Ôm Nhầm Thiếu Gia Giả Được Sủng Ái Mà Không Tự Biết

Chương 9: 9: Muốn Chuyển Trường Cấp 3




Làm một vệ sĩ tốt phải hiểu được biến báo*, nếu muốn hai bên đều thỏa mãn, Diêm Đàm đã nghĩ ra cách để thỏa hiệp đôi bên, trước ba phút báo với Nghiêm Thanh Viên rằng Nghiêm Trạch Thanh sắp đến.

* dựa theo tình hình khác nhau, thay đổi một cách vô nguyên tắc.

Quả nhiên sau khi nhìn thấy tin nhắn mình gửi Nghiêm Thanh Viên hoang mang rối loạn từ nhà hàng chạy ra, hơn nữa còn đụng phải một người qua đường, điều này không giống với Nghiêm Thanh Viên ngày thường có chút chậm chạp không đàng hoàng.

Diêm Đàm nhíu mày, đứng lên sắc mặt không đổi đi theo phía sau hai vị thiếu gia.

Sau khi nhận được tin Nghiêm Thanh Viên theo bản năng ra tới, tuy rằng Diêm Đàm dự báo ba phút, nhưng Nghiêm Thanh Viên lau miệng thu dọn một chút, vừa mới ra cửa đã thấy xe của Nghiêm Trạch Thanh.

"Anh hai!" Nghiêm Thanh Viên nhanh chóng phóng tới, trực tiếp dùng đôi tay ôm Nghiêm Trạch Thanh, "Anh hai sao anh lại đến đây!"

"Đến xem em." Nghiêm Trạch Thanh nhìn thoáng qua bốn phía, vị trí ở đây cách nhà bọn họ khá xa, lúc trước Nghiêm Thanh Viên rất hiếm khi đến đây, cũng không biết bây giờ vì sao lại thường xuyên đến đây, "Em vừa rồi đang làm gì?"

Nghiêm Thanh Viên nhìn thấy Nghiêm Trạch Thanh vậy mà quan sát bốn phía, lập tức tiến lên kéo Nghiêm Trạch Thanh một chút, làm toàn bộ sự chú ý của anh hai nhà mình tập trung trên người mình.

"Em có làm cái gì đâu nè?"

"Không có?" Dáng vẻ Nghiêm Trạch Thanh hiển nhiên là không tin, cong lưng vươn tay nhéo nhéo lỗ tai Nghiêm Thanh Viên một chút, "Anh hai cho em cơ hội nói thật một lần cuối."

Nghiêm Thanh Viên bồn chồn trong lòng, không biết rốt cuộc là sơ hở chỗ nào bị anh hai khốn khéo nhà mình bắt được.

"Em... Em không có..." Nghiêm Thanh Viên có chút ngại ngùng, nếu là ngày thường lúc này sẽ cúi đầu, nhưng lần này cậu cố hết sức ngẩng đầu lên nhìn thẳng Nghiêm Trạch Thanh.

Lúc cậu ra đến thời gian vẫn là hơi chậm, có thể nhìn thoáng qua Cố Hãn Hải bên trong từ cửa kính bên cạnh, Nghiêm Thanh Viên theo bản năng trong lòng cảm thấy sợ hãi, cậu không hy vọng Nghiêm Trạch Thanh chú ý tới Cố Hãn Hải nhanh như vậy.

Nghiêm Trạch Thanh cong lưng, tinh tế ngửi bên tai Nghiêm Thanh Viên, đột nhiên cười khẽ một tiếng: "Để anh hai đoán xem nào, sườn heo chua ngọt? Khoai tây sợi xào chua, còn có... Cá hầm cải chua?"

*Sườn heo chua ngọt

*Khoai tây sợi xào chua

*Cá hầm cải chua

Tuy Nghiêm Trạch Thanh không nói ra toàn bộ, nhưng hai má tròn tròn của Nghiêm Thanh Viên dần đỏ lên khi Nghiêm Trạch Thanh nói chính xác những gì cậu vừa ăn, giờ không dám nhìn y luôn rồi, chột dạ cúi đầu.



Bản thân ăn no căng phồng bụng rất không thoải mái, lúc này chột dạ, vậy là loáng thoáng có cảm giác không thoải mái lắm.

"Lời anh nói với em trước giờ em đều xem như gió thoảng bên tai?" Nghiêm Trạch Thanh tươi cười mất dần, lạnh giọng quát mắng.

