Ôm Tôi Nhé Cô Gái Bé Nhỏ

Chương 414







**********
Chương 414: Em là người phụ nữ của anh
Sau khi Lam Ngọc Anh nghe được những gì anh nói, lồng ngực căng cứng của cô lập tức được thả lỏng.

Nhưng cũng theo đó mà những giọt nước mắt thi nhau chảy xuống, cô cũng không thể khống chế nổi dòng chất lỏng mặn chát ấy, dường như muốn khóc hết nước mắt của cả cuộc đời mình.

Cô nhận ra được là anh đang cố ý trêu mình, chẳng qua là nhìn thấy khuôn mặt khổ sở của cô nên muốn làm cảm xúc của cô được thả lỏng một chút.

Nhưng lúc này anh đang nằm trên giường bệnh, yếu đuối như vậy, toàn thân đều bị băng bó kín mít, sau khi tỉnh lại ắt hẳn toàn thân anh chỗ nào cũng đau đớn, nhưng anh lại không hề để ý, mà còn trấn an cô vì sợ cô lo lắng.

Lam Ngọc Anh hít hít mũi, nói: “Hoàng Trường Minh, sao anh lại có thể ngốc như vậy.” “Em bảo ai ngốc!” Hoàng Trường Minh nguy hiểm híp híp mắt.

Cho dù đang mặc quần áo bệnh nhân, sắc mặt nhợt nhạt hơn cả màu ga trải giường, nhưng vẫn đầy vẻ uy hiếp.

“Đương nhiên là em nói anh rồi!” Trên lông mi của Lam Ngọc Anh vẫn còn đọng nước mắt, thanh âm nghẹn ngào nói: “Sao anh lại ngốc đến mức đứng im để bọn chúng đánh cơ chứ, bảo anh đứng im thì anh không động đậy thật à?” “Rốt cuộc thì hai chúng ta ai mới là người ngốc đây?” Hoàng Trường Minh nghe thấy thế liền nhíu nhíu lông mày, liếc mắt nhìn cô, nói: “Khi ấy trên cổ em còn đang kề dao, nếu như anh cử động, nhỡ bọn chúng cắt thật vào cổ em thì làm sao bây giờ?" “Nhưng nếu anh bị bọn chúng đánh chết thì phải làm sao! Biết trước như vậy, đáng lẽ khi ấy anh không nên xông tới, cứ đợi đến khi cảnh sát tới nơi là được rồi.

Sau khi Lam Ngọc Anh nói xong, cảm giác kinh hoàng, khủng khiếp khi ấy lại quay trở lại.


Lúc đó cô vội vàng chạy tới, thật sự rất sợ hãi, chỉ sợ tình trạng của anh giống như trong lời nói của mấy tên côn đồ, đã không còn thở nữa.

“Như vậy sao được!” Hoàng Trường Minh nhíu chặt lông mày, cắt ngang lời cô, cho dù hiện tại giọng nói của anh khàn khàn yếu ớt, nhưng sự cứng rắn, ương ngạnh bên trong vẫn không hề thuyên giảm: “Em là người phụ nữ của anh, cả đời này vĩnh viễn chỉ có anh mới có thể bắt nạt em!”
Lông mi Lam Ngọc Anh run rẩy, khuôn mặt cô ướt đẫm nước mắt.

Thấy cô như thế, Hoàng Trường Minh chỉ có thể thở dài: “Được rồi, em đừng khóc nữa!” “Ngọc Anh à, ngoan, nghe lời đi, khóc nhiều quá sau này có thể bị mù đó”
Lam Ngọc Anh bị biểu cảm chững chạc nghiêm túc của anh chọc cười: “Anh nghe cái thông tin này ở đâu vậy.

Hoàng Trường Minh thấy cô cố gắng kiềm chế, không còn tiếp tục khóc nữa, nhẹ nhàng thở ra, xoa xoa đầu cô giống như đang khen ngợi một bé cún cưng, nói: “Thế này mới ngoan chứ, đừng để anh phải đau lòng!” “Vâng!” Lam Ngọc Anh dịu dàng ngoan ngoãn gật đầu.

