Ôm Tôi Nhé Cô Gái Bé Nhỏ

Chương 1098






Chương 1098

Trương Tiểu Du không biểu lộ đi gạo, Hôm qua, khi trò chuyện với Trịnh Phương Vũ, Lam Ngọc Anh có nhắc tới người bạn thân nhiều năm của mình, tính cách của cả hai đều hướng ngoại, lần đầu tiên gặp mặt, nhưng lại giống như đã thân từ lâu, bạn thân của bạn thân chính là bạn thân, vừa gặp mặt đã bắt đầu bàn bạc xem lát nữa sẽ chặn cửa Hoàng Trường Minh như thế nào.

Cô ở bên cạnh nhìn bọn họ, lắc đầu cười nhưng trong lòng luôn thầm mong chờ sự xuất hiện của anh.

gì, cô ấy chỉ cười, nụ cười đó rất gượng Trịnh Phương Vũ chống cảm, suy nghĩ hàng loạt biện pháp ở trong đầu, đến lúc cái đầu gần như muốn nổ tung thì bụm miệng hỏi người bên cạnh: “Cá nhỏ, năm đó cô và bác sĩ Sinh kia kết hôn, có cách gì chặn cửa hay không, nói ra chúng ta cũng nhau nghiên cứu bàn bạc, để xem có cách nào áp dụng lại được không!”

Lam Ngọc Anh nghe vậy, trong lòng không khỏi kích động: “Đúng vậy, năm đó cậu và bác sĩ Sinh bí mật kết hôn, hôn lễ như thế nào vậy?”

Bàn tay đang bóc kẹo cưới của Trương Tiểu Du dừng lại nháy mất như đông cứng lại “Cá nhỏ, mau nói đif’ Trịnh Phương Vũ nóng lòng thúc giục đó, vẻ mặt trong Trương Tiểu Du läc đầu, nhỏ giọng nói: “Không có hôn lễ”

“Cá nhỏ…” Lam Ngọc Anh sững sờ.

Trương Tiểu Du cong cong khóe miệng, nhưng lần này có chút gượng gạo, giả vờ đổi sang chủ đề khác: “Ôi chao, chuyện này đã là của quá khứ rồi, hôm nay là ngày vui của cậu, đừng nói đến chuyện của tớ làm gì! Nhanh nghĩ xem, một lát nữa chúng ta phải chặn cửa như thế nào đây!”

Trịnh Phương Vũ cũng ảo não đứng lên, phụ họa “Đúng, đúng đúng, tôi ra ngoài nhìn xem, hỏi thấm xem bọn họ đến đầu rồi”

Khoảng hơn mười phút sau, có tiếng động cơ ô tô vang lên.

Lam Ngọc Anh rướn người nhìn ra ngoài cửa sổ, từ xa đã thấy một hàng xe hơi hạng sang đỗ ở trước sân, hai bên kính chiếu hậu có treo những dải ruy băng và bóng bay, dẫn đầu đội ngũ đón dâu chính là Hoàng Trường Minh với chiếc Land Rover màu trắng đã lái cô đi khắp nơi trong nhiều năm.

Cửa xe mở ra, Hoàng Trường Minh đi xuống, anh mặc một bộ âu phục màu đen, khí chất ngút trời “Đến rồi, đến rồi!”

“Trịnh Phương Vũ xách váy, hấp tấp bỏ chạy lên lầu, chỉ huy mọi người khóa cửa.

Chẳng mấy chốc, tiếng bước chân càng ngày càng gần, rất nhiều người đứng ở ngoài cửa, trên hành lang cũng náo nhiệt không kém.

Là một nhóm người thân và bạn bè của bên nhà gái, tất cả đồng nghiệp trong công ty cũng đến. Trịnh Phương Vũ, Trương Tiểu Du và Tiểu Triệu hợp thành một nhóm ba người, kiên quyết đứng chặn ở cửa, ngăn không cho Hoàng Trường Minh ở bên ngoài dễ dàng gặp mặt và rước cô dâu, thực hành cái gọi là kế hoạch chặn cửa vừa mới tính toán ban nấy, Cách một cánh cửa, Lam Ngọc Anh có thể tưởng tượng được, Hoàng Trường Minh nghe xong không thể vào được cửa, sắc mặt anh âm trầm, trong lòng anh chắc hẳn đang thầm mảng tại sao lại có nhiều phong tục như vậy!

Hoàng Trường Minh nhíu mày, nói: “Phan Duy, đưa lì xì cho tôi!”

Phan Duy, cũng là phù rể hôm nay, cùng với Lê Văn Nam, lập tức lấy ra một xấp phong bao lï xì dày cộp chuẩn bị sẵn trong tay, đặt vào tay anh.

Ngay lập tức, bạn bè và người thân của cô dâu đều được tặng lì xỉ, dường như có một cơn mưa lì xì đỏ rơi xuống toàn bộ hành lang.

Phan Duy nhìn thấy mọi người cầm lì xì cười đến mức không khép miệng được, biết rõ lần này sếp ra tay hào phóng, anh ta nhẹ nhõm đi lên.

“Cô Vũ, lúc này tổng giám đốc Minh có thể vào trong được chưa?”

“Đâu có dễ dàng như vậy!” Trịnh Phương Vũ trả lời thẳng thắn, sau đó cao giọng ra hiệu: “Khụ khụ khụ, mọi người trước hết yên lăng, nhìn đây!”

Khi ánh mắt của tất cả mọi người đều nhìn qua, từ trong tay của Tiểu Triệu, cô ấy lấy ra một dụng cụ bằng thủy tinh, trong đó có nhiều mảnh giấy nhỏ với đủ loại màu sắc, được quấn băng dây tơ hồng: “Có rất nhiều mảnh giấy được cuộn lại, mỗi mảnh giấy sẽ có một nhiệm vụ hoặc câu hỏi trong đấy, chỉ cần anh ấy hoàn thành hoặc trả lời đúng ba câu, chúng tôi sẽ mở cửa cho chú rết”

“Không phải chứ, khó như vậy sao?” Trần Phong Sinh không khỏi thốt lên Ngay sau khi nhận xét này được đưa ra, Trịnh Phương Vũ không chút khách khí mà trả lời: “Bác sĩ Sinh, anh không thể nói như thế được. Đi Tây Thiên lấy kinh cũng phải trải qua chín chín tám mốt kiếp nạn mới xong. Hiển nhiên lấy một người vợ không hề dễ dàng như vậy. Chú rế phải cho Ngọc Anh của chúng tôi thấy được tấm lòng thành của anh ấy! Hay là, nếu bên nhà trai cảm thấy không được, vậy thì chúng tôi sẽ sửa thành mười câu đúng nhé!”

“Đừng, đừng, đừng, ngàn vạn lần đừng như thế…” Mọi người luôn miệng nói.

Lông mày Hoàng Trường Minh nhíu chặt suýt nữa thì kẹp được con ruồi, vì muốn cưới được vợ, anh đành phải lấy một tờ giấy ở trong đó ra.

“Ôi, số hên quá, bên trong tờ giấy chỉ ghi một câu hỏi!”

“Trịnh Phương Vũ nghiêng đầu nhìn Trương Tiểu Du tháo dây đỏ mở tờ giấy ra trong lòng không khỏi hô nhỏ một tiếng Trương Tiểu Du cầm tờ giấy trong lòng bàn tay, sợ đối phương nhìn thấy, cười hỏi: “Anh Trường Minh, nụ hôn đầu tiên của hai người là khi nào?”