Ôm Tôi Nhé Cô Gái Bé Nhỏ

Chương 436







**********
"Cô Ngọc Anh, cô cứ nói đi đừng ngại!" Lê Hoài Lâm cười nói.

"Xưa nay không biết tương tư, mới biết tương tư, lại sợ tương tư.

Thân như mấy trôi, trái tim hao liễu, thở tựa phun tơ.

Đây một chút hương thừa đọng lại, ngóng thiên kim lãng tử phương nào.

Bệnh đến bao giờ, khổ nhất khi nào? Lên đèn chiều tà, trăng rằm sáng tỏ."
Lam Ngọc Anh thản nhiên đọc bài thơ này xong thì dừng hai giây rồi lại nói tiếp: "Tôi luôn rất thích bài thơ này, vừa nãy nghe ông Lâm đọc thì chắc là ông Lâm cũng rất thích nó.

Nhưng chữ của tôi hơi xấu, ông Lâm là người có học thức, không biết có thể nhờ ông viết giúp tôi bài thơ này được không?
Kỳ thực cô không có lí do gì để đưa ra một yêu cầu quá đáng như thế, nhưng may mà Lê Hoài Lâm không nghĩ nhiều, hơn nữa cô cũng đã cho ông ấy mượn sách, theo lý thì Lê Hoài Lâm không nên từ chối cô, vì vậy ông ấy vui vẻ gật đầu: "Đương nhiên là tôi có thể viết!"
Vừa lúc đó thím Lý xuống lầu, cô bảo thím Lý đi lấy giấy bút cho ông ấy.

Lê Hoài Lâm du học ở nước thời còn trẻ, tuy chưa thực sự luyện tập viết chữ bằng bút lông nhưng chữ viết của ông ấy vẫn rất đẹp, hơn nữa may mà thím Lý lấy bốn tờ giấy trắng rồi còn lấy thêm bút máy mà bình thường Hoàng Trường Minh hay dùng.

Sau khi Lê Hoài Lâm nhận lấy giấy bút thì bắt đầu ngồi trên bàn múa bút thành văn.

Lê Hoài Lâm khắc ghi bài thơ này ở tận sâu trong lòng, không cần phải nhớ lại nhiều, vung bút lên là có thể viết ra được.


hơn nữa ông ấy không hề bị khựng lại chút nào, tiếng bút ma sát với giấy phát ra liên tục.

Sau khi Lê Hoài Lâm viết xong câu cuối cùng, ông ấy đưa tờ giấy cho cô.

"Cảm ơn ông!" Lam Ngọc Anh cảm kích nói.

"Tôi tiện tay viết vài chữ thôi mà!" Lê Hoài Lâm cười xua tay, đậy nắp bút máy lại, ông ấy lập tức đứng dậy khỏi ghế sofa: "Được rồi, tôi đã trả sách xong rồi, cũng không làm phiền đến cô nữa! À, cô Ngọc Anh, cảm ơn cô đã mời tôi ly cafe nhé!"
Cuối cùng, tầm mắt của Lê Hoài Lâm rơi trên ly cafe, một hồi sau mới lưu luyến thu hồi ánh mắt mình lại.

Lam Ngọc Anh cũng đứng dậy theo: "Ông Lâm, để tôi tiễn ông!"
Lê Hoài Lâm mỉm cười gật đầu.

Ngoài trời, mặt trời đã ngả về tây, ánh nắng hoàng hôn đẹp tựa như một giấc mơ, tài xế của Lê Hoài Lâm vẫn đang chờ ngoài biệt thự, thấy ông ấy đi ra thì xuống xe, mở cửa xe cho Lê Hoài Lâm.

Thím Lý vào phòng bếp để chuẩn bị cơm tối, nghe thấy tiếng bước chân cô trở về thì mang tạp dề ra đón cô.

Thím Lý định hỏi cô tối nay muốn nấu món gì như ngày thường, vì từ khi Lam Ngọc Anh tới đây thì bữa cơm của hai bố con Hoàng Trường Minh đều do Lam Ngọc Anh nói, thim Lý chỉ giúp cô làm việc vặt và dọn dẹp thôi.

Nhưng khi thím Lý hỏi xong thì Lam Ngọc Anh không trả lời lại.

Có lẽ cô không nghe thấy thím Lý nói gì, cô vội vàng chạy lên lầu.

Lam Ngọc Anh vào phòng ngủ của mình, đi đến chiếc tủ trước cửa sổ, mở ngăn dưới cùng ra.

Ngăn tủ này dùng để đựng đồ của cô, cô không bỏ sách vào mà dùng ngón cái và ngón trỏ vân về một thẻ kẹp sách được đặt trong ngăn tủ.

Vốn dĩ thẻ kẹp sách này được kẹp trong sách, nhưng trước khi đưa cho Lê Hoài Lâm cô đã lấy nó ra.

Nó cũng như cuốn sách này, cũng đã lâu lắm rồi.

Dù bên ngoài nó được bọc plastic nhưng bốn góc của thẻ kẹp sách đã ổ vàng, đó là một chiếc thẻ kẹp sách rất có phong cách xa xưa, được trang trí vài chiếc lá phong nhỏ, có điều ở dưới tấm thẻ kẹp sách đó là một dòng chữ nhỏ màu xanh đen.