"Em xin lỗi." Nghiêm Thanh Viên cúi đầu, cậu cũng không muốn làm anh hai lo lắng, nhưng bữa cơm này là Cố Hãn Hải muốn cảm ơn cậu, Nghiêm Thanh Viên thật sự không muốn lãng phí.

Nghiêm Trạch Thanh ngày thường rất ít cùng người ngoài nói nhiều, nhưng đối với Nghiêm Thanh Viên thì không bao giờ keo kiệt lời nói của mình, Nghiêm Thanh Viên ngoan ngoãn cúi đầu nghe, cúi thấp đầu, đôi mắt lại lén nhìn về phía nhà hàng kính pha lê bên trong.

Trùng hợp là hắn đang đứng ở mặt tiền nhà hàng, mà nơi xe Nghiêm Trạch Thanh dừng vừa vặn có thể nhìn về phía Cố Hãn Hải, lúc này Cố Hãn Hải cũng đang nhìn cậu.

Nghiêm Thanh Viên lén chớp chớp mắt, cậu chú ý thấy bên cạnh Cố Hãn Hải có một người phụ nữ đang đứng ngửa đầu nói chuyện với Cố Hãn Hải.

Người phụ nữ ăn mặc nhìn rất xinh đẹp, nhưng so sánh với mẹ Nghiêm thì lại không đâu vào đâu, nhiều góc nhỏ được trang trí khiến chiếc váy của người phụ nữ có vài phần rườm rà.

Nghiêm Thanh Viên chỉ có thể nhìn sườn mặt của cô, nhưng chỉ cần nhìn một bên mặt, trong đầu Nghiêm Thanh Viên bỗng hiện ra một câu.

'Đó là một người phụ nữ yếu ớt như được làm từ giấy, thân hình cô nhỏ xinh, đứng bên cạnh Cố Hãn Hải phảng phất như có thể bị bao phủ bởi bóng hình của Cố Hãn Hải, mà cô tựa như cố ý muốn cuộn tròn thân thể chui vào bóng dáng đứa nhỏ thuộc về cô, tìm kiếm che chở.'

Lúc này người phụ nữ như cố ý lại như vô tình đến gần Cố Hãn Hải, đôi mắt cô thật ra rất sáng, nhưng Nghiêm Thanh Viên chỉ nhìn được mặt bên của đối phương, phảng phất như thể cậu nhìn thấy đôi mắt rất giống mình trong gương.

Người phụ nữ thân hình nhỏ xinh, nhu nhược, Nghiêm Thanh Viên nghĩ tới vóc dáng của bản thân trước giờ đều chưa từng tăng trưởng tốt, lúc này một ý nghĩ kì lạ hình thành trong đầu cậu.

Đó là mẹ của Cố Hãn Hải, là mẹ ruột của hắn.

Lúc này người phụ nữ kia ngẩng đầu nhìn về phía Cố Hãn Hải, trong ánh mắt hoàn toàn là nuông chiều và tin cậy, đó hoàn toàn là đối với người thân của mình mà ỷ lại, mà bản năng của Nghiêm Thanh Viên nói cho cậu, cậu mãi mãi cũng không thể có được ánh mắt ỷ lại như vậy của người phụ nữ này.

Trong nháy mắt, Nghiêm Thanh Viên giống như bị cái gì đó kích thích, bụng vốn không thoải mái bắt đầu trở nên chướng và bỏng rát, đau đớn tột cùng nháy mắt kích thích Nghiêm Thanh Viên, sắc mặt của Nghiêm Thanh Viên càng ngày càng trở nên trắng bệch, hai tay vô thức che bụng.

Động tác này ngay lập tức bị Nghiêm Trạch Thanh bắt lấy: "Viên Viên?"

Nghiêm Thanh Viên vì đau đớn tột cùng không thể khống chế cong lưng, cơn đau rát ở bụng như muốn nối da bụng cậu lại, không chỉ từ bên trong, thậm chí cậu còn cảm thấy chạm vào cũng đau.

Sắc mặt Nghiêm Trạch Thanh liền thay đổi, trực tiếp cong lưng đem Nghiêm Thanh Viên bế ngang đưa vào trong xe, bản thân cũng nhanh chóng ngồi vào xe, nói với tài xế: "Đi bệnh viện gần đây."

