Ôm Tôi Nhé Cô Gái Bé Nhỏ

Chương 1102






Chương 1102

“Trường Minh, bố giao con gái cho con”

“Vâng!” Hoàng Trường Minh trịnh trọng đáp lại Đón cô dâu từ tay của hai người bố vợ, mười ngón tay đan xen vào nhau, hai người đứng đối diện với cha xứ.

Hôn lễ chính thức bắt đầu, cha xứ mở kinh thánh trong tay ra, đặt tay lên trên đó, giọng nói trang trọng: “Anh Hoàng Trường Minh, anh có muốn cưới cô.

Lam Ngọc Anh làm vợ không? Yêu cô ấy, trung thành với cô ấy. Cho dù cô ấy nghèo hay giàu, khỏe mạnh hay bệnh tật, anh vẫn sẽ luôn không rời, không bỏ, một đời một kiếp chứ?”

“Tôi nguyện ý!” Hoàng Trường Minh không chút do dự gật đầu.

Gương mặt góc cạnh kia của anh, vào thời điểm quan trọng như vậy vẫn không lộ ra cảm xúc gì trước mặt người ngoài, nhưng cơ bắp trên cánh tay lại căng lên “Cô Lam Ngọc Anh, cô có muốn lấy anh Hoàng Trường Minh làm chồng không? Yêu anh ấy, trung thành với anh ấy. Cho dù anh ấy nghèo hay giàu, khỏe mạnh hay bệnh tật, cô vẫn sẽ luôn không rời, không bỏ, một đời một kiếp chứ?”

Lam Ngọc Anh cũng giống như anh, không chút do dự trả lời, trong nháy mất khi lên tiếng, giọng nói của cô có chút khàn khàn.

“Tôi đồng ý”

Sau đó chính là đeo nhẫn cho nhau.

Ở cuối thảm đỏ, bánh bao nhỏ xuất hiện, trên người cậu nhóc mặc một bội âu phục màu đen giống với Hoàng Trường Minh, cài nơ, gương mặt vô cùng đẹp trai, lúc này bàn tay nhỏ của cậu bé đang cầm một chiếc hộp màu đỏ, mím môi, vẻ mặt rất nghiêm túc.

‘Sau khi đi đến trước mặt bọn họ, hai tay cậu bé giơ lên khỏi đỉnh đầu.

Nhãn cưới là do Hoàng Trường Minh tự tay thiết kế, sau khi nó được đeo vào ngón áp út của hai người, hai người sẽ thành vợ thành chồng, là vợ chồng bên nhau trọn đời Cha xứ mỉm cười, nhìn qua bọn họ, sau đó tuyên bố tiết mục cuối cùng.

“Hiện tại, mời hai người quay mặt đứng đối diện nhau, nằm chặt tay của đối phương, dưới sự chứng kiến của chúa Jesus và tất cả người thân, bạn bè, thề nguyện sẽ ở bên nhau trọn đời trọn kiếp!”

Trao bó hoa trên tay cho phù dâu Trịnh Phương Vũ, Lam Ngọc Anh và Hoàng Trường Minh đứng đối diện, nắm lấy tay nhau.

“Anh Hoàng Trường Minh (Lam Ngọc Anh), mong Lam Ngọc Anh em (Hoàng Trường Minh) làm vợ của anh (chồng), là người yêu và là người bạn đồng hành duy nhất trong cuộc đời này của anh, anh muốn được khỏe mạnh, bình an, muốn cả đời này đều được ở bên em và con, anh sẽ trân quý tình cảm của chúng ta, yêu em bảng tất cả những gì mà mình có, không chút giữ lại, cho dù là hiện tại, tương lai hay là mãi mãi, anh đều sẽ tin tưởng em, tôn trọng em, anh và em sẽ cùng ở bên nhau vui cười, cùng nhau khổ sở, anh sẽ trung thành với tình yêu dành cho em, cho dù tương lai tốt hay xấu, khó khăn hay bình yên, anh đều sẽ cùng em vượt qua, cho dù là cuộc sống có như thế nào, anh đều sẽ làm bạn bên em, giao cả tính mạng của mình cho em, anh sẽ đem tính mạng của mình giao cho em, bà xã à (ông x8), anh yêu em, vĩnh viễn yêu em!”

Thông qua chiếc micro, giọng nói của hai người quẩn quanh mỗi góc trong nhà thờ, từng câu từng chữ đều khiến cho người ta rơi lệ.

Trong nhà thờ theo phong cách Gothic, ánh nắng vàng tràn vào từ những ô.

cửa số với tạo hình nhọn, đây quả thật là một hôn lễ vô cùng lãng mạn, tiếng võ tay như sấm, mỗi một người đang ngồi chứng kiến ở bên dưới, hoặc là vành mất đỏ lên, hoặc là nụ cười chúc phúc.

Trong số đó có một cô gái trẻ tuổi, hoàn toàn cảm thấy cảnh tượng này như trong phim vậy, không ngừng dùng khăn giấy để lau nước mắt, còn hỏi ý kiến người bên cạnh.

“Hôn lễ này quá ấm áp đúng không? Chị gái à, chị cũng là người thân của cô dâu ư?”

Người phụ nữ mà cô ta gọi là chị kia khác biệt với những khách mời khác ở đây trong giây phút ngọt ngào và lãng mạn này, cô ta mặc một bộ quần áo màu đen, còn đeo kính râm và khẩu trang màu đen, gần như không thấy rõ dáng vẻ, nhưng từ khí chất có thế đoán ra đó là mỹ nữ.

Bởi vì có kính râm, cho nên không ai nhìn thấy được, lúc này đây trong đôi mắt đẹp kia lóe lên vẻ hung ác nham hiểm.

“Tôi không phải người thân của cô dâu” Lê Tuyết Trinh phủ nhận.