Ôm Tôi Nhé Cô Gái Bé Nhỏ

Chương 503






Chương 503

Hoàng Trường Minh bên cạnh dường như cũng bị cô đánh thức, lông mày khẽ nhíu lại, chưa tỉnh ngủ, lầm bầm: “Hừ “Anh… tôi…

Lam Ngọc Anh chỉ vào anh, rồi lại chỉ vào mình, nói không rõ ràng: “Hoàng Trường Minh, anh tỉnh dậy. Rất cuộc chúng ta xảy ra chuyện gì, sao tôi lại nằm trên giường của anh?”

Cô rõ ràng nhớ rằng, lúc mình ngủ thiếp đi vẫn luôn nằm bên giường, tại sao khi tỉnh dậy lại nằm trên giường rồi.

Hoàng Trường Minh cũng chống một tay ngồi dậy, đáy mắt lóe lên một tia sáng, chậm rãi nói: “Chuyện này nên hỏi cô mới đúng.”

“.. Lam Ngọc Anh cắn môi.

“Tôi đang ngủ ngon lành, không phải là cô tự mình leo lên giường sao?” Hoàng Trường Minh chấm rãi hỏi cô “.” Lam Ngọc Anh tiếp tục cắn môi. Sự cáo buộc trong ánh mắt cô dần dao động, cô bắt đầu nghi ngờ bản thân mình.

Lẽ nào là do cô tự mình leo lên giường sao?

Cô không nhớ rõ, cũng không có ấn tượng gì. Nhưng cô không thể loại trừ khả năng đó, bởi vì tối qua Hoàng Trường Minh không khỏe nên ngủ trước. Có lẽ là vì cô ngủ không thoải mái, vô thức leo lên giường, cũng có thể nói, trong bốn năm nay cô không hề tiếp xúc thân mật với người khác giới, cô không khống chế được…

Mặc dù đêm đó ở nông thôn, mặc dù cuối cùng cô đã chạy trốn, nhưng cô không thể chối rằng cô vẫn có phản ứng với sự đụng chạm của anh.

Nhiệt độ trên mặt càng tăng, cô không dám nghĩ tiếp nữa.

Cúi đầu nhìn bản thân mình, may thay quần áo ngoại trừ những nếp nhăn, thì vẫn còn nguyên vẹn.

“Ừm, có lẽ do tôi ngủ mơ.

Lam Ngọc Anh nói xong, vén chăn nhảy xuống giường: “Cái đó… tôi còn có việc, tôi đi trước.”

“Rầm”

Một tiếng động vang lên, Lam Ngọc Anh cố gắng bò dây.

Hoàng Trường Minh đang ngồi trên giường, ân cần hỏi cô: “Không sao chứ?”

“Không sao.” Lam Ngọc Anh lắc đầu, vội vàng đi giày vào, chạy nhanh ra khỏi phòng.

Đóng cửa lại, cô chạy một mạch đến thang máy, lúc này cô mới dám đi lại giày.

Nghĩ đến việc ngủ cùng anh cả đêm, cả mặt cô đều nóng hầm hập.

Không biết vì sao, cô luôn cảm thấy dây áo lót phía sau lưng bị nới lỏng, ngực cũng hơi sưng lên.

Trong phòng, Hoàng Trường Minh không đuổi theo cô, mà kê cao gối lên tựa vào giường, lấy một điều thuốc trong hộp thuốc ra vô cùng tao nhã ngậm vào miệng, bất lửa kêu ‘Tạch, tạch rồi nhả ra một làn khói trắng.

Dường như đã được nghỉ ngơi đầy đủ, trên mặt anh không còn mệt mỏi và khó chịu. Trong ảnh ban mai, đôi mắt sâu thẳm của anh khẽ nheo lại, ánh mắt sâu xa.

Trong bốn năm nay, anh không biết tại sao mình lại không ngủ được. Mỗi đêm, luôn cảm thấy thiếu cái gì đó, nhưng lại không biết thiếu cái gì, cần phải uống thuốc ngủ mới có thể ngủ được.

Nhưng tối qua anh không uống, chỉ ôm cô cũng có thể ngủ một giấc ngon.

Một tòa văn phòng trong một khu phố sầm uất. Cô tiếp tân ở quầy lễ tân luôn mỉm cười mỗi khi Lam Ngọc Anh nhìn sang, nhưng vẫn không có ý định mời cô vào.

Cô không khỏi liếc nhìn đồng hồ, cô đã đợi hơn tiếng rồi.

Hôm qua Lam Ngọc Anh đã đến đây một chuyến, nhưng không được vào, cô gọi điện cho chủ biên ở nước ngoài, nhận được mệnh lệnh là bắt buộc phải phỏng vấn được nhân vật này, nếu như không phỏng vấn được, thì lần kỷ niệm này coi như vô ích.

Vốn dĩ chuyển công tác này của cô đã được sắp xếp từ trước, rất nhiều người cần phỏng vấn cũng đều đã hẹn được, chỉ có một người chưa đồng ý, chính là người sáng lập kiêm chủ tịch của tập đoàn Phan thị.

Không giống với phỏng vấn ông Từ khi mới về nước, ông Phan này rất khó nói chuyện.

Lam Ngọc Anh lại nhìn đồng hồ đeo tay, cảm thấy cả buổi chiều ở đây đều là lãng phí, không nhịn được lại đứng dậy khỏi ghế sô pha: “Xin lỗi, có thể giúp tôi hỏi thêm lần nữa, ông Phan có thể bớt chút thời gian cả mình để gặp tôi không?”

“Rất xin lỗi.” Cô lễ tân mỉm cười.

Lam Ngọc Anh cau mày, đang lo lắng không biết làm thế nào thì đột nhiên nghe thấy cô lễ tân sau quầy tiếp tân hộ: “Tổng giám đốc Minh”

Cô quay đầu, nhìn thấy thân hình cao lớn của anh đang đi vào.

Có lẽ là đến vì công việc, hơn nữa hình như cũng có hẹn trước, cô lễ tân đã đi ra chuẩn bị đích thân dẫn anh vào.

Vẫn là bộ vest đen, tôn lên dáng người cứng cáp của anh, phía sau chính là Phan Duy người mà lần trước gặp lại ở Hoàng thị.

“Cô Ngọc Anh. Người phía sau nhìn thấy cô, chào hỏi. Lam Ngọc Anh mỉm cười với anh ta coi như là trả lời.