Ôm Tôi Nhé Cô Gái Bé Nhỏ

Chương 441







**********
Chương 441: Đẹp trai không?
Trước đó, Hoàng Trường Minh đã ra lệnh rõ ràng, nếu ai còn dám ngồi lê đôi mách trong công ty thì sẽ nhận lấy hậu quả rất nghiêm trọng.

Chỉ có điều bẩm sinh phụ nữ đã có tính thích buôn chuyện rồi, bình thường họ đều bàn tán sau lưng người ta mà thôi, chứ không dám trắng trợn đến vậy.

Đám nhân viên nữ vừa nhìn thấy Lê Tuyết Trinh đã không nhịn được tiếp tục bàn tán vài câu.

Họ không ngờ rằng bản thân lại bị tóm ngay tại trận.

Lúc cả đám đang thấp thỏm sợ mình bị đuổi việc, Phan Duy lại xua tay nói: “Yên tâm đi, lần này coi như tôi bỏ qua cho mấy người!”
Không phải anh ấy từ bi nên mới làm như vậy.

Phan Duy đưa mắt nhìn về hướng văn phòng, anh ấy cười.

Nếu ông chủ mà nghe được những lời buôn chuyện của bọn họ, chắc hẳn tâm trạng cũng sẽ tốt hơn một chút.

Lê Tuyết Trinh nhẹ nhàng bước từ trong tòa nhà của Hoàng Oanh ra, lên thẳng chiếc xe Limousine đỗ ở ven đường.

Trên đường đi, lái xe luôn giữ nguyên một tư thế ngồi, không dám thở mạnh dù chỉ một lần.

Thỉnh thoảng tài xế lại lén nhìn vẻ mặt của người ngồi ở ghế sau qua gương chiếu hậu.

Cuối cùng cũng tới nhà họ Lê, tài xế vội vội vàng vàng chạy xuống mở cửa xe ở ghế sau ra.

Đợi tới khi Lê Tuyết Trinh xách túi xuống xe, khuất bóng vào trong biệt thứ thì tài xế mới thở phào nhẹ nhõm.

Lúc cô ta đang đổi giày để vào nhà, Lê Hoài Lâm đang đi từ phòng khách lên lầu.

Sắc mặt ông ấy lộ rõ vẻ ốm yếu, hình như Lê Hoài Lâm đang định về phòng để nghỉ ngơi.

“Tuyết Trinh về rồi hả con!”
Lê Tuyết Trinh thấy bố mình thì lập tức bước về phía trước, lên tiếng hỏi: “Bố à! Bố đã biết chuyện Trường Minh muốn vứt bỏ chức tổng giám đốc của Hoàng Oanh từ lâu rồi, có phải không?” “Ừ” Lê Hoài Lâm gật đầu, ông ấy trả lời không hề giấu diểm: “Lần trước khi bố tới nhà họ Hoàng, bố đã nghe chính miệng nó nói với bác Phong của con” “Vậy sao bố không nói cho con biết?" Lê Tuyết Trinh nghe xong vội nói.

Mẹ của cô ta là Nguyễn Hồng Mai nghe thấy vậy khế nhíu mày, bà ta tỏ ra không vui măng con gái: “Tuyết Trinh, sao con có thể nói như vậy với bố con! Con không thấy mấy hôm nay bố con không khỏe à? Ông ấy gầy đi trông thấy rồi kìa! Sao con vẫn không hiểu chuyện như vậy?”
Lê Tuyết Trinh nghe thấy vậy cũng ý thức được giọng điệu của mình không đúng chừng mực.

Cô ta vội cúi đầu xuống: “Bố, con xin lỗi”.

Truyện Truyện Teen
Lê Hoài Lâm cười cười, sao có thể so đo với đứa con gái mà ông ấy coi là viên ngọc quý lúc nào cũng nâng niu trong lòng bàn tay của được.


Hơn nữa, Lê Tuyết Trinh lại ngoan ngoãn, nghe lời từ nhỏ.

Khi lớn lên cô ta cũng là một người ưu tú, luôn là đứa con khiến ông ấy tự hào.

Ngữ khí vừa rồi không đúng mực cũng vì dính líu tới chuyện của Hoàng Trường Minh mà thôi, ông ấy có thể hiểu.