“Đúng là phụ nữ làm bằng nước mà, sao mà có nhiều nước mắt quá đi mất thôi!”
Lam Ngọc Anh bị anh trêu ghẹo, có hơi xấu hổ.

Cô nhanh chóng rút một tờ giấy ăn, lau hết nước mắt trên mặt, sau đó như nhớ tới cái gì mà vội hỏi: “Hoàng Trường Minh, anh có cảm thấy đói bụng không? Không biết sau khi tỉnh lại đã được ăn hay chưa nhỉ, để em đi tìm y tá trưởng hỏi một chút.

À, với cả y tá trưởng bảo là sau khi anh tỉnh lại thì có thể chuyển về phòng bệnh thường được rồi!” “Ừ” Hầu kết của Hoàng Trường Minh chuyển động.

Lam Ngọc Anh lập tức đứng dậy, ra ngoài tìm y tá trưởng.


Sau khi kiểm tra lại cẩn thận, chắc chắn không còn vấn đề gì nữa, Hoàng Trường Minh lập tức được chuyển đến một gian phòng bệnh cao cấp.

Bây giờ thân thể của anh vẫn chưa hồi phục hoàn toàn, chỉ có thể ăn một chút thức ăn lỏng.

Lam Ngọc Anh xuống nhà ăn của bệnh viện mua cho anh ít cháo, đút cho anh ăn.

Sau khi ăn xong, dường như đã tiêu hao quá nhiều thể lực, mới nằm được một lúc, anh đã ngủ thiếp đi.

.

Truyện Hệ Thống
Cũng giống như đêm hôm qua, cô ngồi canh giữ bên cạnh như một pho tượng, lẳng lặng nhìn anh.

Trong lúc đó, có hai viên cảnh sát tới để lấy lời khai, Lam Ngọc Anh rất phối hợp kể lại tất cả mọi chuyện từ đầu đến cuối, chỉ là trong lúc thuật lại, hai bàn tay cô nắm chặt lại, hơi run rẩy.

Chờ sau khi tiễn hai viên cảnh sát trở về, Lam Ngọc Anh nhìn đồng hồ, phát hiện đã đến giờ truyền nước, CÔ chuẩn bị đi gọi y tá.


Mở cửa phòng bệnh ra, cô chợt bắt gặp một bóng dáng thướt tha quen thuộc, trông phong trần mệt mỏi mà vội vàng chạy đến túm áo bác sĩ hỏi phòng bệnh ở đâu.

“Cô Thảo?” Lam Ngọc Anh gọi to.

Hoàng Thanh Thảo nghe thấy tiếng cô, lập tức buông bác sĩ ra, bước nhanh về phía cô: “Cải Trắng Nhỏ!” “Cô mới đi công tác về, nghe tin liền chạy ngay tới đây!
Tình hình của Trường Minh thế nào rồi?” “Đã không sao rồi cô ạ, anh ấy vừa mới ngủ thiếp đi.

Lam Ngọc Anh quay đầu nhìn người đang nằm trên giường bệnh ở bên trong phòng, trả lời.

Hoàng Thanh Thảo thở phào nhẹ nhõm, tâm trạng cũng thả lỏng hơn, bà ấy lập tức nắm lấy tay Lam Ngọc
Anh, lo lắng nhìn cô một lượt, hỏi: “Cải Trắng Nhỏ, còn cháu thì sao? Cháu vẫn ổn chứ?” “Vâng, cháu vẫn ổn! Cô đừng quá lo lắng!” Lam Ngọc Anh cảm động lắc đầu.

