên đường về nhà, lại bị một người xa lạ chặn đường, xe của người đàn ông dừng lại cách đó không xa.

"Xin chào, cậu là, bạn học Cố Hãn Hải đúng không?" Người đối diện nói.

Cố Hãn Hải ngẩng đầu, yên lặng đánh giá người đàn ông trưởng thành cao hơn mình.

"Tôi là Nghiêm Trạch Thủy, là anh cả của Nghiêm Thanh Viên."

Cố Hãn Hải theo bản năng nhíu mày.

"Về chuyện của Viên Viên, có tiện nói chuyện không?"

____

12/11/2022.

20:31:30.

____

Editor có điều muốn nói: Khổ quá, một người có ý tốt mà bị hiểu nhầm, một người lại bị tổn thương lòng tự trọng =(