Ôm Tôi Nhé Cô Gái Bé Nhỏ

Chương 1063






Chương 1063

Lam Ngọc Anh lấm bấm lặp lại hai lần, mắt sáng ngời nhìn anh: “Hoàng Trường Minh, tại sao lại gọi là Như Viên?”

“Ngọc Anh, em đoán xem” Ngón tay thon dài của Hoàng Trường Minh lưỡn vào trong tóc cô, ánh mắt tràn đầy hứng thú.

Lam Ngọc Anh trợn tròn mắt, trong lòng thầm nghĩ anh trẻ con, hơn nữa còn chơi loại trò chơi mà trẻ con mẫu giáo mới chơi, nhưng nhìn gương mặt vui vẻ của anh, trong lòng cô rung động, tiếp tục phối hợp, Trầm ngâm một lúc, cô chớp mắt hỏi: “Uh… tên là Như Viên, ý chỉ hai người chúng ta cuối cùng cũng gương vỡ lại lành sao?”

Nghĩ tới nghĩ lui, dường như chỉ có như vậy là hợp lý, sau bốn năm xa cách, cuối cùng họ lại đến với nhau, đứa trẻ này chẳng phải là minh chứng cho tỉnh cảm của họ sau muôn vàn trắc trở sao?

“Không phải!” Hoàng Trường Minh giật giật khóe môi.

Đôi mất tĩnh mịch và sâu thẩm nhìn ra ngoài cửa sổ, cách tấm kính, bên ngoài là màn đêm đen thãm như nhung. Hôm nay là mười lãm âm lịch, trăng tròn treo trên bầu trời, ánh trăng sáng tỏ giống như gương.

Anh đưa bàn tay to lớn của mình tiến vào trong áo ngủ, dán vào bụng cô, khóe môi nhếch lên, giọng nói trầm ổn mềm mại: “Vì có con bé, gia đình chúng ta giống như trăng tròn ngoài cửa số. Viên mãn”

Lam Ngọc Anh giật mình, không ngờ lại có ý tứ như vậy.

Có con cái, có người mình yêu cùng nhau sống đến già là đã trọn vẹn một đời.

Khi cô lại lẩm bẩm cái tên này trong đầu, những cảm giác ấm áp, mềm mại dâng trào, cô úp mặt vào ngực anh, ngẩng đầu ngưỡng mộ nói: “Thật là dễ nghe”

Hoàng Trường Minh nghe lời khen ngợi từ tận đáy lòng của cô, lông mày nhướng lên vô cùng đắc ý, Mà bóng đêm ngày càng sâu, thời gian không còn sớm.

Lam Ngọc Anh vươn vai, chuẩn bị năm xuống thì thấy anh đặt cuốn từ điển xuống đầu giường, nhưng anh lại cầm sách thai nh và trẻ sơ sinh bên cạnh lên.

Cô cau mày, đang định hỏi anh trễ thế này còn chưa đi ngủ thì ngày mai làm sao đi làm, nhưng chỉ thấy anh mở sách, lật thẳng đến trang đã đánh dấu, chỉ vào dòng chữ trên đó rồi đưa mắt nhìn cô. “Trong sách nói, cần tập thể dục thích hợp sau khi mang thai, như vậy mới có thể duy trì sức khỏe tốt để đối phó với việc sinh nở”

“Có lý.” Lam Ngọc Anh gật đầu đông ý.

Hoàng Trường Minh nâng môi nói tiếp: “Cho nên, chúng ta cần vận động thích hợp!”

“Hừm…” Cô ngây thơ gật đầu.

Một giây sau, cô bị anh không có ý tốt gì tiến tới, môi mỏng áp lên tai cô thở ra một ngụm khí, khuôn mặt Lam Ngọc Anh nhanh chóng đỏ lên, sau đó cô mới nhận ra anh đột nhiên cầm sách nói cho cô biết đoạn văn này là có ý gì!

Người đàn ông này.

Đẩy anh ra cũng vô ích, nhưng cô không lo lảng, biết rắng anh sẽ đúng mực.

Ngọn đèn đầu giường vụt tắt, chỉ còn lại một văng trăng tròn bên ngoài cửa sổ, soi sáng “lửa nóng” trong nhà.

Đến giờ tan làm ngày hôm sau, hoàng hôn đã bao phủ toàn thành phố.

Như thường lệ, Lam Ngọc Anh đi về phía Hoàng Trường Minh trong sự ghen tị của đám đông khi tan sở, cô thích thú khi anh mở cửa xe, tồi cúi người thất dây an toàn cho cô.

Lúc Hoàng Trường Minh đi qua đầu xe, lên ghế lái, cô vươn tay, nằm lấy bàn tay to lớn của anh đặt ở bụng dưới.

“Hả?”

Hoàng Trường Minh cau mày khó hiểu, sau đó lại nhíu chặt: “Sao vậy, Ngọc Anh, có phải là bụng cảm thấy không thoải mái?”

“Không!” Lam Ngọc Anh cười lắc đầu, che mu bàn tay, cản môi nói: “Hoàng Trường Minh, hôm nay em cảm thấy con đang đạp!”