Ôm Tôi Nhé Cô Gái Bé Nhỏ

Chương 424







**********
Chương 424: Em sẽ đợi anh ở bên ngoài
Lúc hoàng hôn ráng chiều đỏ rực như hoa hồng.

Chú Lý dừng xe trước cửa tòa nhà của Tập đoàn Hoàng Oanh, sau khi Lam Ngọc Anh xuống xe xách hộp cơm giữ nhiệt bước vào trong.

Không cần phải hỏi han, một nữ nhân viên xinh đẹp bước tới đón tiếp cô tại quầy lễ tân, trực tiếp dẫn cô đến tận thang máy riêng, sau đó mọi việc diễn ra suôn sẻ không hề có trở ngại gì.

Thời điểm này đã sắp hết giờ làm việc nên rất nhiều nhân viên đã thu dọn đồ đạc chuẩn bị ra về từ lâu, nhưng cũng có rất nhiều người vẫn tiếp tục ở lại tăng ca.

Trên tầng cao nhất cũng như vậy, còn có thể nhìn thấy người qua lại trong văn phòng làm việc của thư ký, nhưng không giống như lần trước nhiều người đang chụm đầu vào nhau rồi bàn tán sôi nổi, khi nhìn thấy cô lại nhanh chóng thu hồi tầm mắt, tiếp tục làm công việc đang còn dang dở trong tay.

Hơn nữa khi gặp mặt đều sẽ chào một tiếng “cô Ngọc Anh”.

Chắc hẳn không chỉ là vì chuyện lần trước mà dường như có người đã cố tình dặn dò.

Lam Ngọc Anh tự nhiên biết người đó là ai, trong lòng ngập tràn sự ngọt ngào.

“Cô Ngọc Anh!” “Trợ lý Duy.

Phan Duy bước nhanh đến bên cạnh cô sau đó gật đầu cười nói: “Tổng giám đốc Minh đang ở trong văn phòng, bây giờ tôi dẫn cô qua đó." “Được!” Khóe môi Lam Ngọc Anh cong lên.


Phan Duy tự mình đưa cô đến văn phòng của tổng giám đốc, cánh cửa phòng vẫn còn để mở, Hoàng Trường Minh mặc áo sơ mi trắng ngồi trước bàn làm việc lớn, chiếc áo vest màu đen được khoác lên thành ghế sau lưng, thắt cà vạt chỉnh tề.

Sau khi xuất viện lại ở nhà nghỉ ngơi mấy ngày nên vết thương của anh đã khôi phục lại bảy tám phần.

Ít nhất sau khi thay một bộ âu phục thẳng tắp nhìn không ra dấu vết bị thương, nhưng trên tay trái vẫn còn quấn băng gạc, vết dao rất sâu cộng thêm bây giờ thời tiết đang dần ẩm lên, vì vậy cũng không khỏi nhanh được.

“Cộc, cộc!”
Sau khi gật đầu ra hiệu Phan Duy lập tức rời đi, Lam Ngọc Anh giơ tay gõ cửa.

Hoàng Trường Minh cặm cụi viết lách như cũ, đầu cũng không ngẩng mà lên tiếng: “Vào đi.”
Lam Ngọc Anh xách hộp cơm giữ nhiệt bước vào rồi nhẹ nhàng đóng cửa lại, trên bàn xếp rất nhiều tài liệu giống như một ngọn núi nhỏ với ba chồng chất đầy, lúc này anh vừa vặn xét duyệt xong một phần, rồi khép lại lấy bản thứ hai ra tiếp tục xem.

Chú ý đến bên cạnh có hộp cơm mà túi đóng gói bên ngoài vẫn còn chưa được mở ra, hắn là đã nguội lạnh rồi.

Quả nhiên đúng như cô dự đoán, anh bận đến nỗi không có thời gian mà dùng bữa, bởi vì trong thời gian nằm viện công việc của công ty chắc chắn đã tích tụ quá nhiều, cô biết anh là người tham công tiếc việc nên lo lắng sau khi anh đi làm lại sẽ khiến bản thân mệt mỏi.

Sợ anh ăn đồ bên ngoài không đủ dinh dưỡng, vì vậy cô đã chuẩn bị bữa tối sớm hơn một chút rồi ăn cơm cùng với Bánh bao nhỏ, sau đó vội vàng mang đến cho anh.

Trong tầm mắt anh bỗng xuất hiện thêm một hộp cơm giữ nhiệt, Hoàng Trường Minh dừng lại động tác lật tài liệu: “Ngọc Anh em đến rồi à?” “Ừ” Lam Ngọc Anh gật đầu đi vòng qua bàn làm việc rồi rút chiếc bút trong tay anh ra: “Em đưa cơm cho anh, tất cả đều là thức ăn bổ dưỡng, anh đừng làm việc nữa, tranh thủ còn nóng mau ăn đi.

Hoàng Trường Minh mỉm cười: “Ừ”

Nắp hộp cơm được mở ra, hương thơm bên trong xộc vào mũi đều là mùi thơm của thức ăn.

Buổi trưa Hoàng Trường Minh chỉ lót dạ được có hai miếng, lúc này ngửi thấy mùi thơm của đồ ăn cô nấu thì bụng bắt đầu kêu gào, anh cầm lấy đôi đũa rồi cúi đầu ăn ngấu nghiến.

“Trường Minh, anh ăn chậm một chút.

Lam Ngọc Anh ở bên cạnh dặn dò.

Sau hơn mười phút càn quét sạch sẽ, chiếc hộp cơm giữ nhiệt đã hoàn toàn trống không, ngay cả nước canh một giọt cũng không thừa.

