Ôm Tôi Nhé Cô Gái Bé Nhỏ

Chương 571






Chương 571

“Đậu Đậu! Đậu Đậu!”

Lam Ngọc Anh nhào lên, quỳ trên mặt đất, cẩn thận đụng vào bàn tay nhỏ của cậu bé, nước mắt tuôn rơi như mưa: “Đậu Đậu, cháu đừng làm cô sợ, cháu nghe thấy cô nói gì không? Đậu Đậu

Cậu bé vẫn không có phản ứng, đôi mắt đen láy nhắm nghiền

Trong lòng Lam Ngọc Anh ùa lên cảm giác tuyệt vọng. Không hiểu sao cô có cảm giác như trở lại bốn năm trước, nỗi sợ hãi bủa vây khi sinh con, cô rất sợ Đậu Đậu cũng sẽ như đứa bé đó

Lam Ngọc Anh run rẩy đưa tay xuống dưới mũi cậu bé, một lát sau mới thở phào nhẹ nhõm. May mà vẫn còn hơi thở.

Lam Ngọc Anh ôm cậu bé vào lòng, chừa một tay gọi điện thoại, vừa khóc vừa cầu cứu người chung quanh.

“Làm phiền mọi người gọi xe cứu thương giúp tôi với!”

Người bên cạnh tưởng cô là mẹ đứa bé nên vội nói: “Chị ơi, chị đừng sốt ruột, lúc nãy đã có người gọi 115 rồi! Chờ đến khi được đưa vào bệnh viện thì sẽ ổn thôi, con trai chị sẽ không sao đâu!”

Trong tiếng ồn ào, có người kêu to: “Đến rồi đến rồi, xe cứu thương đến rồi!”

Khi xe cứu thương đỗ trước cổng bệnh viện tư nhân, một chiếc Land Rover màu trắng cũng phanh lại đúng lúc.

Trên đường đến bệnh viện, Lam Ngọc Anh gọi điện thoại cho Hoàng Trường Minh, nghẹn ngào nói rõ tình huống bên này. Hai tay cô dính đầy máu, đều là máu của

Đậu Đậu, mỗi ngón tay đều đang run rẩy.

Cô thật sự rất sợ hãi… Cậu bé ban ngày còn cùng cô đi dạo phố mua quần áo, chỉ mấy tiếng sau đã ra nông nỗi này…

Lam Ngọc Anh khép bàn tay lại, cầu nguyện cho cậu bé không có chuyện gì.

Thùng xe cứu thương được mở ra, bác sĩ đẩy giường bệnh ra ngoài, đưa cậu bé đã lâm vào hôn mê lên giường, sau đó nhanh chân đẩy vào phòng cấp cứu.

Hoàng Trường Minh thậm chí không kịp rút chìa khóa xe, sải bước chạy vào trong bệnh viện.

Hai người đưa mắt nhìn nhau, sau đó nhanh chóng cùng nhau đi theo bác sĩ đến trước phòng cấp cứu.

Trong phòng cấp cứu, bác sĩ và y tá đang làm xét nghiệm và cấp cứu cho cậu bé. Mấy phút sau, một bác sĩ ra ngoài: “Ai là người nhà của cậu bé?”

“Tôi đây.” Hoàng Trường Minh tiến lên, giọng khàn khàn: “Tôi là ba cậu bé”

“Con anh bị đụng vỡ đầu, cần tiến hành giải phẫu ngay bây giờ. Bác sĩ nhanh chóng nói.

“Bác sĩ, có nặng lắm không?” Lam Ngọc Anh kích động hỏi.

“Tạm thời không thể nói trước được, phải làm phẫu thuật trước đã. Bác sĩ nghiêm túc giải thích, sau đó cầm tờ giấy và bút từ chỗ y tá đưa cho Hoàng Trường Minh: “Đây là đơn đồng ý phẫu thuật, anh hãy ký tên đi.

Sau khi ký tên, bệnh viện bắt đầu thu xếp làm phẫu thuật. Lam Ngọc Anh và Hoàng Trường Minh lại đến trước cửa phòng phẫu thuật chờ đợi. Y tá đẩy cậu bé đã thay đồ bệnh nhân vào phòng.

Tiếng bước chân vang lên trong hành lang. Lam Ngọc Anh quay lại thì thấy Trần Phong Sinh mặc áo blouse trắng đang chạy đến. Bất ngờ là sau lưng anh còn đi theo Trương Tiểu Du.

Trần Phong Sinh nhìn phòng phẫu thuật: “Trường Minh, tình huống thế nào rồi?”

“Bác sĩ nói Đậu Đậu cần làm phẫu thuật” Hoàng Trường Minh khàn giọng đáp.

“Ừ” Trần Phong Sinh gật đầu. Trương Tiểu Du chạy đến trước mặt Lam Ngọc Anh, khẩn trương cầm bàn tay dính máu của cô: “Ngọc Anh

Xác nhận cô không bị tổn thương, Trương Tiểu Du mới thở phào nhẹ nhõm. Lại thấy cô đưa mắt nhìn mình với Trần Phong Sinh, Trương Tiểu Du lũng tăng giải thích: “Không phải tớ hẹn anh ấy

Lam Ngọc Anh không nói gì. Lúc này cô chỉ quan tâm đến cậu bé đang nằm trong phòng phẫu thuật mà thôi.

“Ngọc Anh, đừng lo lắng!” Trương Tiểu Du cũng biết tâm tư của cô, vội nắm tay cô an ủi: “Cậu chủ nhỏ nhà họ Hoàng đáng yêu đến thế, sẽ không xảy ra chuyện gì đâu!”

“Ừ” Lam Ngọc Anh khẽ gật đầu. Cô cũng mong là như thế.