Lê Hoài Lâm thở dài, chân thành nói: “Tuyết Trinh à, dù sớm hay muộn thì kết quả cũng như vậy thôi!”
Mấy hôm nay sức khỏe của ông ấy không ổn, không hề bước chân ra ngoài, ngay cả công ty Lê Hoài Lâm cũng không tới.

Ông ấy cố gắng lùi hết lại lịch trình của mình, những chuyện còn lại đều giao cho thư ký đi làm.

Hôm nay là ngày họp về việc hợp tác với Hoàng Oanh, ông ấy vốn đã sắp xếp cho thư ký của mình có mặt ở đó.

Không ngờ rằng Lê Tuyết Trinh lại chủ động xin đi.

Sau khi Lê Hoài Lâm biết được cũng không ngăn cản.

Ông ấy biết con gái mình muốn mượn cơ hội này để đi gặp Hoàng Trường Minh.

Nhưng Lê Hoài Lâm cũng hiểu, dù con gái mình có làm nhiều đến đâu cũng không thể thay đổi được bất cứ chuyện gì, đặc biệt là chuyện tình cảm.

Lê Tuyết Trinh không nói thêm gì nữa, cô ta chủ động tiến tới dìu bổ mình lên lầu.

Lê Hoài Lâm cũng hy vọng con gái mình có thể ngộ ra.

Vì thế ông ấy không nói thêm câu nào nữa.

Hơn nữa, ông ấy thực sự cảm thấy không khỏe nên đi thẳng về phòng ngủ để nằm nghỉ.

Gần đây, sức khỏe của chồng không tốt nên Nguyễn Hồng Mai đích thân xuống bếp nấu canh bồ câu.

Sau khi chuẩn bị xong hết thảy, bà ta cũng chậm rãi đi lên lầu.

Lúc Nguyễn Hồng Mai lên lầu, bà ta thấy đám người giúp việc nhà mình đang đứng ở trước cửa phòng ngủ của con gái mình với vẻ nơm nớp lo sợ, không dám đi vào trong.

Nguyễn Hồng Mai tiến đến gần thì nghe thấy tiếng “choang” vang từ trong ra, giống như có thứ gì đó bị ném xuống đất.

Bà ta vội vàng nhìn về phía một phòng ngủ khác, sau khi chắc chắn chồng mình không phát hiện ra, bà ta mới vội vàng tiến lên phía trước mở cửa ra.

Trong phòng vô cùng bừa bộn, tấm gương trên bàn trang điểm bằng gỗ kiểu dáng Châu Âu bị nứt chẳng chịt, tất cả chai lọ vốn nằm trên bàn thì giờ lại nằm la liệt trên mặt đất.


Rất nhiều lọ thủy tinh bị vỡ, chất lỏng bên trong chảy đầy trên mặt đất.

Nguyễn Hồng Mai thấy vậy cũng không ngạc nhiên lắm, bà ta nhanh chóng đóng chặt cửa lại.

Bà ta nhíu mày ra lệnh cho người giúp việc theo vào ở phía sau: “Xuân Lan, mau dọn dẹp đi.

“Vâng thưa bà chủ!” Người giúp việc vội đáp lại.

Lúc đi ngang qua Lê Tuyết Trinh, người giúp việc tỏ ra vô cùng cẩn thận.

Từ đầu tới cuối, Xuân Lan không dám ngẩng đầu lên, ngoan ngoãn dọn dẹp đống bừa bộn kia.

Mặc dù Xuân Lan không biết đó là nhãn hiệu gì, nhưng cũng biết tất cả những chai lọ này đều rất đắt.

Thậm chí chỉ một chai tinh dầu nhỏ trong này cũng mất gần một tháng lương của người giúp việc.

Bây giờ, Xuân Lan thấy chúng bị đổ đầy đất, cảm thấy rất đau lòng.

“Dù giàu có tới đâu, nhưng thế này thì cô chủ cũng thật lãng phí!”
Đương nhiên những lời này, Xuân Lan chỉ dám nói thầm trong lòng, chứ không dám lộ ra ngoài.

Dường như Lê Tuyết Trinh chưa phát tiết đủ, cô ta cầm lấy một hộp mặt nạ ngủ mới đặt từ Mỹ về, định ném về phía tấm gương.

Nguyễn Hồng Mai thấy vậy vội tiến tới ngăn cản: “Như thế là đủ rồi, cẩn thận đánh thức bố con đấy!” Động tác giơ tay lên của Lê Tuyết Trinh dừng lại, cuối cùng cô ta cũng không ném vào gương, nhưng lại ném mạnh nó vào thùng rác.