Nghiêm Thanh Viên đau đến mồ hôi đầy đầu, Nghiêm Trạch Thanh thắt dây an toàn cho Nghiêm Thanh Viên sau đó để cậu dựa vào người mình rồi dùng tay mình nhẹ nhàng xoa bóp bụng cho cậu, sức tay không mạnh không nhẹ, dựa theo chiều kim đồng hồ không ngừng mát xa bụng, động tác như thể rất quen thuộc này hiển nhiên không phải mới làm một hai lần.

Nghiêm Thanh Viên bởi vì đau đớn mà nhỏ giọng nức nở, dựa vào trong lòng ngực Nghiêm Trạch Thanh mất tự nhiên khẽ run rẩy, sự lo lắng đều tràn ngập trong mắt Nghiêm Trạch Thanh, động tác của tay lại càng không dám dừng dù chỉ một chút.

Nghiêm Thanh Viên dựa vào vai anh hai nhà mình, cảm thấy bản thân chắc là trừng phạt đúng tội.

Trước kia cũng không phải chưa từng ăn căng bụng, nhiều lắm cũng chỉ là khó chịu, nhưng bây giờ đau đớn đến như vậy nhất định là do ông trời trừng phạt cậu để anh hai và Cố Hãn Hải không có duyên cớ gặp mặt.

Nghiêm Thanh Viên cả người đều đổ mồ hôi lạnh, chậm rãi ngẩng đầu lên, nhìn ánh mắt lo lắng và vẻ mặt lo âu của Nghiêm Trạch Thanh, đây chính là tình cảm chân thật thuộc về bản thân cậu.

Đau đớn làm suy nghĩ không được tỉnh táo lắm, Nghiêm Thanh Viên khó hiểu mở miệng nhỏ giọng nói: "Anh hai ơi, em xin lỗi nha."

Nghiêm Trạch Thanh bây giờ đầy đầu đều là Nghiêm Thanh Viên đừng có vấn đề gì lớn, tâm trạng đâu đi so đo cậu vì sao bỗng nhiên ăn nhiều như vậy.

Đột nhiên nghe được Nghiêm Thanh Viên nói như vậy, sự đau lòng của Nghiêm Trạch Thanh lấn át mọi thứ: "Không có gì phải xin lỗi cả, em nếu cảm thấy có lỗi với anh hai, vậy thì mau khỏe lại, đừng khó chịu như vậy."

Nghiêm Thanh Viên giống như làm nũng rúc vào lòng ngực Nghiêm Trạch Thanh, cọ cọ, nhỏ giọng lặp lại lời xin lỗi.

Nghiêm Trạch Thanh chỉ nghĩ rằng Nghiêm Thanh Viên đau đến mơ hồ.

Nhưng trong đầu Nghiêm Thanh Viên lại không ngừng hiện lên những miêu tả vụn vặt ở trong sách của Nghiêm Trạch Thanh, một mảnh hỗn loạn.

Con người luôn dễ thương cảm lúc yếu ớt, mơ mơ màng màng nghĩ, cậu tuyệt đối không tranh giành không chiếm đoạt không làm yêu quái, tất cả đều là của Cố Hãn Hải, cậu tuyệt đối sẽ trả cho hắn không thừa thứ gì, chỉ cần cậu không chết, anh hai tuyệt đối sẽ không...

Tuy hai người rầm rộ chạy một chuyến đến bệnh viện, nhưng trên thực tế kiểm tra từ trên xuống dưới không có chuyện gì, chỉ có duy nhất vấn đề đó là no căng bụng, đi bộ một chút, mát xa, uống thuốc tiêu hóa thì sẽ tốt trở lại, chàng trai mười sáu tuổi vốn dĩ đều rắn rỏi.

Nhưng vì sao lại đau như vậy, bác sĩ thậm chí còn uyển chuyển hỏi có phải dạo này áp lực quá lớn không, thậm chí trêu chọc nói có phải thất tình không.

Nghiêm Thanh Viên từ đầu đến cuối đều ngại ngùng cúi đầu không nói gì, vị bác sĩ này là người mà Nghiêm gia rất quen thuộc, Nghiêm Thanh Viên dạ dày đã không tốt từ nhỏ có việc thì cứ hay đến khám bác sĩ này, thời gian dài dần quen thuộc nhau, mới dám trêu chọc như vậy.

