Ôm Tôi Nhé Cô Gái Bé Nhỏ

Chương 428







**********
Chương 428: Đồ là do cô ấy đập
Lam Ngọc Anh vừa mới tiến vào chung cư thì di động đã vang lên.

Sau đó, chiếc Mercedes Benz ngừng ở trước bồn hoa, chú Lý ngồi ở ghế điều khiển đã lấy ra hai tờ báo ra đọc, chưa lấy điện thoại ra nhìn thì cô cũng biết là ai gọi tới rồi.

Cô lập tức bắt máy đặt lên tai nghe, Lam Ngọc Anh mỉm cười mở miệng nói: "Ừ, em đã tới rồi!” “Bây giờ đang chuẩn bị tiến vào thang máy!”
Sau khi duỗi tay bấm nút mở thang máy, cô lại tiếp tục báo báo.

Ngay sau cái hôm Hoàng Trường Minh dẫn cô đến nhà họ Hoàng, hình như Hoàng Kiến Phong đã bị kích thích đến mức sinh bệnh, Phạm Mỹ Lệ gọi liên tục mấy cuộc điện thoại tới biệt thự, nhưng đều là do thím Lý bắt máy nghe, Hoàng Trường Minh không dao động, cũng không đến nhà họ Hoàng thăm hỏi, nhưng anh lại không phản đối việc Hoàng Thanh Thảo dẫn bánh bao nhỏ qua đó.

Cho nên hôm nay trong nhà chỉ có mình cô, vì thế cô lại đi tìm chị em tốt Trương Tiểu Du của mình.

Cô vẫn luôn nhớ tới sự khác thường giữa Trương Tiểu Du và Trần Phong Sinh khi tới thăm bệnh lúc cô vẫn còn trong bệnh viện.

Hoàng Trường Minh lại nghiêm túc dặn dò: "Đừng kêu chú Lý trở về, để chú ấy chờ em ở dưới lầu đi”

Từ sau chuyện cô bị bắt cóc lần trước, Hoàng Trường Minh rất cẩn thận trọng việc bảo vệ sự an toàn cho cô, chỉ thiếu điều thuê hai vệ sĩ theo bảo vệ cô, chỉ cần cô ra khỏi biệt thự thì anh nhất định phải nắm được địa điểm cô đang ở.

Lam Ngọc Anh biết anh đang lo lắng cho mình, đồng thời cũng sợ hãi chuyện kia lại xảy ra lần nữa.

“Vâng, em biết rồi!” Giọng nói của cô càng lúc càng trở nên mềm mại.

Sau khi nhận được câu trả lời từ cô, Hoàng Trường Minh mới yên tâm cúp điện thoại.

Lam Ngọc Anh ra khỏi thang máy thì tiến đến gõ cửa một căn phòng, nhưng suốt cả buổi bên trong cũng không có ai đáp lại.

Thậm chí cô còn tự hỏi rằng có ai ở nhà hay không, nhưng trước đó cô đã gọi điện cho Trương Tiểu Du rồi, biết cô ấy có ở nhà, cho nên cô mới tới.

Trong lúc cô đang cân nhắc có nên lấy di động ra gọi lại lần nữa hay không thì cửa phòng trộm đột nhiên mở ra.

Trần Phong Sinh mặc trang phục thường ngày, mang dưới chân một đôi dép lê, tóc mái xõa xuống trán, trông giống như đang ở nhà mình vậy, ánh sáng trong đôi mắt đào hoa của anh ấy vẫn khiến người ta choáng váng, nhưng biểu cảm trên mặt anh ấy lúc này lại xám xịt.

Lam Ngọc Anh sửng sốt, hỏi: "Ừm...!Bác sĩ Sinh à, cá vàng nhỏ đâu?” “Cô ấy đang trong nhà vệ sinh.” Trần Phong Sinh quay đầu nhìn lại.

Sau đó anh ấy nghiêng người lấy dép lên từ trong tủ giày ra cho cô.

Lam Ngọc Anh nói tiếng cảm ơn, sau khi thay dép xong thì đi theo anh ấy vào trong, nhìn cơ thể thẳng tắp như núi của anh ấy, cô không khỏi do dự hỏi: "Hai người cãi nhau hả?”
Trần Phong Sinh nghe vậy chỉ làm như cam chịu không nói gì.

Trong lòng Lam Ngọc Anh lại hiểu rõ, đang định nói chuyện thì lại nhìn thấy đồ đạc trong phòng khách văng tứ tung, mấy cái gối dựa trên số pha cũng không được đặt ngay ngắn, máy tạo độ ẩm trên bàn bị lật đổ, nước ở bên trong chạy xuống đầy thảm, hơn nữa ngay cả bình hoa ở bên cạnh cũng gặp nạn, mặc dù không bị vỡ tan nát nhưng hoa cỏ ở bên trong đều rải rác ra ngoài hết.