Hoàng Thanh Thảo nhìn cô một chút, trong lòng vẫn còn sợ hãi, nói: “Làm sao mà cô có thể không lo lắng được đây, sau khi nghe chuyện cô cảm thấy vô cùng sợ hãi, đúng là quá nguy hiểm rồi, tại sao bây giờ xã hội lại không ổn định như vậy cơ chứ!”
Lam Ngọc Anh trấn an bà ấy vài câu, rồi lập tức bàn giao: “Cô à, cô vừa đi công tác về nhất định là rất mệt mỏi, cô mau vào trong ngồi đi, để cháu đi gọi y tá đến thay thuốc!” “Không cần đâu!” Hoàng Thanh Thảo không bước vào phòng, mà đẩy tay Lam Ngọc Anh: “Cải Trắng Nhỏ, cô thấy sắc mặt cháu rất kém đó, sắp biến thành ma nữ luôn rồi, cháu mới là người nên quay trở về phòng bệnh đợi, để cô gọi y tá hộ cháu!” “Cháu cảm ơn cô!” Không có cách nào từ chối bà ấy, Lam Ngọc Anh đành phải gật đầu.

Đưa mắt dõi theo bóng dáng của Hoàng Thanh Thảo cho đến khi biến mất ở góc rẽ, cô đang định xoay người lại, thì nhìn thấy một người đàn ông trung niên mặc áo tứ thân từ hướng khác đi tới, dáng vẻ đặc biệt nghiêm túc, nói chuyện quy củ.

Lam Ngọc Anh khẽ nhíu mày.

Ông ấy đi rất nhanh, trong nháy mắt đã tới cửa phòng bệnh.


Chắc hẳn Hoàng Kiến Phong sau khi hỏi thăm y tá trưởng đã chạy thẳng đến đậy.

Nhìn ông ấy có vẻ đã già đi rất nhiều, mặc dù gương mặt lạnh lùng không có nhiều biểu cảm, nhưng ắt hẳn ông ấy đang vô cùng lo lắng cho con trai.

Lúc này, Lam Ngọc Anh cũng không muốn tranh cãi nhiều với ông ấy, mở miệng chào: "Chủ tịch Phong.

“Tại sao cô vẫn còn ở nơi này!” Vừa nhìn thấy cô, sắc mặt của Hoàng Kiến Phong lập tức thay đổi, giống như là tối ngày hôm qua vậy.

Ông ấy giơ tay chỉ thẳng vào mặt cô: “Chuyện tối hôm qua coi như xong, bây giờ cô còn đợi ở chỗ này để làm cái gì!” “Hoàng Trường Minh cần cháu!” Lam Ngọc Anh khế siết chặt hai tay.

“Cần cô ư?” Hoàng Kiến Phong cười lạnh một tiếng, tức muốn nổ đầu: “Cô nói thật là dõng dạc nhỉ! Sao cô lại khó chơi như thế, cứ y như là con đỉa bám người, không tài nào gỡ xuống được! Chẳng lẽ cô làm hại Trường Minh còn chưa đủ à? Bốn năm trước cũng là bởi vì cô mà Trường Minh gặp tai nạn xe cộ trên đường đi đến sân bay.

Bốn năm sau, lại bởi vì cô mà nó bị đưa đến phòng cấp cứu trong tình trạng máu me khắp người! Cô đúng là cái đồ sao chổi chuyên hại người khác!”
Lam Ngọc Anh cần chặt môi.

Nếu không nhắc tới những ân oán trước kia, thì với tư cách là một người bố, những lời chỉ trích này của Hoàng Kiến Phong là hoàn toàn hợp lý.

Sau khi Hoàng Kiến Phong kích động nói một tràng, dường như tiêu hao không ít thể lực, ông ấy đưa tay vỗ vỗ lồng ngực để bình tĩnh lại “Cô Ngọc Anh!” Hai giây sau, Hoàng Kiến Phong lên tiếng: “Tôi vẫn còn nhớ những lời mà trước đó cô đã nói ở quán trà, có phải là nếu như tôi giải thích cho cô thì cô sẽ bỏ qua, không bám lấy con trai của tôi không? Nếu là như vậy, thì bây giờ tôi có thể giải thích luôn cho cô!”
Lời đã nói xong, trước ánh mắt kinh ngạc của Lam Ngọc Anh, Hoàng Kiến Phong thật sự định củi người chín mươi độ giống như những lời mà ông ấy vừa nói..