Nói xong Nghiêm Thanh Viên vô cùng ngoan ngoãn xin lỗi: "Cháu xin lỗi, để mọi người phiền* vì cháu."

*Nguyên văn là 劳师动众 (điều động binh lực): điều binh; dấy binh (vốn chỉ việc dấy đại binh, nay chỉ việc điều động sử dụng lớn về nhân lực).

"Như này thì có gì đâu?" Lão bác sĩ cười tủm tỉm vỗ đầu Nghiêm Thanh Viên, "Chú nhìn cháu lớn lớn, nói như thế nào cũng coi như cha nuôi, vậy mà còn khách sáo với chú làm gì?"

Nghiêm Thanh Viên dưới tay lão bác sĩ lén giương mắt, bây giờ đã không đau, nhưng lúc nãy vì đau mà khóc nên khóe mắt hồng hồng lộng lẫy, nhìn về phía lão bác sĩ mà cười ngây ngô.

Lão bác sĩ chậc một tiếng, nói với Nghiêm Trạch Thanh bên cạnh: "Đứa nhỏ này không di truyền đặc điểm của Nghiêm gia chút nào, nhìn dáng vẻ đáng yêu biết bao này, cậu nhìn xem nhà các cậu toàn là lớn lên cường tráng."

Nghiêm Trạch Thanh không nói gì cười cười.

Nhưng người nói vô tình người nghe có ý, Nghiêm Thanh Viên không tự chủ co lại, tuy từ nhỏ đến lớn vì dạ dày mỏng manh nên vào bệnh viện không ít lần, nhưng vì Nghiêm Thanh Viên rất nổi tiếng, nên cũng không ai phát hiện manh mối*.

*Nguyên văn là 但是因为严清圆是很大众的血性,也就没被发现过端倪 hổng hiểu nghĩa lắm:<

Nghiêm Thanh Viên lúc này chỉ cảm thấy da đầu tê dại, trong vòng hai năm cậu không muốn đến bệnh viện nữa.

Về đến nhà vừa vặn nhìn thấy Nghiêm Trạch Thủy ở cửa, đi lên liền ôm Nghiêm Thanh Viên lên.

Chàng trai mười sáu tuổi dù có nhỏ xinh đến đâu cũng không đến mức dễ như trở bàn tay bị bế lên, nhưng đối với dáng người cường tráng như anh cả thì không cố sức chút nào.

"Để anh nhìn xem, Viên Viên của chúng ta làm sao thế, để bản thân ăn đến mức vào bệnh viện?" Tuy bên trong ngữ khí của Nghiêm Trạch Thủy là trêu chọc, nhưng sau khi nhìn thấy Nghiêm Thanh Viên vẫn sinh động thì mới thở phào nhẹ nhõm.

"Anh cả, anh cả ơi..." Nghiêm Thanh Viên giãy giụa muốn đi xuống, "Thả em ra đi anh."

"Hửm?" Nghiêm Trạch Thủy thanh thản nghiêng đầu, "Anh cả không thể ôm sao?"

"... Em mười sáu rồi." Nghiêm Thanh Viên nhéo nhéo vào phần có chút đau của mình do bị giam cầm bởi bàn tay của Nghiêm Trạch Thủy, "Em lớn như vậy, trọng lượng cũng nặng, tay anh cả cứng, ghì em đau."

Tuy rằng ngoài miệng Nghiêm Thanh Viên oán giận, nhưng nguyên nhân thật sự là vì muốn kéo chút giới hạn với Nghiêm Trạch Thủy, cũng không thể để đại cả thành thói quen, đợi sau này Cố Hãn Hải trở về, Nghiêm Trạch Thủy cũng đem Cố Hãn Hải giơ lên như vậy sao?

Nghiêm Thanh Viên tưởng tượng một chút hình ảnh kia.

Nghiêm Thanh Viên lắc đầu muốn đem hình ảnh đáng sợ kia xóa trong đầu.

Dù sao anh cả cũng là loại tính cách có thể nhanh chóng quen thuộc, cho dù không phải cậu cũng vậy.

"Giận à?" Nghiêm Trạch Thủy hơi cong lưng, dán ở bên tai Nghiêm Thanh Viên nhẹ giọng nói, "Là anh cả không tốt, anh cả sau này không bế lên nữa, có được không?"

"Thật ạ?" Nghiêm Thanh Viên hỏi.

