Ôm Tôi Nhé Cô Gái Bé Nhỏ

Chương 1747




Trương Tiểu Du trợn tròn mắt.

Bọn họ… phải ngủ chung một phòng?

“Bác gái, trong nhà bác còn phòng khác không ạ?” Trương Tiểu Du vội hỏi.

“Không có, chỉ có hai phòng thôi!” Bác gái lắc đầu, giải thích: “Lúc hai đứa tới cũng nhìn thấy rồi đấy, bên trong không lớn lắm, ngoài một phòng của bác và bác trai ra, chỉ còn phòng này! Bởi vì trước đây chỉ có con bác ở nên hơi nhỏ một chút, hai vợ chồng cháu tạm thời ngủ một đêm vậy!”

Cô liếm môi một cái, không đợi cô lên tiếng, Trần Phong Sinh đã nhếch môi nói: “Không sao ạ, cảm ơn bác!”

“Vậy bác không quấy rầy hai đứa nữa!” Bác gái nói xong liền xoay người đi ra khỏi phòng, còn tốt bụng đóng cửa lại cho hai người họ.

Trong căn phòng nhỏ chừng mười mét vuông chỉ còn lại hai người bọn họ, ánh đèn vàng ấm áp từ trần nhà hắt xuống.

Ánh mắt Trương Tiểu Du rời khỏi cánh cửa đóng kín, rơi vào trên chiếc giường sưởi có một chăn hai gối. Cô lần thứ hai liếm liếm môi, sau đó hắng giọng một cái, chân chờ hỏi: “Đồ xấu xa, chúng ta… ngủ thế nào đây?”

“Còn ngủ thế nào nữa?” Trần Phong Sinh lười biếng hỏi lại.

Hai tay anh đút túi, đi tới trước giường đặt mông ngồi xuống, lông mày nhướng cao, không nhanh không chậm nói: “Ở đây chỉ có một cái giường!”

“..” Trương Tiểu Du cần môi.

Trần Phong Sinh đưa tay lên cởi hai cúc áo sơ mi trên cùng, khóe môi khế nhếch: “Đứng ngây ra đó làm gì? Lên giường ngủ!”

Hai tai Trương Tiểu Du ong lên.

“À, không đúng, ở đây không có giường thường, là lên giường lò ngủ!” Trần Phong Sinh chống hai tay ngả ra sau, đôi chân dài vắt chéo. Có thể là do ánh đèn, khiến anh thoạt nhìn có chút ba lăng nhăng: “Cá vàng nhỏ, em căng thẳng như thế làm gì, anh chỉ muốn em qua đây ngủ, cũng đâu phải muốn em qua đây làm!”

Trương Tiểu Du do dự một lát, khẽ cắn môi đi tới.

Cô dường như không còn lựa chọn nào khác…

Mặc dù Trần Phong Sinh quần áo chỉnh tề ngồi đó, chỉ dùng cặp mắt đào.

hoa kia nhìn chảm chäm cô mà thôi, trong căn phòng chật chội hơi đặc thù, bầu không khí không hề mập mờ, thế nhưng cô vẫn cảm thấy khẩn trương không giải thích được.

Mỗi bước đến gần, cô không khỏi nuốt nước miếng, mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim, cố gắng bình tĩnh lại. Khoảng cách có mấy bước nhưng cô lại cảm thấy rất xa. Rốt cuộc đến trước đầu giường sưởi, Trương Tiểu Du dán sát bên tường, yên lặng ngồi xuống đuôi giường.

Lúc bọn họ ăn, có lẽ bác trai đã đốt lò.

Chăn đệm thô nhưng không cảm thấy cộm, hơn nữa hơi ấm lan tràn, ngồi bên trên rất ấm áp.

Trương Tiểu Du liếm môi một cái, khóe mắt vẫn liếc sang bên cạnh, thân thể lại lủi lại, cố gắng lủi vào trong góc, muốn kéo xa khoảng cách với anh. Có điều vừa dựa lưng vào tường, một bóng đen đột nhiên đổ xuống.

Cô hoảng sợ nhìn lên, liền thấy bàn tay to lớn của anh đang vươn về phía cô, bỗng dưng nắm lấy cổ chân cô.

Trương Tiểu Du nhất thời khẽ kêu thành tiếng, muốn tút ra: “Này, anh muốn làm gì?”

“Đừng nhúc nhích!” Trần Phong Sinh trách mắng, ngăn không cho cô di chuyển, ngón tay thon dài như ngọc cởi quai giày cao gót của cô: “Để anh xem chân của em một chút, xem có bị trật chân không!”

“..” Trương Tiểu Du cắn môi.

Bởi vì sau khi đi vào ngôi nhà này, đi lại cũng không nhiều, tuy giày cao gót đã hỏng, thế nhưng gót giày vẫn còn dính, miễn cưỡng cũng vẫn đi được.

Giày cao gót bị anh cởi ra, mắt cá chân cô năm gọn trong lòng bàn tay anh.