Lam Ngọc Anh đứng dậy đi đến dọn mặt bàn sạch sẽ, Khi vừa bưng hộp cơm định xoay người thì anh duỗi tay kéo cô ngồi trên đùi mình, hơn nữa còn là tư thế vô cùng mập mờ.

Sắc mặt của Lam Ngọc Anh hơi đỏ lên, lo lắng nhìn chằm chằm về phía cánh cửa: “Đừng đùa nữa, nhỡ có người đẩy cửa bước vào thì sao? “Sợ cái gì chứ, còn có ai không biết quan hệ của chúng ta nữa chứ?" Vẻ mặt của Hoàng Trường Minh cực kỳ bình thản.

“..” Cô ngượng ngùng xấu hổ.

Hình như đúng là có chuyện này.

Lần trước khi cô đến Tập đoàn Hoàng Oanh, không chỉ diễn ra một hồi công bố vợ chưa cưới chính thức của anh trước mặt toàn thể nhân viên và cấp dưới của mình, còn có hai người đã ở trong văn phòng rất lâu, khi đi ra nhìn thấy khuôn mặt và quần áo trên người cô đều có thể đoán được họ đã làm gì.


Vì vậy cuối cùng cô vẫn lo lắng cho vết thương ở mạn sườn của anh nên chỉ làm bộ đẩy một chút, bị anh quấn lấy hôn rất lâu.

Lam Ngọc Anh lau dấu vết mà anh để lại trên môi, vừa giãy dụa muốn đứng dậy vừa nói: “Trường Minh, anh tiếp tục làm việc đi, đừng vất vả, quá một ngày cũng không thể làm hết các việc được."
Anh đột nhiên giơ tay đóng toàn bộ tài liệu lại.

“Sao vậy?" Cô cảm thấy khó hiểu.

“Em nói rất đúng, một ngày cũng làm không hết việc được.

Hoàng Trường Minh đứng dậy theo cô, dáng người cao lớn hầu như đã chặn lại tia năng chiều cho cô: "Không xem nữa để mai tính”.

“Vậy...!Lam Ngọc Anh nghe vậy liếc nhìn đồng hồ, nghĩ ngợi một chút rồi mở miệng nói: “Hay là chúng ta đi xem phim đi, đã lâu rồi không xem, quay về đón Đậu Đậu rồi chúng ta cùng đi! Gần đây có một bộ phim hoạt hình mới của Mỹ đã được phát sóng, hình như là của Disney, chắc chắn con sẽ thích”
Mấy ngày gần đây hầu như cô đều ở bệnh viện chăm sóc anh nên có chút lơ là với Bánh bao nhỏ.

Ban ngày lúc còn ở biệt thự, Bánh bao nhỏ giống như một chiếc đuôi nhỏ đặc biệt dính lấy cô, đuổi theo phía sau không ngừng gọi Ngọc Anh.

“Chưa vội đón con.

Hoàng Trường Minh lại nói.

“Đừng như vậy chứ”
Lam Ngọc Anh không khỏi vươn tay vuốt ve cánh tay anh, cho rằng anh lại muốn trải qua thế giới riêng của hai người nên cố gắng khuyên nhủ.

Anh ngắt lời cô, đôi môi mỏng khể động: “Chúng ta phải đến một nơi trước đã, sẽ không tiện cho lắm nếu con ở đó.


“Đến chỗ nào vậy?” Cô cảm thấy khó hiểu.

Anh không trả lời chỉ cầm lấy chìa khóa xe, sau đó dắt tay cô ra khỏi văn phòng.

Phía chân trời chỉ còn lại đường viền ánh sáng rực rỡ của mặt trời, những đàn chim mỏi mệt thỉnh thoảng lại lượn qua trên nóc xe.

Hoàng Trường Minh không hề nói rốt cuộc họ muốn đi đâu suốt cả quãng đường, sau đó chiếc Land Rover màu trắng dần giảm tốc độ, Lam Ngọc Anh cũng chậm rãi cau mày lại.

Khi chiếc xe dừng trong sân, hô hấp của cô cũng nghẹn lại theo.

Cô không hề xa lạ với căn nhà mà Hoàng Trường Minh đưa cô đến, bốn năm trước khi Hoàng Kiến Phong làm lễ thượng thọ ở đây, cô đã từng tới một lần nhưng tất nhiên không phải là kỷ niệm vui vẻ gì.

Cô vẫn còn nhớ rõ trước đó anh đã từng nói, chờ sau khi xuất viện sẽ trở về nhà cũ của họ Hoàng để thăm Hoàng Kiến Phong, chỉ là không nghĩ tới anh sẽ lại dẫn mình cùng đi, hơn nữa cũng biết anh định làm gì.

Đôi chân của Lam Ngọc Anh giẫm trên nền đất nhưng không có lập tức đóng cửa xe lại ngay.

Cô nhìn bóng dáng cao lớn đang vòng qua đầu xe với vẻ mặt lưỡng lự: “Trường Minh, hay là em ở ngoài đợi anh nhé”
Dù gì đây cũng là nhà họ Hoàng, cô cảm thấy đôi chân đang giẫm lên cỏ của mình cũng không được tự nhiên.

Hoàng Trường Minh không nói gì, chỉ dùng ánh mắt trầm tĩnh nhìn cô chăm chú.

Mấy giây sau Lam Ngọc Anh đã bị đánh bại, đã quyết tâm vẫn luôn ở bên cạnh anh và con trai nên chỉ đành lên tiếng: “Ừ, em cùng anh đi vào vậy “Ừ” Hoàng Trường Minh lúc này mới mỉm cười đầy gượng gạo.

Anh đưa tay ra dắt cô sau đó hai người cùng sánh vai bước vào biệt thự..