"... Vậy về sau trước lúc anh muốn ôm, thông báo trước cho Tiểu Viên Viên nhà chúng ta nhé?" Nghiêm Trạch Thủy cố ý trêu đùa Nghiêm Thanh Viên, thích nhìn em trai nho nhỏ nhà mình bị anh trêu chọc đến nóng giận nho nhỏ, dáng vẻ sinh động.

Gần đây cứ cảm thấy em trai nhỏ nhà mình thoạt nhìn có chút u buồn, Nghiêm Trạch Thủy cố ý tăng thời gian về nhà, nhưng chỉ cần nhìn thấy mình là sẽ dán lại đây muốn cùng nhau chơi với mình lúc trước giờ đây chỉ cần nhìn thấy anh... Đều coi như không có gì.

Anh làm anh cả thật sự quá tầm thường, làm sao mới có thể giành lại được nụ cười của em trai nhỏ đây.

Nhưng anh cũng chỉ là như cố ý lại như vô tình mà thôi, còn Nghiêm Trạch Thanh hôm nay liền trực tiếp đi bắt người, không ngờ rằng em trai lớn nhà mình thuộc phái hành động.

"Bây giờ còn cảm thấy không thoải mái không?" Nghiêm Trạch Thanh hỏi.

Nghiêm Thanh Viên nhìn vẻ mặt  Nghiêm Trạch Thanh, anh hai nhà mình... Có chút giận.

Nghiêm Thanh Viên đã sớm quen thuộc với quá trình chạy đến một bên, tự mình kéo một cái ghế dựa, ngồi trên ghế, lưng thẳng hai tay đặt trên đầu gối, dáng vẻ học sinh tiểu học ngồi tiếp thu giáo dục.

Đây là thói quen khi còn nhỏ, đối với Nghiêm gia giáo dục trẻ nhỏ không dùng đòn roi mà nói, cũng đối với Nghiêm Thanh Viên mà nói, ghế là nơi chứng minh cậu đang suy ngẫm và suy nghĩ.

Nhưng mà... Nó cũng là một nơi có thể giao tiếp.

"Em hai, hôm nay không phải thân thể Viên Viên không tốt sao? Cũng không cần kịch liệt đến vậy chứ?"

Nhưng mà ngoài ý muốn là sắc mặt Nghiêm Trạch Thanh cũng không tốt lắm, Nghiêm Thanh Viên quá mức tự giác ngược lại làm y tâm sinh không vui.

"Em đây là dùng cách này để bày tỏ em không hài lòng đấy à?" Rõ ràng ngữ khí của Nghiêm Trạch Thanh nghiêm túc hẳn lên, ẩn chứa tức giận.

Nghiêm Thanh Viên nhìn vẻ mặt của anh hai, hoang mang ngắn ngủi sau đó đột nhiên phản ứng kịp.

Trong sách lúc trước Nghiêm Thanh Viên thật sự có chút tình tình của một tiểu thiếu gia, đến tuổi dậy thì thì phản nghịch, không phục, đối đầu với Nghiêm Trạch Thanh đủ cách, chỉ sợ hôm nay mình quá ngoan ngoãn ngược lại làm Nghiêm Trạch Thanh cho rằng cậu cố ý trào phúng y.

Nghiêm Thanh Viên lập tức giải thích rõ ràng: "Hôm nay là em không đúng, cho dù là lý do gì, em không nên phá vỡ thỏa thuận với anh hai, hôm nay anh hai đến gặp em đúng lúc em bụng em không thoải mái, vẫn luôn giúp em xoa bụng, rất lâu cũng không dừng, cũng không giảm lực tay, em không phải một người cái gì cũng không biết, anh hai đối tốt với em, em đều biết hết, hơn nữa vẫn luôn nhớ kỹ!"

Cho dù lúc phản nghịch nhất, thật ra trong lòng Nghiêm Thanh Viên rất rõ ràng, rõ ràng đến không thể rõ ràng hơn, nếu đang tuổi phản nghịch thì không thể nào nói chuyện dễ nghe như vậy.

Nhưng Nghiêm Thanh Viên bây giờ đã hạ quyết tâm phải quý trọng cho tốt khoảng thời gian này, cậu không giống họ bởi vì thiếu hiểu nhau mà sinh ra hiềm khích không vui.