Lam Ngọc Anh nhớ rõ rằng khi còn nhỏ cô gối đầu bên cạnh mẹ, đêm nào mẹ cũng lật xem quyển sách này, sau đó nhìn thẻ kẹp sách trong đó ngây người, lấy tay vuốt ve từng chữ viết trên thẻ kẹp sách đó.

Mẹ dạy cô viết chữ, vì vậy Lam Ngọc Anh có thể chắc chắn rằng đây không phải là chữ của mẹ, hơn nữa chữ viết này rất mạnh mẽ, có vẻ giống như của một người đàn ông hơn.


Lam Ngọc Anh nuốt một ngụm nước miếng, cô lấy chiếc thẻ kẹp sách ra so với chữ trên bốn tờ giấy.

Lam Ngọc Anh so sánh từng chữ, từng chữ một, tuy rằng thời gian viết ra khác nhau nhưng nét chữ cực kỳ giống nhau.

Xưa nay không biết tương tự.

Mới biết tương tư, lại sợ tương tư.

Tim Lam Ngọc Anh đập nhanh, một ý nghĩa lóe lên trong đầu cô.

Cô nhìn bốn trang giấy rồi lại nhìn thẻ kẹp sách, trong lòng cô cực kỳ kinh ngạc.

Trên đời này có chuyện trùng hợp như thế sao?
Trong lúc Lam Ngọc Anh thất thần, trên vai cô bỗng nhiên cảm thấy ấm áp.

Lam Ngọc Anh quay đầu lại, thấy Hoàng Trường Minh mặc âu phục màu đen, chưa kịp cởi áo khoác, cà vạt vẫn còn y nguyên trên cổ, có lẽ là anh vừa mới về nhà, đôi mắt đen nhánh sâu thẳm kia nhìn thẳng vào cô, cô cong mắt.

Chuyện đầu tiên khi Hoàng Trường Minh về nhà là tìm cô.

ТrцуeлАРР.cоm tran*g web cập nhật nhanh nhất
Thím Lý thấy cô vội vàng lên lầu, nghĩ là cô khó chịu ở đâu đó nên mới nói anh nghe, Hoàng Trường Minh vừa mới nghe xong thì buông chìa khóa xe vội vã lên lầu, anh nhìn cô chăm chú, sau khi chắc chắn rằng cô không sao thì mới yên lòng.

Lam Ngọc Anh không biết anh lo lắng gì, cười nói: "Hoàng Trường Minh, anh về rồi à!" "Ừ" Hoàng Trường Minh nhếch miệng.

Giọng nói lạnh nhạt như thế, dáng vẻ anh nhìn cô cũng hơi khác với thường ngày.


"Anh sao thế?" Lam Ngọc Anh khó hiểu nhíu mày, thân mật hỏi: "Có phải có chuyện phiền lòng trong công việc không?" "Không phải" Hoàng Trường Minh nói, hừ lạnh một tiếng: "Anh nghe thím Lý nói rằng nhân lúc anh không ở nhà, ông Lâm đã đến đây đúng không?"
Lam Ngọc Anh nghe anh nói vậy, thì ra là anh ghen, dở khóc dở cười giải thích: "Gì mà nhân lúc anh không ở nhà chứ, chú ấy đến trả sách thôi! Trước đó em nói với anh rồi mà, chú ấy mượn em một quyển sách, hôm nay chú ấy tới trả: "Chú ấy ở đây khoảng bao lâu?" Hoàng Trường Minh nhíu mày hỏi.

Lam Ngọc Anh suy nghĩ một hồi, trả lời anh: "Tầm thời gian đủ uống một ly cafe" "Em còn pha cafe cho chú Lâm à?" Hoàng Trường
Minh trừng mắt.

"Đúng thế." Lam Ngọc Anh gật đầu, thấy sắc mặt Hoàng Trường Minh đen xuống thì cười cười chọc chọc tay anh: "Sao anh hẹp hòi thế?"
Hoàng Trường Minh nghiêm mặt, giọng nói cũng lạnh lẽo: "Em chỉ được phép pha cafe cho mình anh uống thôi!"
Lam Ngọc Anh mỉm cười, Hoàng Trường Minh y hệt như một đứa nhóc con đang giữ khư khư đồ chơi của mình.

Cũng hết cách rồi, Lam Ngọc Anh đành dỗ anh như ngày thường dỗ bánh bao nhỏ, nhẹ giọng vuốt lông cho anh: "Được, chỉ pha cho mỗi anh uống thôi được chưa! Em với Đậu Đậu cũng không uống luôn, được chưa? "Ừ" Hoàng Trường Minh miễn cưỡng hài lòng.

Bàn tay anh nắm lấy vai cô hơi dùng sức, kéo cô vào lồng ngực mình, trầm giọng hỏi: "Lúc anh vào phòng em đang suy nghĩ gì thế?" "Không có gì ạ" Lam Ngọc Anh lắc đầu.

Hoàng Trường Minh nhìn theo tầm mắt của cô, thấy ngăn kéo dưới cùng bị cô kéo ra.

Anh đã biết quyển sách ở ngăn kéo này ở đâu ra từ lâu rồi, nhìn dáng vẻ ngoan ngoãn của cô, anh suy tư hai giây rồi nói: "Sắp đến ngày giỗ mẹ em rồi nhỉ?"
Lam Ngọc Anh cũng nao nao.

Bốn năm trước khi hai người giao dịch với nhau, anh tình cờ biết được, không ngờ anh vẫn nhớ kỹ chi tiết như thế..