Ôm Tôi Nhé Cô Gái Bé Nhỏ

Chương 534






Chương 534

Nguyễn Hồng Mai vẫn mỉm cười, nhất là khi thấy con gái và Hoàng Trường Minh cùng nhau đi vào, trai xinh gái đẹp trông vô cùng đẹp đôi, tin rằng bất cứ ai nhìn thấy cũng sẽ khen ngợi là một cặp trời sinh. Chẳng qua khi thấy cậu bé trong lòng Hoàng Trường Minh, ánh mắt bà ta vẫn trở nên lạnh lẽo.

Đứa bé này là con của ai, Nguyễn Hồng Mai biết rõ hơn bất kỳ ai hết.

Nguyễn Hồng Mai vẫn nở nụ cười như cũ, xen mồm nói: “Mau ngồi đi. Đều là người một nhà, đừng đứng nói chuyện

Ba người nhà họ Lê, lại thêm ba người lớn một người nhỏ bên nhà họ Hoàng ngồi trong phòng riêng rộng rãi này thì không còn thấy trống trải. Mặc dù mang tiếng là tiệc gia đình, nhưng Hoàng Trường Minh lại không hề cảm nhận được bầu không khí ấm áp, ngược lại giống hệt như những bữa cơm xã giao bình thường.

Lê Tuyết Trinh mở thực đơn, cố làm ra vẻ thân thiện với cậu bé trước mặt Hoàng Kiến Phong và Hoàng Trường Minh: “Đậu Đậu, con thích ăn gì? Nói cho dì Tuyết Trinh, dì sẽ gọi món cho con!”

“Bé chỉ thích ăn mì thôi!” Cậu bé ngồi giữa Hoàng Trường Minh và Hoàng Thanh Thảo ngước mắt nói. Hầu như lần nào Lê Tuyết Trinh cũng thất bại trước mặt cậu bé, thế nên cô ta không ôm quá nhiều hy vọng mà chỉ biểu hiện cho Hoàng Kiến Phong và Hoàng Trường

Minh thấy mà thôi. Thế nên sau khi nghe câu trả lời, cô ta vui sướng nói: “Con thích mì sợi hả? Thế con chờ nhé, dì sẽ gọi nhân viên phục vụ hỏi xem chỗ họ có món mì nào ngon.

Nói rồi, cô ta định đứng dậy.

“Không cần” Hoàng Trường Minh ngăn cản cô ta, liếc nhìn con trai: “Ở đây không có món mì mà nó thích đâu, cần có người làm riêng cho nó.

Lê Tuyết Trinh xấu hổ ngồi về chỗ, chỉ nghe thấy câu “có người làm riêng”, cô ta đã ngửi thấy mùi nguy hiểm, không khỏi phỏng đoán đó là ai…

Cậu bé bưng ly nước lên uống một ngụm, tâm trạng vui vẻ hơn nhiều.

Chuyện này trôi qua rất nhanh, nhân viên phục vụ lần lượt bưng đồ ăn lên. Nguyễn Hồng Mai liên tục liếc nhìn chồng mình, tiếc rằng Lê Hoài Lâm lại làm như không thấy, không hề phản ứng, thế là bà ta bất đắc dĩ lên tiếng: “Anh Phong, năm nay Trường Minh đã 34 rồi nhỉ?”

“Đúng thế.” Hoàng Kiến Phong gật đầu. Lê Tuyết Trinh biết mẹ mình muốn nhắc đến chuyện cưới xin nên cúi đầu ra vẻ thẹn thùng.

Nguyễn Hồng Mai nói tiếp: “Thoáng chốc hai đứa bé này đã đính hôn được bốn năm rồi, có phải là nên thành hôn rồi không? Mấy ngày trước em đi thăm chùa ngoài ngoại ô với bạn bè, tìm cao tăng ở đó xem bói thì họ bảo là cần làm sớm chứ không nên làm trễ, hơn nữa năm nay là năm tốt lành, sáu tháng cuối năm có không ít ngày lành đâu.”

“Đúng là nên mau chóng tổ chức hôn sự. Nghe vậy, Hoàng Kiến Phong gật đầu, quay sang nhìn con trai: “Trường Minh, con thấy thế nào?”

Hoàng Trường Minh không trả lời mà lập tức đứng dậy, giơ điện thoại lên nói: “Xin lỗi, con ra ngoài nghe điện thoại, có công chuyện”

Anh đã giải thích nguyên nhân nên Hoàng Kiến Phong khó mà nói cái gì. Đương sự đã rời đi, khiến bầu không khí trở nên lúng túng hơn nhiều, nhưng không ảnh hưởng Nguyễn Hồng Mai và Hoàng Kiến Phong tiếp tục trò chuyện.

“Ôi chao!” Hoàng Thanh Thảo bỗng đặt ly trà lên bàn, kêu một tiếng: “Kết hôn là chuyện quan trọng của đời người, không phải một câu hai câu là thảo luận xong. Còn nữa, không phải đã nói bữa tiệc hôm nay là tiệc nghênh đón tôi hay sao? Tôi thấy sắp biến thành tiệc ép cưới rồi đấy! Có phải là quên mục đích ban đầu rồi không?”

“Ăn cơm ăn cơm!”

Nói xong, Hoàng Thanh Thảo nhìn bên cạnh. Cậu bé lập tức mềm giọng nói: “Bé đói rồi.”

Hoàng Kiến Phong vốn không vui vì bị Hoàng Thanh Thảo phá đám, đang định trừng bà thì nghe thấy cháu trai quý báu của mình kêu đói, nhất thời quên hết mọi chuyện: “Mau, kêu nhân viên phục vụ bưng đồ ăn còn lại lên đây!” Lê Tuyết Trinh và Nguyễn Hồng Mai đưa mắt nhìn nhau, cả hai đều cau mày.

“Đúng thế, ăn cơm quan trọng hơn! Thanh Thảo đừng nghĩ nhiều, hôm nay là tiệc nghênh đón cho em mà.” Lê Hoài Lâm mỉm cười lên tiếng.