Nghiêm Trạch Thanh nghe được Nghiêm Thanh Viên nói thì sắc mặt đỡ hơn một chút, nhưng vẫn như cũ rất nghi ngờ, không hiểu vì sao Nghiêm Thanh Viên không giống trước kia, bỗng nhiên đổi tính.

"Tiểu Viên trở nên chu đáo hơn rồi!" Nghiêm Trạch Thủy xúc động nói.

"Còn chưa biết có thuốc gì bên trong hồ lô đâu." Nghiêm Trạch Thanh ngồi đối diện Nghiêm Thanh Viên, tuy rằng sắc mặt vẫn lạnh nhạt như cũ nhưng lại bình tĩnh hơn rất nhiều.

* Dùng để hình dung những câu trả lời cố làm ra vẻ thần bí, nói những lời huyễn hoặc, làm người khác không đoán ra được ý đồ của mình.

Nghiêm Trạch Thủy ở một bên cười trộm, rõ ràng đã bị nói đến mở cờ trong bụng*, còn cố tình muốn giấu.

* 心花怒放 [tâm hoa nộ phóng] tương đương với các thành ngữ tiếng Việt: mở cờ trong bụng / nở gan nở ruột 喜气洋洋[hỉ khí dương dương] tương tự như niềm vui dạt dào/ tưng bừng vui nhộn.

Có điều, em trai nhỏ nhà mình thật sự trưởng thành rồi, càng ngày càng hiểu chuyện.

"Anh cả, anh hai." Nghiêm Thanh Viên ngồi nghiêm chỉnh, "Có chuyện em muốn nói với các anh, em muốn đổi trường cao trung."

Hai người anh Nghiêm gia liếc nhìn nhau, đều không hiểu Nghiêm Thanh Viên đây là muốn làm gì.

"Vì sao lại đột nhiên muốn đổi cao trung? Nhân Giáo có chỗ nào không tốt à?" Nghiêm Trạch Thủy hỏi.

Nghiêm Thanh Viên tuy rằng muốn giấu giếm về việc Cố Hãn Hải, nhưng trừ cái này ra thì không có điều gì muốn giấu giếm cả.

"Nhân Giáo rất tốt, nơi nào cũng ổn, chỉ là em cảm thấy có lẽ nên thử một chút cảm giác chịu khổ."

Chịu khổ? Nghiêm Trạch Thủy một tay chống cằm, mê mang không hiểu.

"Từ nhỏ em vẫn luôn học ở trường tốt nhất, hưởng thụ đãi ngộ tốt nhất, đây đều nhờ vào duyên cớ trong nhà, em không biết kiếm tiền khó khăn thế nào, cũng không biết cuộc sống có bao nhiêu khổ, em không thể cứ như vậy, em muốn tiến bộ."

Thật ra nếu không tiến bộ, một khi sự việc tới rồi lại phát sinh nông nỗi lần nữa, cậu chỉ sợ có thể đi lên con đường tìm đường chết khi xưa.

"Hôm nay thật ra là chàng trai lần trước ở Cục Cảnh Sát muốn mời em ăn ở nha hàng, bình thường hắn ăn cơm cũng không dễ dàng, lúc này em mới hiểu trước giờ muốn ăn cơm lại khó khăn đến vậy, em ăn hết thức ăn, một chút cũng không muốn lãng phí, nhưng thực ra em vẫn em lãng phí, bởi vì em không thể ăn nhiều đến vậy."

Nghiêm Thanh Viên xoa xoa cái bụng của mình, có chút mất mát.

"Em không thể cứ như vậy, em cũng muốn trở thành một người không cần người khác lo lắng."

Sau này có thể trở thành một người như vậy, cậu cũng có thể sống tốt, có lẽ cũng thể trả ơn một chút Nghiêm gia nhiều năm đối với cậu tận tâm dưỡng dục.

Nghiêm Trạch Thủy cứng họng, trong lòng tràn đầy cảm động, xảy ra chuyện gì làm Bông hoa mỏng manh mà anh bảo vệ trong tháp ngà muốn ló đầu ra đón nắng?

"Em chắc chắn chứ?" Đột nhiên giọng nói lạnh lùng và nghiêm túc của Nghiêm Trạch Thanh vang lên, "Em là nghiêm túc tự hỏi hay là đầu óc nóng lên?"

Nghiêm Thanh Viên chắc chắn gật đầu: "Em tuyệt đối không phải là thuận miệng nói."

