Ôm Tôi Nhé Cô Gái Bé Nhỏ

Chương 541






Chương 541

Cô vào nhà bếp rót thêm ly nước mang ra cho Hoàng Thanh Thảo: “Cô ơi, cô uống nước đi ạ.

“Đậu Đậu, cháu uống sữa chua được không?”

“Vâng a!”

Cậu bé uống một ít sữa chua rồi lại bò vào lòng Lam Ngọc Anh, hai tay chụm lại kề sát bên tại cô nói: “Bé nhớ cô lắm ~”

“Đậu Đậu ngoan quá.” Trái tim Lam Ngọc Anh ấm áp.

Thấy cảnh tượng hai người chung sống với nhau, nhất là khi thấy Lam Ngọc Anh thích cậu bé từ tận đáy lòng, Hoàng Thanh Thảo nở nụ cười vui vẻ, “Cải Trắng, lúc nãy cháu nói đây là nhà của bạn thân cháu, có phải là vợ của thằng bé cầm thú kia không?”

“Vâng.” Lam Ngọc Anh gật đầu.

“Cô nghe bảo hai người họ đã ly hôn, bây giờ đã thành vợ trước rồi hả?” Hoàng Thanh Thảo tặc lưỡi: “Uổng công cô mừng thay cho cậu ta. Không ngờ lại… Xem ra thằng bé xui xẻo này cũng chẳng tốt hơn Trường Minh được bao nhiều.”

Nhắc tới Hoàng Trường Minh, Lam Ngọc Anh không nhịn được lên án: “Cô ơi, đêm qua cô gọi điện thoại nói cô khó chịu, nhưng cháu đến đó thì chỉ thấy mỗi mình Hoàng Trường Minh!”

“Hả?” Hoàng Thanh Thảo ra vẻ kinh ngạc, vô tội chớp mắt: “Cô đầu có nói là mình khó chịu đâu? Cô nói là Trường Minh, hay là vì sóng điện thoại chập chờn nên cháu mới nghe nhầm?”

Lam Ngọc Anh lại im lặng.

“Hôm qua sau khi ăn cơm xong, Trường Minh trông có vẻ không khỏe nên cô bảo nó đến chỗ cô nghỉ ngơi. Nhưng cô bận việc khác, hơn nữa không yên lòng nhờ người lạ nên mới gọi điện thoại nhờ cháu chạy qua chăm sóc cho nó giúp cô!”

Hoàng Thanh Thảo quan tâm hỏi: “Đúng rồi, Trường Minh không sao chứ?”

“Không.” Lam Ngọc Anh nói vòng vo. Khi ánh mắt Hoàng Thanh Thảo nhìn về phía mình, cô còn chột dạ che cổ. May mà cô đã đổi một cái áo khác, chỗ nào cần che đều che hết rồi.

“Vậy thì tốt rồi.” Hoàng Thanh Thảo thở phào nhẹ nhõm, cúi đầu xem đồng hồ, chợt kêu lên: “Đã sắp sáu giờ rồi! Cải Trắng, đi thôi, chúng ta ra ngoài ăn cơm đi

Lần trước lúc ở trong xe, Hoàng Thanh Thảo đã từng nói là rất nhớ đồ ăn do cô nấu nên đến đây cũng là vì ăn chực một bữa. Chẳng qua khi thấy vẻ mặt đầy mệt mỏi của cô, thậm chí còn thấy rõ quầng thâm dưới mắt, Hoàng Thanh Thảo biết ngay là cô chưa ngủ đủ giấc nên đành phải từ bỏ ý định ban đầu.

Lam Ngọc Anh sợ mình lại bị gài bẫy nên lắc đầu ngay lập tức: “Cháu không đi đâu, cô dẫn Đậu Đậu đi ăn đi.”

Hoàng Thanh Thảo không đáp lời mà nhìn về phía cậu bé. Cậu bé lập tức ôm cổ cô, nhìn cô bằng ánh mắt mong chờ: “Ngọc Anh đi cùng bọn cháu, được không cô?”

“Được rồi.” Lam Ngọc Anh không tài nào từ chối cậu bé này cho được.

Hai người chọn một nhà hàng chuyên nấu món ăn miền Nam chua chua ngọt ngọt, phù hợp với khẩu vị của trẻ con. Sau khi gọi món, nhân viên phục vụ bưng trà hoa quả lên cho hai người uống trước.

Lam Ngọc Anh rót trà cho cậu bé, Hoàng Thanh Thảo nhận được một cuộc gọi. Lam Ngọc Anh nhận thấy điều gì đó không tầm thường nhờ vào giác quan thứ sáu. Quả nhiên, Hoàng Thanh Thảo cúp điện thoại rồi nói với cô: “Trường Minh gọi điện thoại cho cô.

“Anh ấy. Lam Ngọc Anh nuốt nước miếng.

Hoàng Thanh Thảo không cho cô nói hết câu thì đã nói tiếp: “Nó nói là nó đang ở gần đây, đúng lúc đến đón Đậu Đậu luôn, chắc mười mấy phút sau sẽ đến đây.”

Nghe vậy, Lam Ngọc Anh rũ mi mắt.

Thời gian dần dần trôi qua, nhân viên phục vụ đã lần lượt bưng món ăn lên. Các món ăn đều được đặt trong bát đũa rất tinh xảo, khiến người xem thèm nhỏ dãi. Nhưng cô lại đứng ngồi không yên, cảm thấy Hoàng Trường Minh sắp đến đây tới nơi rồi. Thế nên cô bèn đứng dậy: “Cô ơi, cháu đi toilet một chút.”

Lam Ngọc Anh liếm môi nhìn hình ảnh phản chiếu của mình trong gương. Điện thoại và chìa khóa đều được đặt trong túi xách.