“Được rồi, đừng có bực tức nữa.

Dù con có tức giận tới đâu cũng chẳng giải quyết được vấn đề gì!” Nguyễn Hồng Mai kéo con gái tới ngồi xuống giường.

“Mẹ!” Lê Tuyết Trinh đưa tay lên day huyệt thái dương, cực kỳ lo lắng: “Hoàng Trường Minh thực sự không thèm đếm xỉa gì tới chức tổng giám đốc kia, dẫn Lam Ngọc Anh ra nước ngoài định cư, bác Phong cũng không làm gì được.

Thế thì chẳng phải con sẽ không có chút hy vọng nào sao?”
Nguyễn Hồng Mai nghe thấy thế cũng lộ ra vẻ nghiêm túc.

Bà ta cũng nghe một chút phong thanh về chuyện này, nhưng lại không coi là thật mà chỉ cho là tin đồn thất thiệt thôi.

Không ngờ nó lại là sự thật.

Thậm chí bà ta còn nghĩ rằng có khi nào Hoàng Trường Minh bị lừa đá vào đầu không? “Mẹ à, giờ con phải làm sao đây?”
Thấy mắt con gái đỏ lên, vô cùng đau lòng, Nguyễn Hồng Mai vừa an ủi vừa suy nghĩ: “Con cuống lên làm gì, để mẹ nghĩ đã”

Hôm sau, Nguyễn Hồng Mai nhìn thấy tài xế lái xe con vào trong sân từ cửa sổ sát đất, bà ta nhìn lên lầu.

Tối qua, vì chuyện của Hoàng Trường Minh nên con gái bà ta ngủ rất muộn, bây giờ vẫn còn đang ngủ.

Như thế thì trong nhà này chỉ còn một người có thể đi ra ngoài mà thôi.

Bà ta cất giọng gọi người làm vào trong nhà hỏi: “Hoài Lâm ra ngoài à?” “Vâng!” Người làm gật đầu.

“Sức khỏe của ông ấy vẫn chưa ổn, sao lại đi ra ngoài vậy không biết?" Nguyễn Hồng Mai nghe vậy thì nhíu mày tỏ ra lo lắng, bà ta không yên lòng hỏi: “Ông ấy có nói là đi đâu không?”
Người làm lắc đầu, tỏ ra không biết: “Thưa bà chủ, chuyện này ông chủ không nói.”
Nguyễn Hồng Mai đột nhiên cười lạnh, đưa mắt nhìn về phía cuốn lịch trên hộc tủ, giọng nói cũng có vẻ cay nghiệt và đanh hơn: “A! Không nói thì tôi cũng biết ông ấy đi đâu rồi!”
Hôm nay là ngày gì bà ta rất rõ.

Sau khi chủ Lý lái xe tới nghĩa trang, Lam Ngọc Anh bảo ông ấy ở trong xe đợi mình.

Cô ôm bó hoa hướng dương mới mua trong cửa hàng hoa ở dọc đường, đi sâu vào trong nghĩa trang.

Trước đó, Hoàng Trường Minh đã nói tới chuyện dời bia mộ, anh lập tức sẽ làm ngay.

Vì cô không quá hiểu biết phương diện này nên chỉ đành tìm người có chuyên môn tới giúp giải quyết chuyện này.

Ông bà ngoại không chỉ được ở cùng với nhau, Hoàng Trường Minh còn chọn lại vị trí để thân nhân dưới suối vàng có thể đoàn tụ với nhau.

Tất cả những chuyện này đều do Hoàng Trương Minh sắp xếp, cô không phải động tay vào chút nào.

Sau khi Lam Ngọc Anh đến, cô vừa ngạc nhiên vừa cảm động.

Thậm chí ngay cả bia mộ cũng được làm mới, xa hoa hơn trước kia rất nhiều.

Hơn nữa, mộ còn được đặt riêng, xung quanh có hàng rào gỗ bảo vệ, xung quanh trồng rất nhiều cây hoa nhỏ không biết tên trông rất đẹp.

Khi cô đặt bó hoa xuống cạnh bia mộ, thời gian như ngừng lại.

Lúc này, điện thoại đột nhiên đổ chuông.

Lam Ngọc Anh không cần nhìn cũng biết ai gọi tới.