Lam Ngọc Anh nhíu mày.

Cô nuốt nước miếng, trong lòng không khỏi đứng về phía người chị em tốt của mình, cô dùng giọng điệu khiển trách nói: "Bác sĩ Sinh à, mặc kệ nói như thế nào thì anh cũng là đàn ông, phải nên phong độ một chút, cho dù có tức giận hay là cãi nhau thì phải nhường cá vàng nhỏ..


“Đồ là do cô ấy đập.

Giọng nói của Trần Phong Sinh nghe rất uất ức.

“Khụ!” Lam Ngọc Anh lập tức xấu hổ, ậm ừ nói: "Cậu ấy là phụ nữ đang mang thai..”
Cảm xúc của phụ nữ mang thai đều rất không ổn định, thỉnh thoảng nổi đóa thì cũng là chuyện bình thường thôi đúng không?
Cửa phòng vệ sinh mở ra, Trương Tiểu Du đi ra ngoài.

Không biết có phải có liên quan đến mớ hỗn độn này hay không mà trông sắc mặt của cô ấy cực kỳ tệ, đôi môi hơi tái, hơn nữa còn vô cùng suy yếu, giống như chỉ cần một cơn gió thổi qua là cũng có thể ngã vậy, thấy cô, cô ấy miễn cưỡng nở nụ cười nói: "Ngọc Anh, cậu đến rồi đó à” Trần Phong Sinh đứng ở bên cạnh đương nhiên cũng nhìn thấy được tình trạng của cô ấy, đầu lông mày của anh ấy nhíu chặt lại.

Khi anh ấy đang định tiến lên thì di động lại đột nhiên đổ chuông.

Trần Phong Sinh nhìn số điện thoại hiển thị trên màn hình thì trong mắt lập tức hiện lên sự do dự, sau cùng anh ấy cũng bắt máy nghe: "A lỗ, Giai Lệ”
Mặc dù Lam Ngọc Anh không nghe rõ giọng nói trong điện thoại, nhưng cái tên này rõ ràng không phải tên của một người đàn ông
Cô vô thức nhìn sang Trương Tiểu Du thì chỉ thấy cô ấy cụp mắt không nhìn rõ cảm xúc thật trong mắt cô ấy.

“Tôi biết rồi, tôi lập tức tới ngay!” Trần Phong Sinh nói xong câu này thì cũng vội vàng kết thúc cuộc trò chuyện.

Ngay sau đó, anh ấy cầm di động, đầu lông mày càng nhíu chặt hơn một chút, sự do dự trong mắt anh ấy càng lúc càng nặng.

Nhưng Trương Tiểu Du chỉ cười mỉa mai nói: "Còn lề mề làm gì, không phải nói lập tức qua đó sao!”

Trần Phong Sinh nghe cô ấy nói thế thì lập tức siết chặt di động, sau đó quay sang nhìn cô với ánh mắt xin lỗi, nói: "Cô Ngọc Anh, tôi có việc phải đi trước.

“À được rồi” Lam Ngọc Anh gật đầu.

“Anh sẽ về nhanh thôi!” Ngay sau đó Trần Phong Sinh đi về phía Trương Tiểu Du, khi đã đến gần, anh ấy giơ tay khỏi phòng ngủ, sau đó lại thở dài một hơi.

Cô giúp cô ấy nhặt máy tạo độ ấm lên, sau đó đặt gối ôm và bình hoa về lại vị trí cũ, sau khi dọn dẹp xong, cô mới rời khỏi chung cư.

Ra khỏi thang máy, vừa mở chuẩn bị đẩy cửa kính ở sảnh lớn ra thì người bên cạnh đột nhiên duỗi tay ra kéo cô lại, ngay sau đó lập tức che miệng cô lại đè lên vách tường ở bên cạnh, cố tình đè thấp giọng nói: "Không được nhúc nhích!”
Lam Ngọc Anh hoảng hốt suýt nữa đã la lên.

Tuy nhiên cô lại không la lên là bởi vì cô đã nhìn thấy rõ người đang đứng trước mặt mình.

“Hoàng Trường Minh, anh làm em sợ muốn chết!” Lam Ngọc Anh hơi bực mình trừng anh, không biết hù dọa như vậy rất có thể sẽ chết người sao?
Hoàng Trường Minh buông bàn tay đang che miệng của cô xuống, sau đó ôm lấy eo của cô, một cánh tay khác chống lên vách tưởng, tạo ra tư thế ép tường, hỏi: "Thật sự bị dọa rồi sao?”.