Ôm Tôi Nhé Cô Gái Bé Nhỏ

Chương 468






Chương 468

Cho ít nước vào, đun sôi rồi đập trứng gà vào, đợi nổi lên thì cho mì vào, trộn lên, rắc chút muối và bột gà vào.

Mì Lam Ngọc Anh nấu gần như đã chín, cô dùng đũa đảo đều, không có dao làm bếp nên cô chỉ có thể dùng tay xé hành lá đã rửa sạch thành từng khúc nhỏ rồi bỏ vào nồi. Sau khi làm xong, cô mới phát hiện khuôn mặt của Bánh bao nhỏ bên cạnh đã đỏ bừng vì nóng.

Lam Ngọc Anh nghĩ rằng cậu bé muốn ăn, theo lời thím Lý, cậu bé đã đợi cả buổi chiều, cũng không biết đã ăn cơm chưa, nên cô nhẹ nhàng hỏi: “Đậu Đậu, cháu có muốn ăn không?”

Thím Lý nghe thấy vội vàng bước tới: “Cô Ngọc Anh, cậu chủ “Cháu muốn.” Giọng nói nhẹ nhàng lấn át tiếng bà ấy.

May mà Lam Ngọc Anh nấu nhiều hơn một chút, nhưng chén dĩa có chút đơn sơ, cô múc ra bát thủy tinh ra rồi đưa một đôi đũa: “Cô chỉ chần nước sôi có một quả trứng, chúng ta ăn chung nhé?” “Dạ” Bánh bao nhỏ gật đầu lia lịa.

Sau khi dọn dẹp lại, hai người cùng đến bàn ngồi trong phòng chỉ còn vang tiếng húp mì.

Thím Lý lại bị sốc.

Bà ấy chỉ muốn ngăn Ngọc Anh lại, để cậu chủ nhỏ không phải từ chối, nhưng cảnh tiếp theo khiến bà ấy dụi hai mắt nhìn.

Vấn đề ăn uống của cậu chủ nhỏ luôn khiến bà đau đầu, lần nào cũng phải dỗ dành thì cậu bé mới chịu ăn một chút. Đôi khi cậu chủ Minh phải trực tiếp ra tay mới được, không ngờ bây giờ cậu bé lại ăn được tô mì với nước dùng trong vắt không có thịt, hơn nữa lại ăn vô cùng nồng nhiệt.

Nếu bà ấy về nói cho ông Lý nghe, ông chắc chắn sẽ không tin. Sau khi Bánh bao nhỏ ăn hết sợi mì cuối cùng, cậu bé nhìn tô nước nóng hơi buồn bực. “Cháu ăn hết rồi à?”

Lam Ngọc Anh ngạc nhiên, nhanh chóng lấy khăn giấy lau miệng cho cậu bé, khi chạm vào da thịt như đậu hũ của đứa trẻ, cô không nhịn được hôn lên: “Đậu Đậu, cháu giỏi thật đấy.”

Thím Lý cũng rướn người, nhìn chằm chằm vào cái bát trống rỗng như xác nhận. “….” Thím Lý chỉ nhìn mà không nói được lời nào. Lam Ngọc Anh không hiểu lý do, buồn bã nói: “Thím Lý, thím muốn ăn sao? Để cháu đi nấu thêm. “Không cần. Thím Lý lắc đầu vẫy tay, sau đó liếc nhìn cái bát trống rỗng mấy lần. Sau khi Lam Ngọc Anh rửa bát và nồi xong, cô thấy thím Lý đang đứng bên cửa sổ gọi điện thoại, sau khi cúp máy, bà lo lắng đi đi lại lại “Thím Lý sao vậy?” Cô vội vàng bước tới hỏi. “Ở nhà xảy ra chuyện. Thím Lý không giấu diếm, vẻ mặt càng thêm lo lắng. “Có nghiêm trọng không?” Lam Ngọc Anh hỏi tiếp. “Không sao đâu, là con gái nhỏ của tôi.”

Mặc dù thím Lý đã nói như vậy nhưng nước mắt của bà ấy cũng sắp rơi xuống. “Lúc nãy ông Lý mới gọi điện cho tôi, nói là lúc tự học nó bị ngất xỉu, vừa được trường học đưa đến bệnh viện, cần làm một phẫu thuật nhỏ. Con gái nhỏ của tôi luôn yếu ớt, tôi không biết đó là cuộc phẫu phẫu gì. Tôi thực sự lo lắng, nhưng tôi không thể đến đó”

Bà ấy nói ngập ngừng, rõ ràng là đang lo lắng cho con gái mình.

Lam Ngọc Anh liếc nhìn Bánh bao nhỏ đang dựa vào ghế sô pha ôm cái bụng phệ, trong lòng ra quyết định: “Thím Lý, thím có tin tưởng cháu không?” “Nếu thím tin tưởng, vậy cứ để Đậu Đậu ở đây rồi đến bệnh viện trước đi.” “Được.”

Thím Lý liếc nhìn cậu chủ nhỏ đang hưng phấn, gật đầu cảm kích: “Cô Ngọc Anh, cảm ơn cô nhiều. Tôi sẽ gọi cho ông Lý

Thím Lý cũng không bị hốt hoảng đến mức hồ đồ, cô Ngọc Anh đã từng trông cậu chủ nhỏ, nếu là người xấu hay có âm mưu gì thì trước đó thì sẽ không gọi cảnh sát, còn bỏ tiền túi ra đưa cậu bé đến bệnh viện hạ sốt. Khi về nhà chồng bà ấy nói với bà ấy cậu Minh có đưa tiền thù lao nhưng cô không nhận, mắt nhìn người của bà ấy tuyệt đối không thể sai được, vô cùng yên tâm.

Thím Lý đi rồi, Bánh bao nhỏ nhảy tới với đôi mắt sáng ngời.

Tuyệt vời, cậu bé đây có thể ở một mình với cô rồi. Lam Ngọc Anh lần đầu tiên mang Bánh bao nhỏ lên giường trong phòng ngủ, lúc đó cô ấy đặt phòng trên mạng, có phiếu giảm giá, phong bì đỏ và tiền hoàn lại, nên cô ấy đã đặt một phòng có phòng xép, nhưng nó không sang trọng lắm, gần bằng giá một phòng tiêu chuẩn bình thường.

Cô phát hiện bánh bao nhỏ thật sự rất dễ bế, không hề ồn ào, giống như chú mèo con vậy. Lam Ngọc Anh đang cầm máy tính và phân loại bản thảo phỏng vấn, cậu bé thì dán vào cô, tựa đầu lên người cô. Mỗi khi cô quay đầu lại, cô có thể nhìn thấy đôi mắt đen như quả nho đó đang chớp chớp, còn lén mím miệng nhỏ.

Thật là đáng yêu.

Sau mười giờ, mí mắt của Bánh bao nhỏ bắt đầu sụp xuống.

Lam Ngọc Anh cởi quần áo và quần nhỏ trên người Bánh bao nhỏ, chỉ mặc chiếc áo lót và quần lót, để cậu bé nằm ngang trên gối, sau đó đắp chăn bông của chính mình, rồi giống như ở bệnh viện trước đó, cô dùng tay vỗ nhẹ vào lưng cậu bé.

Bánh bao nhỏ nhanh chóng được cô dỗ vào giấc ngủ.

Chỉ là lịch sử lặp lại. Lam Ngọc Anh vốn định tiếp tục chống đỡ, nhưng đêm qua cô hầu như không ngủ được. Cục bông mềm mại và ấm áp trong vòng tay khiến cô bất giác nhắm mắt lại, hơi thở dần nhịp nhàng