Nghe thấy giọng nam trầm ấm từ đầu dây bên kia truyền tới, cô khế mỉm cười: “Em vừa tới đây, em nhìn thấy mẹ rồi!” “Ừ” Hoàng Trường Minh nói tiếp: “Xin lỗi Ngọc Anh, anh đột nhiên có một cuộc họp rất quan trọng, thật sự không thể tới được.

Xin lỗi vì không thực hiện được lời hứa tới đó với em!” “Không sao!” Lam Ngọc Anh khẽ nói.

Thật ra Hoàng Trường Minh vốn muốn để bánh bao nhỏ đi cùng cô để lạy, nhưng nghĩ lại dù sao nó cũng còn nhỏ không hợp tới nơi có âm khí nặng như vậy.

Vì thế cô chỉ đến đây một mình.

Lam Ngọc Anh nhìn xung quanh, trên mặt cô tràn đầy sự cảm động: "Hoàng Trường Minh, thật sự cảm ơn anh!”
Hoàng Trường Minh nghe thấy thế cũng không nhận mà lười biếng nói: “Cảm ơn cái gì chứ, con rể làm những chuyện này cho mẹ vợ là chuyện thường tình” “…” Lam Ngọc Anh lặng lẽ sờ khuôn mặt đang nóng ran của mình.


“Mẹ vợ, con rể...!Người đàn ông này đúng là không biết xấu hổ.

Đã thế còn nói trôi chảy nữa chứ!”
Mặc dù trong lòng cô đang oán thầm như vậy, nhưng trên miệng lại lộ rõ nụ cười ngượng ngùng.

"Thôi anh đi họp đã.

“Vâng!”
Điện thoại vừa cúp chưa tới hai giây thì cô nhận được một hình ảnh từ Facebook.

Lam Ngọc Anh mở ra nhìn thì thấy là một bức ảnh tự sướng.

Bức ảnh này được chụp từ dưới lên với tư thế ngồi trên ghế, đằng sau là màn chiếu.

Anh đang mặc bộ âu phục màu đen, đeo cà vạt rất tỉ mỉ.

Góc chụp này làm tôn lên vẻ đẹp của anh, các phần sáng tối trên mặt khiến nó càng thêm cương nghị, khuôn mặt này khiến người ta không thể rời mắt được.

Đặc biệt là hai con mắt sâu thẳm như giếng cổ, dù chỉ nhìn qua bức ảnh cũng khiến người ta có thể chết đuối trong đó.

Nghĩ tới anh đang trong cuộc họp mà còn lén tự sướng.

Cô cảm thấy không thể tượng tượng nổi.

Ngay sau đó có tin nhắn được gửi tới: “Đẹp trai không?"
Lam Ngọc Anh cắn môi, nhắn tin trả lời: “Đẹp trai!" Lúc cô đang định cất điện thoại vào trong túi thì đột nhiên điện thoại lại rung lên một lần nữa.

Cô tò mò lấy ra thì lại thấy Hoàng Trường Minh gửi tin nhắn tới.

“Ừ, là của em đấy!”
Lam Ngọc Anh hơi ngày người ra, cô lập tức cảm thấy có mũi tên nhỏ bản “phập” một cái vài tim.

“Đúng là...!Người đàn ông này lúc nào cũng thả thính!” Lam Ngọc Anh sờ lên trái tim đang đập thình thịch của mình.

Một lúc lâu sau, cô mới bình tĩnh lại được, cô ngẩng khuôn mặt đang đỏ ửng lên nhìn về phía bức ảnh mỉm cười của người phụ nữ trên bia mộ.

Một cơn gió thổi qua khiến mấy sợi tóc ở hai bên bay bay, cô khế mỉm cười.

“Mẹ! Bây giờ con rất hạnh phúc, mẹ có thấy không?” Sau đó cô lại nhìn về phía hai bia mộ ở bên cạnh.

Mặc dù Lam Ngọc Anh không còn người thân bên cạnh, nhưng cô vẫn cảm thấy lòng mình vô cùng ấm áp.

Cô ngồi ở đó khoảng hơn nửa tiếng rồi mới đứng dậy rời đi.

Khi Lam Ngọc Anh tới gần cửa vào của nghĩa trang thì nghe thấy có tiếng tranh chấp, cô đưa mắt nhìn qua thì thấy một bóng dáng rất quen thuộc.

“Ông Lâm?”.