"Nếu em nói như vậy, anh đây cho em mồ cơ hội." Nghiêm Trạch Thanh nói, "Ở Nhân Giáo, thành tích không phải là yếu tố duy nhất được xem xét, nhưng ở trường học bình thường khác, thành tích chính là điểm xét duy nhất, em muốn thi cao trung nào, anh sẽ liên hệ chuẩn bị cho em tham gia thi chuyển cấp, có thể đậu, liền cho em đi, không đậu thì chứng minh quyết tâm của em cũng chỉ có nhiêu đó mà thôi, ngoan ngoãn đi cao trung Nhân Giáo, về sau không cần dùng chủ ý bỗng nhiên sáng suốt đến ảnh hưởng công tác bọn anh."

"Vâng ạ."

Nghiêm Trạch Thanh nhắm mắt lại, vẻ mặt hơi mệt mỏi: "Tự mình đi tắm rửa ngủ đi, trước khi ngủ nhớ uống thuốc."

"Vâng, anh hai."

Nhìn Nghiêm Thanh Viên đem ghế dựa để lại chỗ cũ, sau đó ngoãn ngoãn uống thuốc rồi trở về phòng mình, Nghiêm Trạch Thủy mới mở miệng hỏi em hai nhà mình: "Sao em lại đáp ứng em ấy?"

Cuộc sống tốt không chịu, vì sao một hai phải đòi sống những ngày khổ sở.

"Lúc em đồng ý, Viên Viên không lộ ra bất cứ vẻ mặt gì." Nghiêm Trạch Thanh duỗi tay xoa giữa mày, "Không vui, cũng không mất mát, em vậy mà không biết em ấy đang suy nghĩ cái gì."

"Viên Viên là đứa nhỏ đã lớn, tự có ý của mình." Nghiêm Trạch Thủy nói.

"Không phải vấn đề này."

Nghiêm Trạch Thanh mệt mỏi nhắm hai mắt xoa xoa giữa mày, trước mắt hiện ra đứa nhỏ lúc đau bụng hôm nay cuộn tròn ở trên vai y từ thân đến tâm đều ỷ lại y.

Nhưng một khi không đau, không yếu ớt, liền muốn giãy giụa duy trì khoảng cách với y, đứa nhỏ tuổi này, cảm xúc lặp đi lặp, không tìm thấy quy luật.

Mặc dù không nói ra, Nghiêm Trạch Thanh cũng cảm nhận được bản thân nôn nóng.

"Chuyện này phải nói cho ba mẹ, xem bọn họ muốn thế nào." Nghiêm Trạch Thanh nói.

"Để anh đi nói." Nghiêm Trạch Thủy chủ động nhận việc, "Không đúng, cũng không nói với ba mẹ, em định cho Viên Viên làm chủ?"

"Thành tích của Viên Viên thật ra không tốt." Đối lập với Nghiêm Trạch Thủy hoàn toàn không quan tâm thành tích của Nghiêm Thanh Viên, Nghiêm Trạch Thanh chính là nắm giữ mọi mặt đến chu đáo, "Thật sự phải dùng thành tích của mình thi lên cao trung không dễ lắm, nếu em ấy có thể đậu, vậy cũng đủ chứng minh em ấy có quyết tâm muốn học tập, vậy không bằng trực tiếp cho em ấy làm."

"Trạch Thanh." Nghiêm Trạch Thủy ung dung cười, trêu chọc nói, "Sau này nếu em có con, sẽ là một người ba tốt."

"Tất cả năng lượng của em đều bị công ty và Viên Viên đào rỗng rồi, thêm một cái nữa em sợ anh phải vào bệnh viện tâm thần để trả tiền viện phí cho em." Nghiêm Trạch Thanh xoa giữa mày, tự mình đi lên lầu nghỉ ngơi.

Nghiêm Trạch Thủy ngồi trên sô pha, chờ đến khi toàn bộ phòng khách chỉ còn một mình anh. Nụ cười nhàn nhạt vẫn luôn treo trên môi anh dần dần biến mất, gương mặt lạnh băng, nhìn qua quá mức uy nghiêm sắc bén, Nghiêm Trạch Thanh luôn là dùng mắt kính che đậy, mà anh giỏi về dùng tươi cười.

Màu mắt anh hơi ngưng tụ lại, mở điện thoại gửi đi cái gì đó.

____

10/11/2022.

22:11:53.